33.
Tiểu thiếu gia họ Phong người cũng như tên, y họ Phong tên Tử, ai ai cũng biết y không phải là người dễ chọc vào.
Chủ yếu là vì xuất thân cao quý của y, là đứa con út của ông trùm trong ngành ăn uống – Phong Cẩu, có ba người anh trai là Alpha càng khiến y được nuông chiều hơn, cực kỳ vô pháp vô thiên muốn sao được vậy.
Y tùy hứng vô cùng, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là thứ y muốn thì sẽ dùng đủ mọi cách để đoạt tới tay, hơn nữa chiếm được rồi thì lại nhanh chán mà vứt bỏ, không hề lưu luyến chút nào phủi mông bỏ đi.
Y nhàm chán tới nỗi bỏ một số tiền lớn để mua một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu, nhưng sau đó còn chưa lái lần nào mà đập hỏng cả cái xe.
Sau đó Phong Tử trưởng thành, y dần phát hiện vật chết nào có thú vị được như người sống, như được ‘giác ngộ’* mà đổi cách chơi mới.
*gốc 醍醐灌顶 thể hồ quán đỉnh: tưới sữa tươi lên đầu | Theo Phật giáo: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ | chợt có giác ngộ, có gợi ý; bỗng nhiên hiễu rõ | cảm giác mát rượt thoải mái.
Tình yêu bình thường không cách nào thỏa mãn được sự tò mò của y, Phong thiếu gia cao ngạo chẳng tin vào chuyện tình yêu một lòng không đổi thay, y dốc sức muốn chứng minh trên thế giới này vốn chẳng có cái gọi là tình cảm chân thành, vì thế y thường xuyên lấy lòng những Alpha đã có bạn đời.
Y có tiền có dung mạo, còn biết làm nũng tỏ ra yếu thế, thường khiến những Alpha kia mê đắm y đến bỏ rơi vợ con, sau đó thì bội tình bạc nghĩa đá người ta.
Y có lỗi gì đâu, chẳng qua tình yêu của y đến nhanh mà đi cũng nhanh thôi.
Y tự xưng là người phán xét tình yêu, mới đầu chỉ là tùy ý chọn người có bạn đời để đùa giỡn, sau chuyển sang những đôi có tình cảm mặn nồng. Có thể nói, những cặp đôi bị chia rẽ ấy, tình cảm trước đó càng mặn nồng thì Phong Tử càng có cảm giác thành tựu, y lại càng cảm thấy việc mình làm là chính nghĩa.
Y chẳng qua giúp những người đó nhận ra cái gọi là tình yêu không đáng giá một đồng sớm chút mà thôi, y cứu họ ra khỏi cái tình cảm không bình thường đó, mất thời gian phí sức vậy không có công lao thì cũng có khổ lao, không có khổ lao thì cũng mệt lắm chứ, chẳng qua không tranh công mà thôi.
Nhưng ai ngờ, hay đi ven sông nào có chuyện không bị ướt giày — Phong Tử đá phải tấm sắt là Chẩm Lập Phong.
Y biết Chẩm Lập Phong thông qua việc làm ăn của cha mình.
Hừ, chẳng có gì giỏi để được tán dương cả.
Phong Tử đã thấy đủ loại người anh tuấn rồi, Chẩm Lập Phong dù dáng dấp không tệ nhưng trên người vẫn luôn có mùi của kẻ mới phất, căn bản không so được với những quý ông hào hoa phong nhã trước kia y từng qua lại.
Vì thế mới đầu y không có hứng thú với người này lắm, thiếu chút nữa bỏ sót con cá vừa tươi vừa to này.
Chẩm Lập Phong khiến Phong Tử thực sự chú ý là vào một buổi tiệc rượu của người trong nghề.
Tất cả bọn họ đều trong nghành ăn uống, mặc dù khác thành phố, nhưng cũng có chút qua lại trong nghiệp vụ. Đặc biệt là người mới vào ngành như Chẩm Lập Phong, nói trắng ra là phải mời chào làm thân với những lão làng trong giới.
Phong Tử giơ ly rượu che mặt mình xem trò vui, y nhìn ra được, Alpha này bị gây khó dễ không ít đâu.
Có vài lão già thích bắt bẻ người khác, nói chuyện xảo trá bới móc, chỉ với một đống lời đá xéo và chuốc rượu không ngừng nghỉ cũng đủ khiến người ta đau đầu rồi.
Lúc ấy Phong Tử không hề có hứng thú với anh, chỉ ngồi nhìn từ xa hết ăn rồi uống.
Được nửa bữa, y thấy điện thoại Chẩm Lập Phong rung lên.
Ngay cả điện thoại cũng là kiểu cũ của năm trước, Phong Tử nhàm chán nhướn mày, đánh giá khuôn mặt hơi thả lỏng xuống của Chẩm Lập Phong.
“Sắp rồi sắp rồi, xong việc bên này sẽ về ngay…” Chẩm Lập Phong mới nói được một câu thì bị người ta giơ rượu đến trước mặt, vẻ nhẹ nhõm trong mắt anh biến mất ngay tức thì, nói qua loa, “Sau này còn phải nhờ Hứa tổng quan tâm nhiều hơn, tôi mời ngài một ly…”
“Chà chà, sao có thể để Chẩm tổng cậu mời rượu chứ…”
Phong Tử nhìn lão già họ Hứa kia lại bắt đầu cái tính quái gở của lão, rồi lại nhìn Chẩm Lập Phong vội vàng che ống nghe quay người đi, dưới ánh đèn chiếu lên bóng lưng vội vã dặn dò.
“Bé con, em ở nhà một mình nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy, bên này anh có chuyện, cúp trước đây.”
Phong Tử nhìn Chẩm Lập Phong ngắt máy xong mà mắt chợt sáng lòe lòe, y tỏ ý với người ngồi bên, đổi vị trí, ngồi xuống bên trái của Chẩm Lập Phong.
Ngày đó, sau khi mọi người ăn uống xong, có không ít người phóng túng tính mặc sức vui chơi, nhưng y đi theo Chẩm Lập Phong đã khéo léo từ chối cuộc vui, lặng lẽ đi ra ban công.
Y nhìn Alpha cao lớn kia, sụp vai chống tay trên lan can thở dài.
Nhìn màn hình điện thoại của anh bật sáng, Phong Tử nhìn thấy một gương mặt xa lạ bình thường, trừ đôi mắt ra thì y gần như không nhìn ra chỗ nào hơn người của người đó.
Nhưng Chẩm Lập Phong lại quý trọng vừa vuốt ve người trong hình, vừa mệt mỏi cùng cực xoa xoa đôi mắt.
Phong Tử ngừng một lát, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Thú vị đây.