• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly

Biên tập: Tiểu Sên

Sau khi Lê Tuấn Uy gặp gỡ khách hàng xong, anh trở về công ty, lại đột nhiên nhận được cuộc gọi của ông chủ cửa hàng sửa xe, nói muốn anh qua đó một chuyến.

Vừa tới nơi, anh lập tức nhìn thấy chiếc xe máy của Hữu Ninh.

“Xe có vấn đề gì sao?” Lê Tuấn Uy hỏi.

“À, chiếc này quá cũ rồi, tôi không sửa được, mấy linh kiện tôi cần để thay đổi cũng tìm không có. Nếu miễn cưỡng muốn thay mới thì không phải không được, có điều chỉ sợ tốn không ít tiền. Anh tính xem thế nào.” Ông chủ nói.

“Vẫn không có cách nào khởi động sao?”

“Tạm thời khởi động thì có thể, nhưng gặp lúc không khí ẩm ướt sẽ rất nhanh bị tắt máy. Tóm lại, đi chiếc xe máy này hỏng rất nặng, và tình trạng này sẽ xảy ra thường xuyên hơn.”

“Vậy ý của ông là?”

“Chiếc xe này là để cho một cô gái lái phải không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thay mới sẽ an toàn hơn, nếu không lúc cô ấy ra ngoài vào buổi tối, mà đúng lúc đó xe lại tắt máy không khởi động được, thì không phải rất nguy hiểm sao?”

Lê Tuấn Uy nhớ tới dáng vẻ chật vật của Hữu Ninh trong mưa, không cần suy nghĩ liền nói: “Được rồi, vậy thay mới đi.”

“Anh muốn thay mới một phần hay toàn bộ?” Ông chủ lại hỏi.

“Thay mới toàn bộ.”

“Được. Vậy phiền anh đến lựa chọn một chiếc mới đi, sau đó điền giúp chúng tôi mội vài giấy tờ.”

“Được.”

Đến ba giờ rưỡi chiều, Lê Tuấn Uy mới trở lại văn phòng.

Hữu Ninh lập tức đứng dậy đi pha trà.

Khi trở lại chỗ ngồi của mình, cô đột nhiên phát hiện trên bàn có hai chiếc chìa khóa.

Cô cầm lấy chìa khóa xe máy, vẻ mặt hoang mang nhìn Lê Tuấn Uy: “Anh Lê, đây là chìa khóa của anh sao?”

“Không phải, là của cô.”

“Của tôi?” Không phải đã đem đi sửa rồi sao?

Thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, anh giải thích: “Xe của cô ông chủ nói không có cách nào sửa được.”

“A?” Trong lòng cô bắt đầu kêu rên, ‘Tiểu Hồng’ cùng cô sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như thế, cuối cùng cũng ‘sống thọ và chết tại nhà’ sao?

“Ông chủ đề nghị cô đổi xe mới, tôi đồng ý rồi.”

Cô mở to mắt nhìn anh: Anh ta đồng ý?

Là… Là đồng ý cái gì mới được?

“Nhưng tôi vừa mới đi làm, trên người không có nhiều tiền như vậy.” Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói hết.

Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tiền thì tôi đã thanh toán xong rồi.”

Cô nghe xong, hoảng sợ.

“Anh thanh toán tiền rồi?” Vì sao anh càng nói cô càng nghe không hiểu vậy?

Anh đem danh thiếp đặt trên bàn của cô, đứng bên cạnh, tiếp tục nói: “Xe mới ở dưới tầng hầm, thủ tục tôi đã làm xong, tan tầm thì cô có thể lái về nhà. Về phần chiếc xe cũ kia, thấy cô có vẻ dù hỏng vẫn muốn giữ làm kỷ niệm, vậy thì cô tự mình liên lạc với ông chủ đi.”

“Xe do anh mua thì là của anh, sao tôi có thể lái về nhà được?” Cô cuối cũng cũng biết mình nên nói cái gì.

“Bây giờ nó là của cô.”

Anh nói xong lời này, quả thật muốn cô hù chết tươi.

“Không! Không! Điều này sao có thể được chứ!” Cô vô cùng sợ hãi từ chối.

Anh biết cô sẽ có loại phản ứng này mà.

“Không phải vô duyên vô cớ mà tôi đưa chiếc xe này cho cô. Tôi chỉ muốn cám ơn cô đã đưa tôi đến bệnh viện, còn chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy cho tôi mà thôi.” Lời này, là do sau khi anh mua xe máy đã nghĩ ra để đối phó với biểu hiện lúc này của cô.

“Chỉ là việc nhỏ thôi mà, còn chiếc xe…” Cô còn muốn nói tiếp, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của anh, cô đành biết điều ngừng lại.

“Mua một chiếc xe máy đối với tôi mà nói cũng dễ dàng giống như cô giúp tôi nhét đầy đồ ăn trong tủ lạnh vậy. Cô giúp tôi chuẩn bị thức ăn, tôi mua xe máy cảm ơn cô, từ đó chúng ta không ai nợ ai nữa, không phải rất tốt sao?”

“Nếu tôi kiên trì không nhận thì sao?” Hữu Ninh hỏi nhỏ.

“Chiếc xe kia đã thuộc quyền sở hữu của cô, tùy cô muốn xử lý thế nào thì xử lý. Nếu cô không thích, thì có thể gọi điện thoại đến đội vệ sinh, tôi không có ý kiến.”

Nói xong, anh trở về chỗ ngồi chính mình, hiển nhiên không muốn nói thêm về chuyện này nữa.

Xem ra, anh đã hạ quyết tâm muốn đưa xe máy cho cô. Hơn nữa cô hoàn toàn không có lòng tin có thể làm thay đổi quyết định của anh. Vậy nên cô quyết định lái xe máy về nhà, sau đó lại nhờ Tá Ninh nghĩ cách.



“Trả xe lại cho ông chủ? Đầu cô không phải bị hỏng rồi chứ?” Lúc ăn cơm tối, khi nghe Hữu Ninh nói về chuyện này, Tá Ninh vỗ vỗ đầu hỏi.

“Cái gì mà hỏng đầu! Chị chưa từng nghe qua câu ‘vô công bất thụ lộc*’ à?” Hữu Ninh nói.

(*không công không nhận thưởng)

“Không phải người ta đã nói, muốn báo đáp ơn cứu mạng và ơn nhét đầy đồ ăn trong tủ lạnh của cô sao.”

“Được rồi, cho dù là vậy thì tỷ lệ cũng cách nhau quá xa rồi.”

“Đó là bởi vì chênh lệch giàu nghèo giữa chúng ta và ông chủ của cô quá lớn, nên cô mới có thể cảm thấy tỷ lệ cách xa. Dù sao cô cứ nắm chắc nguyên tắc lần này đi.”

“Nguyên tắc gì cơ?”

“Nguyên tắc này chính là, dù có tặng gì, chỉ cần ông chủ không phải muốn mượn cơ hội phi pháp này giữ lấy cô, vậy tất cả đều ok.”

Hữu Ninh trợn trắng mắt: “Chị nói bậy bạ gì đó.”

“Cô nói chị suy nghĩ bậy bạ, vậy ý cô là cô không có chút hứng thú gì với ông chủ họ Lê kia, thậm chí mơ mộng cũng không?”

“Đương nhiên! Em không có giống chị, là người vạn người mê.”

“Lời này của cô hoàn toàn chính xác. Có điều, cô cũng đừng coi thường mình quá. Hai chúng ta giống nhau như đúc, không có khả năng cô quá kém được.”

“Vâng, nhờ phúc của chị.”

“Đâu có, đâu có.”

Vẻ mặt Tá ninh đắc ý, có điều, bằng trực giác của chị, chị cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế. Lê Tuấn Uy luôn là một người bình tĩnh lại khôn khéo, sẽ không vô duyên vô cớ mua xe máy cho Hữu Ninh?

Thành thật mà nói, chị cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, ông chủ Lê kia thật sự xem trọng em gái nhà chị?

Nếu Tá Ninh nhìn được cảnh Lê Tuấn Uy nổi giận với Hữu Ninh vào chiều hôm sau, có lẽ chị sẽ không nghĩ như vậy.



Vốn dĩ sau bữa trưa không khí ở sở sự vụ luôn yên tĩnh, lại vì chuyện Lê Tuấn Uy nhận được hai cuộc điện thoại mà khiến cho toàn bộ sở sự vụ lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Chuyện bắt đầu như thế này.

