Ta theo tiểu thư lên đường, ngay cổng lớn, thiếu Tướng quân tránh sang một bên nhường lối.
Thê tử mới cưới của hắn cúi đầu, đứng sau lưng đại nương tử.
Gả con gái ra ngoài thì cũng như như bát nước đổ đi, không thể thu lại.
Từ nay về sau, mỗi người một phương trời.
Khi kiệu hoa đi ngang qua con phố dài, ta thấy không xa có một cánh diều bay cao trong gió.
Gió lớn khiến cánh diều chao đảo, kiệu hoa của tiểu thư cũng lắc lư theo từng nhịp.
Chúng ta bước qua cánh cổng của nhà họ Doãn, chính thức đặt chân vào một thế giới khác.
Ta không thích nhà họ Doãn.
Ở đây, từ nha hoàn, ma ma đến nô bộc, tất cả như được cắt ra từ cùng một khuôn mẫu cứng nhắc.
Ta từng nghĩ Chu gia đã là một gia đình rất nề nếp, nhưng đến đây mới biết, so ra thì thật nhỏ bé trước sự hà khắc của nhà này.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tổ mẫu nhà họ Doãn là một quả phụ nuôi con trai trưởng thành. Khi con cưới vợ, bà làm đúng đủ mọi quy củ, nhưng lại biến việc "sớm thăm tối hỏi, dâng trà vấn an" thành công cụ hành hạ con dâu.
Nay người con dâu ấy trở thành bà mẹ chồng, không những không thấu hiểu nỗi khổ năm xưa mà còn thêm phần nghiệt ngã.
Ngay trong đêm tân hôn, sau khi uống rượu hợp cẩn, chưa kịp động phòng thì một ma ma đã đến báo Doãn phu nhân đau ngực, yêu cầu thiếu phu nhân tới chăm sóc.
Nghe vậy, cô gia thậm chí chưa vén khăn voan đã bảo tiểu thư qua hầu hạ.
Doãn phu nhân nhìn thấy tiểu thư, giận dữ nói rằng nàng cố ý làm vậy để khiến người khác nghĩ bà khắc nghiệt.
Từ hôm đó, bà bắt đầu không ưa tiểu thư.
Tiểu thư, người từng được cưng chiều suốt mười mấy năm, giờ đây bỗng trở thành tầng lớp thấp nhất trong nhà chồng.
Mỗi ngày, nàng phải dậy từ giờ Dần để vấn an cha mẹ chồng, hầu hạ họ rửa mặt, đưa khăn tay, hỏi thăm bữa ăn, dâng cơm, bày món.
Khi đứng bên cạnh, nàng phải cúi người mỗi lần bước qua bậc cửa, không được ợ hơi, không được hắt hơi.
Ở nhà được ngàn vạn yêu thương, nay đến đây, tiểu thư còn không bằng một nha hoàn.
Ta thấy hai kẻ già kia ở ngoài thì khúm núm với đời, về nhà lại làm vua làm chúa, bắt người khác hầu hạ họ như thần tử.
Còn chỗ dựa duy nhất của nàng, cô gia, thì lại là một kẻ tệ bạc.
Ban đầu, hắn còn tỏ ra dịu dàng vài ngày, sau đó liền bỏ mặc tiểu thư.
Hắn viện cớ bận rộn, mấy ngày liền không về nhà, thỉnh thoảng quay lại thì trên người toàn mùi phấn son nồng nặc.
Doãn phu nhân không quản được con trai, liền trút giận lên tiểu thư, trách nàng không biết khuyên can phu quân, nói nàng là con gái nhà võ, không đủ đoan trang hiền thục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-nguoi-mot-doi-vui-ve/chuong-9.html.]
Từ chỗ không vừa ý ban đầu, bà dần chuyển sang công khai châm chọc, mỉa mai.
Tiểu thư chỉ cúi đầu, không đáp. Đạo hiếu và luân lý chính là gông xiềng, lời của mẹ chồng chẳng khác nào thánh chỉ.
Nàng giấu tay trong ống tay áo, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Và đây mới chỉ là tháng đầu tiên.
Phía trước còn cả một đời dài đằng đẵng.
Sân viện vuông vắn như một nhà tù không ánh mặt trời, quy củ và đạo hiếu là những đòn roi vô hình.
"Đây chính là cái gọi là ngày tốt lành của họ sao?"
Ta chẳng biết nói gì.
Ma ma hồi môn đi theo, bảo: "Cô nương nhà nào cũng đều phải chịu đựng như vậy. Sau này quen rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Không, sẽ không ổn đâu." Tiểu thư đáp.
Nàng khẽ chạm vào chiếc lọ đựng thuốc trên bàn, để nó rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh.
Máu từ tay nàng nhỏ xuống đất.
"Họ đã thua rồi… A Lê, chúng ta cũng xong rồi."
…
Mẹ nhờ con mà quý.
Bước sang tháng thứ hai, Doãn phu nhân bắt đầu thúc giục chuyện sinh con, nói rằng Doãn Phưởng là con trai duy nhất qua ba đời, cần sớm khai chi tán diệp.
Nhưng cô gia hầu như chẳng về nhà, mà tiểu thư cũng không phải con lươn, làm sao có thể tự mình có con?
Doãn phu nhân chẳng quan tâm, chỉ biết mắng tiểu thư vô dụng.
Còn cậu con trai hư hỏng của bà, bà lại chẳng dám trách móc một lời.
Tiểu thư cố gắng hết sức lấy lòng Doãn phu nhân, làm tròn vai một nàng dâu ngoan hiền suốt thời gian dài ở Doãn gia, nhưng cũng chẳng ích gì.
Với phụ nữ, để đứng vững trong gia đình chồng, họ cần có một đứa con trai.
Tiểu thư hạ mình, chỉnh trang, chải chuốt, cuối cùng cô gia cũng về nhà thường xuyên hơn.
Nhưng ngay khi tiểu thư và cô gia vừa bắt đầu hòa hợp, Doãn phu nhân lại thấy không thoải mái.
Bà liên tục nhắc nhở tiểu thư phải biết điều độ, không được "vắt kiệt" sức lực của phu quân.
Thậm chí, trước giờ ngủ, bà đột nhiên gọi tiểu thư đến hầu hạ mình.
Vài lần như vậy, cô gia mất hết hứng thú, lại tiếp tục không về nhà.