Trong bữa tiệc, nha hoàn của các di nương không ngớt lời tán thưởng, người thì khen cây trâm mới của ta giá trị, bảo ngọc trai và đá quý trên đó đều cực kỳ tốt.
Người khác lại nói chiếc vòng tay trên tay ta cũng rất đẹp, là đồ quý hiếm.
Những thứ này, tiểu thư luôn bảo chỉ là đồ chơi nhỏ không đáng giá.
Đột nhiên, ta nhớ ra gần đây tiểu thư thường cho ta những món đồ này, số lượng có vẻ nhiều bất thường.
Mí mắt ta giật liên hồi, lòng bỗng thấy hoảng. Ta viện cớ đau bụng, chạy thẳng về hậu viện.
Tiểu thư quả nhiên không có ở đó.
Ta tìm khắp cả trong lẫn ngoài viện, các nha hoàn khác không ai biết gì. Ta không dám hỏi, cũng chẳng dám làm lớn chuyện.
Lén lút trở lại phòng, ta mở hộc trang điểm của tiểu thư. Ở ngăn dưới cùng, những cuốn thoại bản đều biến mất.
Trong lòng ta hiểu rõ, chuyện này hẳn là không ổn, nhưng cũng không dám nói ra với ai.
Nếu chủ quân biết được, dù ông có thương tiểu thư đến đâu, cũng sẽ bắt nàng phải treo cổ tự vẫn.
Ta nhớ đến vị tiểu thư nhỏ tuổi nhà Lư chủ sự, chỉ mới mười tuổi, vậy mà chỉ vì rơi xuống nước được một nam nhân cứu giúp, vô tình chạm phải tay mà bị phụ thân tuyệt tình bỏ đói đến chết.
Đứng ngẩn ra một lúc, ta nhận ra bản thân không thể tự mình xử lý chuyện này.
Ta quay người đi tìm thiếu Tướng quân.
Hôm nay là ngày vui lớn của hắn, khách khứa tấp nập chật kín bên ngoài. Hắn uống không ít rượu, miệng luôn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo đến lạ.
Rõ ràng, hắn chưa hề say.
Người tâm phúc của thiếu Tướng quân liếc nhìn ta một cái, rất nhanh liền giúp ta truyền lời.
Thiếu Tướng quân đi ra, vẻ mặt không rõ là giận hay vui. Dưới ánh đèn mờ ảo, ta quỳ sụp xuống, tiếng vang lớn khiến hắn khựng lại.
Hắn nghiến răng hỏi: "Ngươi… làm cái gì vậy?"
Ta thuật lại toàn bộ sự việc, thiếu Tướng quân nghe xong, sắc mặt trầm xuống, như thể bao nhiêu men rượu đều tan biến sạch.
Ta ngập ngừng đề nghị: "Nô tỳ biết có một loại thuốc, uống vào sẽ khiến gương mặt sưng phồng biến dạng. Nô tỳ sẽ uống thuốc, mặc y phục của tiểu thư, giả vờ ngã xuống ao sen và c.h.ế.t đuối, để qua đêm. Đến sáng, Đại công tử chỉ cần c.h.ặ.t c.h.â.n nô tỳ, bỏ vào quan tài, đóng giả là tiểu thư…"
Chưa kịp nói hết, thiếu Tướng quân đột nhiên tát mạnh ta một cái.
"Ngươi nghĩ làm thế là giúp được tiểu thư ngươi sao? Muội ấy đang ở đâu?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-nguoi-mot-doi-vui-ve/chuong-6.html.]
Hắn nhắm mắt, chỉ cần suy nghĩ đã hiểu ra mọi chuyện.
"Là Bồi Nhị Lang, đúng không? Hóa ra không phải ngươi, mà là muội ấy!"
Ta không biết người kia tên là gì.
Thiếu Tướng quân đã có kế hoạch: "Nếu đêm nay tìm được muội ấy, vẫn còn cơ hội cứu vãn."
Bên ngoài vẫn ồn ào náo nhiệt, tiệc rượu đang ở thời điểm tưng bừng nhất, chủ quân và đại nương tử đều bận rộn tiếp khách.
Thiếu Tướng quân không nói thêm lời nào, chỉ giả vờ say để tâm phúc dìu mình vào phòng tân hôn. Hắn bảo ta thay y phục của tâm phúc, ra đứng chờ ở cổng.
Tân nương của thiếu Tướng quân quả là người hiền thục, dịu dàng. Hắn nói gì nàng cũng làm nấy.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thậm chí, nàng còn tự tay chỉnh lại chiếc áo choàng nam trang trên người ta, giúp ta khoác cẩn thận.
Lệnh giới nghiêm không quá nghiêm ngặt, nhưng ban đêm cũng chẳng có nhiều nơi để đi.
Ta không biết cưỡi ngựa, thiếu Tướng quân liền nhấc bổng ta đặt lên yên trước. Tiếng vó ngựa được bọc vải trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Thân thể lơ lửng, ta có chút hoảng sợ, một tay bấu chặt lấy tay cầm trên yên.
Khi ngựa bắt đầu phi nước đại, nỗi sợ càng lớn hơn.
Thiếu Tướng quân kéo ta vào trong tấm áo choàng của hắn, mùi rượu thoảng ra khiến lòng ta bỗng chốc can đảm hơn.
Ta cố gắng nói đỡ cho tiểu thư:
"Tiểu thư xưa nay luôn biết tiến lùi, biết giữ chừng mực, nàng nhất định sẽ không làm chuyện bồng bột đâu."
"Đại công tử, ngài đừng giận. Khi gặp tiểu thư, nô tỳ nhất định sẽ khuyên nàng trở về."
"Có lẽ nàng chỉ muốn gặp người đó một lần thôi."
Ánh trăng chiếu xuống, tấm áo đỏ tươi của hắn dưới ánh sáng bỗng hóa thành màu đen sẫm.
Hắn siết chặt dây cương, cánh tay rắn rỏi tựa như một chiếc gông đang giam cầm ta.
Khuôn mặt hắn lạnh lẽo đến cực điểm, giọng nói trầm thấp như bị vắt ra từ cổ họng, mang theo sự phức tạp không thể diễn tả.
"Gặp một lần thì sao? Gặp mỗi ngày thì sao? Những gia đình như chúng ta, sinh ra đã hưởng vinh hoa phú quý, trưởng thành trong giàu sang, lấy sự phú quý làm căn cơ, cũng định sẵn phải chôn theo phú quý. Những sở thích cá nhân chỉ là thứ phù phiếm hư ảo mà thôi."
Thiếu Tướng quân có một tâm phúc giỏi xem xét dấu vết, chẳng bao lâu, chúng ta tìm được bọn họ trong một đạo quán âm u.
Tiểu thư đội mũ trùm kín, đứng sau tấm bình phong. Đôi chân bó nhỏ nhắn thò ra ngoài vạt váy, khuôn mặt nàng đầy vẻ tuyệt vọng.
Thiếu Tướng quân bước qua người của Bồi Nhị Lang đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, m.á.u me khắp người, rồi nói với tiểu thư: "Theo ta về nhà."