21.
Chẩm Lập Phong làm việc ào ào như gió cuốn, anh nóng lòng muốn trở về, nếu không phải bên hợp tác đã hết giờ làm thì anh chỉ muốn làm xuyên đêm cho xong nốt việc, để anh có thể về nhà.
Thế nhưng không thể nào xong trước thời hạn được, Chẩm Lập Phong vẫn phải nhẫn nhịn đàm phán với đối phương.
“Chẩm tổng, hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Đại diện bên hợp tác đi đàm phán với bọn họ hôm nay là một tiên sinh Omega nhanh nhẹn.
Sau khi nói xong chuyện chính, song phương còn trò chuyện mấy câu đơn giản với nhau trên bàn ăn.
Cuối cùng gần tới lúc kết thúc, chồng của tiên sinh Omega dẫn theo con nhỏ của họ đến cửa nhà hàng đón cậu ta về.
Đứa bé cả người tròn mũm mĩm, ngay cả ngón tay cũng múp thịt, vừa nhìn thấy ba mình thì vui vẻ vẫy tay, đôi mắt to tròn ngậm nước cũng cong tít cả lại.
Chẩm Lập Phong nhìn vẻ mặt mới rồi còn nghiêm túc mạnh mẽ của tiên sinh Omega trở nên mềm mại như bị hòa tan, còn thoảng ra hương vị ngọt ngào.
Chẩm Lập Phong đứng ở đằng xa nhìn một nhà ba người ấm áp tình cảm với nhau, vẻ hâm mộ ao ước tràn ngập trong mắt, ngay cả trợ lý đi theo cũng không nhịn được trêu ghẹo.
“Không nhìn ra Chẩm tổng lại thích trẻ con như vậy.” Trợ lý không biết chuyện riêng của anh, còn nói đùa, “Anh và Vệ tổng nắm chắc thời gian mau sinh một đứa đi.”
Chẩm Lập Phong đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó chỉ cười khổ ứng tiếng.
Lẽ ra anh có thể đã có rồi.