“Cô Lương, phiền cô gọi Hiểu Phi lên đây.”

“Vâng.” Cô lập tức tự mình xuống lầu gọi Hiểu Phi, nhân tiện cảnh cáo cô anh Lê đang rất tức giận, hy vọng cô ấy có thể chuẩn bị tâm lý.

Trong lòng Hiểu Phi lo lắng, vẻ mặt cũng rất thành khẩn kéo tay của Hữu Ninh: “Tiểu Ninh, trước em đừng vào, để chị nói chuyện riêng với anh Lê một lát được không?”

“Vâng.” Chờ Hiểu Phi vào phòng Lê Tuấn Uy, cô liền ghé qua văn phòng của chị Meo Meo chờ đợi.

Hai mươi phút sau, Hiểu Phi vẻ mặt mất tự nhiên lại đây gọi cô: “Tiểu Ninh, anh Lê gọi em vào.”

“A, vâng.” Hữu Ninh nghĩ anh đang nổi nóng nên không dám để anh chờ lâu, cho nên cô chạy chậm về phòng.

“Anh Lê, anh tìm tôi?”

“Báo cáo kế toán của hai công ty Quốc Quang và Quốc Duẫn là do cô gửi?”

“Vâng.”

“Cô có biết hôm nay hai công ty đều gọi điện đến phản ánh việc cô hồ đồ đem báo cáo của hai nơi, gửi lộn cho công ty đối phương không? Cô có hiểu được nội dung này trước khi công ty tuyên bố công khai, đều là cơ mật quan trọng không? Sai lầm cô phạm phải rất nghiêm trọng, cô có biết không hả?” Anh đập tay lên bàn một cái thật mạnh, không thể tin được anh có thể thuê một người trợ lý kém như vậy.

“Tôi… Tôi không biết chuyện này lại thành như vậy. Hôm qua đều do chị Hiểu Phi chuẩn bị hết, xong tôi mới đem đi gửi.”

“Không cần nói ra mấy lời thanh minh không có trách nhiệm như vậy! Hiểu Phi nói với tôi, là tự cô yêu cầu giúp đỡ, tự nguyện đến bưu điện gửi thư giúp cô ấy. Bây giờ xảy xa chuyện này, cô không dám dũng cảm đối mặt, còn giả vờ vô tội. Thật sự đủ rồi! Rốt cuộc cô có biết liêm sỉ hay không!” Anh rống to.

Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy anh nổi giận như vậy, cô không nhịn được lui về sau từng bước.

Chuyện này rõ ràng không phải do cô làm, chẳng qua cô chỉ muốn nói rõ cho anh, nhưng vì sao anh lại quát lên với cô như vậy?

Rốt cuộc chị Hiểu Phi đã nói gì với anh?

Báo cáo rõ ràng là do chị ấy cất vào phong thư, dám tem xong mới đưa cô đi gửi, sao có thể biến thành cô chủ động yêu cầu giúp đỡ, rồi làm sai mọi chuyện?

Lê Tuấn Uy nhìn cô lại bày ra vẻ mặt vô tội, chính là vẻ mặt này của cô đã lừa anh, khiến anh có thể tha thứ cho cô hết lần này đến lần khác, chậm chạp không sa thải cô.

“Tôi…” Nhìn thấy anh không kiên nhẫn vẫy tay như muốn đuổi đi loại ruồi bọ khiến anh phiền lòng, đột nhiên cô không nói được.

“Cô đi đi!”

Hữu Ninh xoay người, nhịn xuống nước mắt uất ức.

Không được!

Cô không thể khóc, nếu cô khóc, người ta sẽ nghĩ cô thật sự đã làm sai. Vì liên quan đến sự trong sạch của mình, cô tuyệt đối không thể khóc.

Nhanh cắn môi, không cho nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, cô cầm túi xách trong ngăn kéo, xoay người chạy ra ngoài.

Meo Meo nghe thấy tiếng quát của Lê Tuấn Uy, ra khỏi phòng muốn biết chuyện gì xảy ra, lại đột nhiên nhìn thấy Hữu Ninh với hốc mắt hồng hồng chạy ra ngoài.

