• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cháo

16.

Đôi tân nhân giơ ly rượu đến bàn khách quý, nhóc Sáu ngón trước đó đã nhấn mạnh nói đi nói lại rằng không muốn xấu hổ mất mặt trong ngày vui nhưng cuối cùng vẫn khóc đến nước mắt giàn giụa.

“Ly rượu này, hôm nay em xin kính hai anh!” Thật ra nhóc Sáu ngón đã có tên tuổi đàng hoàng từ lâu rồi, chẳng qua đối diện với Chẩm Lập Phong và Vệ Tiểu Thảo, cậu ta vẫn xem bản thân là tên nhóc Sáu ngón trộm vặt khi xưa, “Nếu không nhờ có hai anh… Sáu ngón em, không thể nào có được ngày hôm nay!”

Cậu ta uống cạn ly rượu, Chẩm Lập Phong cũng nhận ly rượu này, vỗ vai cậu ta an ủi.

“Có thể sống tốt thế này, cũng là nhờ bản lĩnh của chính cậu. Anh chúc các cậu chồng chồng yêu thương nhau*, trăm năm hòa hợp!”

*gốc 举案齐眉 cử án tề mi: chỉ vợ chồng luôn luôn thương yêu kính trọng lẫn nhau. Sau này dùng rộng ra để tỏ sự kính trọng đối với người khác khi đưa một vật gì đó cũng nâng lên ngang mày.

“Cám ơn anh Phong…” Nhóc Sáu ngón dứt lời thì nhìn về phía Vệ Tiểu Thảo, trong mắt là sự chờ mong, cậu ta cũng muốn nghe anh Tiêu nói gì đó, “Anh Tiêu…”

“Bé út…” Vệ Tiểu Thảo mở miệng, cậu nắm lấy tay cậu em trai nhỏ hơn cậu gần mười tuổi này, ngón trỏ chạm nhẹ vào vết sẹo không thể biến mất nằm ở gốc ngón út nối với bàn tay, “Em phải sống tốt nhé.”

Lúc nói ra lời này ánh mắt cậu trầm xuống, cứ như biến thành một người khác, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt ngẩng đầu lên, lại trở về là người làm công Vệ Tiểu Thảo.

Tiệc cưới đến tận hơn chín giờ tối mới kết thúc, đến lúc về nhóc Sáu ngón đã say loạng choạng bị nửa kia đỡ đi tiễn bọn họ.

“Lúc nào thì, các anh mới tổ chức bù vậy! Các anh em đều đang chờ uống rượu đấy!”

Nụ cười của Chẩm Lập Phong cứng ngắc, nhưng vẫn kéo kéo ống tay áo của Vệ Tiểu Thảo, sợ cậu nói ra cái gì không thích hợp.

Cũng may Vệ Tiểu Thảo hiểu chuyện chỉ cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn Chẩm Lập Phong.

“Anh nghe anh ấy hết.”

Một giây sau cánh tay đang buông bên người bị Chẩm Lập Phong kéo lại.

Cậu nghe thấy ông chủ kích động đồng ý.

“Vậy thì làm thôi! Làm lớn chơi lớn!”
Chẩm Lập Phong hình như có mấy phần say, trên đường về nhà toàn lẩm bẩm trước khi tổ chức hôn lễ phải chuẩn bị những gì, anh cứ nói mãi khiến tài xế lái thay không nhịn được chúc bọn họ trăm năm hòa hợp.

Vệ Tiểu Thảo chỉ im lặng nghe không nói lời nào, đến khi về nhà đóng cửa lại rồi, cậu dẫn Chẩm Lập Phong đi rửa tay, mới cắt đứt lời lảm nhảm nói gì mà muốn đặt tôm hùm ở Úc cho oách của Chẩm Lập Phong.

“Ông chủ, lúc nãy tôi chỉ nói xã giao…”

“Nhưng em nói em nghe anh hết mà…” Chẩm Lập Phong thoáng cái tỏ vẻ tủi thân, mùi sơn tra chua tới nỗi khiến người ta phải cau mày, “Rõ ràng em đã đồng ý rồi, còn ở chỗ đông người vậy nữa.”

Vệ Tiểu Thảo cúi thấp đầu cọ rửa kẽ ngón tay dính bọt xà phòng cho người đang say rượu kia, giọng cậu nhẹ nhàng dịu dàng, đánh trúng nơi mềm mại nhất trong trái tim của Chẩm Lập Phong.

“Tôi chỉ là một người làm thuê thôi, nếu ông chủ cứ tiếp tục thế này, sau này sẽ khó kết thúc lắm.”

“Bé con à…”

Chẩm Lập Phong mờ mịt nhìn người trước mắt, nuốt xuống tiếng gọi thân thương giờ như biến thành những mảnh vụn thủy tinh.

Khiến anh đau âm ỉ từng cơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK