12.
Lúc Vệ Tiểu Thảo bị kẹt trong giấc mơ của những ngày xưa cũ, có người đang vì cậu mà sốt ruột bồn chồn không thôi.
“Lão Chu, em ấy thế nào rồi?”
Beta đầu bù tóc rối bị Chẩm Lập Phong sai bảo, mặt khó ở liếc anh một cái.
Làm một người hàng xóm tốt bụng đêm hôm bị dựng dậy tăng ca, hắn đóng hòm thuốc lại, nói.
“Trông có vẻ là cảm lạnh thông thường thôi, truyền dịch ngủ một giấc rồi xem, nếu không ổn nữa thì sáng mai đến viện khám.”
Dù gì hắn cũng chỉ là một bác sĩ đa khoa nhỏ nhoi mở được một phòng khám tư mà thôi, không có mấy bản lãnh đâu.
Bọn họ quen nhau rất nhiều năm rồi, từ hồi giám đốc Chẩm còn chưa phát tài đã xưng huynh gọi đệ với nhau, làm hàng xóm ở trong một con hẻm nhỏ.
Bác sĩ Chu sống một mình nuôi con, bé con nhà hắn rất thích quầy ăn vặt của nhà họ, thường xuyên qua lại nên thân quen với nhau.
“Cảm cúm thì không có vấn đề gì, nhưng trước đó thân thể cậu ấy còn chưa khỏi hẳn, sức khỏe còn yếu, giờ thể trạng cũng chẳng tốt là bao, phải điều dưỡng kỹ vào.”
Vẻ mặt Chẩm Lập Phong hơi khó coi, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu một cái.
Anh lên tiếng đáp lại.
“Ừ, biết rồi.”
Bác sĩ Chu hoàn thành sứ mệnh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Chẩm Lập Phong lại lau người cho Vệ Tiểu Thảo, thay quần áo sạch khác cho cậu, anh bận tới bận lui, bận đến khi chẳng còn gì làm được nữa mới hoang mang ngồi bên mép giường.
Anh nắm lấy tay Vệ Tiểu Thảo, quý trọng hôn một cái.
Vẻ mặt buồn thương, lẩm bẩm tự nói.
“Bé con à, em đừng dọa anh mà.”