Chị đi vào văn phòng, nhìn Lê Tuấn Uy đang tức giận ngồi trên ghế.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Meo Meo hỏi.

Lê Tuấn Uy đơn giản nói ra chuyện Hiểu Phi đã nói với anh cho Meo Meo nghe.

Ai ngờ Meo Meo lại không nói lời nào, ra khỏi phòng, đứng chỗ lan can, rống xuống dưới: “Lâm Hiểu Phi, cô khá lắm, cô lên đây cho tôi!”

Không lâu sau, Hiểu Phi với vẻ mặt chột dạ bước vào văn phòng.

Lê Tuấn Uy vẫn ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc lần lượt nhìn hai người bọn họ.

“Hừm! Hiểu Phi, không phải tôi hay soi mói cô, nhưng mọi người đều là đồng nghiệp, việc, Hữu Ninh có ý tốt muốn giúp cô, cô không cảm ơn người ta thì thôi, cần gì phải hãm hại cô ấy như vậy? Tôi rõ ràng nhìn thấy cô đem phong thư đã dán xong xuôi nhờ cô ấy gửi giúp. Cô muốn ức hiếp người mới phải không?”

Hiểu Phi thấy mọi chuyện không thể giấu được nữa, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, cúi thấp đầu nói: “Thật xin lỗi, anh Lê.”

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh đã biết mình trách oan Hữu Ninh, trong lòng không nhịn được căng thẳng.

“Báo cáo của hai công ty Quốc Quang và Quốc Duẫn là do cô chuẩn bị xong mới đưa Hữu Ninh cầm đi gửi?” Anh hỏi lại một lần nữa.

“Vâng.” Hiểu Phi thừa nhận.

“Nếu ngay từ đầu cô thừa nhận mình sai, tôi nhất định sẽ tha thứ cho cô, nhưng cô sai khi không nên đem sai lầm của mình đổ cho người khác, nhất là người từng giúp đỡ cô. Ở chỗ của tôi không cho phép người có tác phong làm việc dối trên lừa dưới như vậy. Đối với chuyện này, tôi cảm thấy rất đáng tiếc, cho nên cô làm hết hôm nay là được rồi.” Lê Tuấn Uy nói.

“Anh Lê!” Hiểu Phi kinh ngạc, sợ hãi nhìn anh, không thể tin được anh có thể đuổi cô đi như vậy.

“Meo Meo, tiếp theo cô và cô Lâm bàn giao mọi việc đi, cũng thanh toán tiền lương tháng này cho cô ấy.” Lê Tuấn Uy dặn dò.

Meo Meo đang muốn đỡ lời cho Hiểu Phi, xin anh đừng sa thải Hiểu Phi, nhưng chưa kịp nói đã nhìn thấy anh lấy áo khoác và chìa khóa xe.

“Anh Lê, bây giờ anh muốn đi ra ngoài à?” Meo Meo hỏi.

“Đúng vậy! Tôi phải tự mình nói xin lỗi với khách hàng.” Tuy anh nói vậy, nhưng suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu của anh lại là đi tìm Lương Hữu Ninh.

Ai, khi ông chủ nổi nóng, trăm ngàn lần đừng làm anh ta phiền lòng nữa, cho nên, Meo meo đành phải biết điều im lặng, nhìn anh ra ngoài.

Hiểu Phi thấy anh ra ngoài, cô ta dậm chân với Meo Meo: “Chị Meo Meo, lần này em thật sự bị chị hại chết!”

Nghe vậy, trong lòng Meo Meo lại nổi lên một ngọn lửa không tên, chị rống to: “Rốt cuộc là ai hại ai? Là cô có lỗi với Tiểu Ninh. Người ta ngoan hiền, ngây thơ như vậy, thật không hiểu sao cô có thể nhẫn tâm hại Tiểu Ninh được chứ? Bà đây chỉ nói sự thật mà thôi, nếu không phải cô quá phận thì ai lại rảnh rỗi quản cô! Lúc đầu tôi còn muốn cầu xin thay cô, nhưng bây giờ thì không. Người chẳng phân biệt được tốt xấu như cô ở lại sở sự vụ cũng chỉ biết gây rắc rối, cô vẫn nên rời khỏi thì tốt hơn.”

“Bà mập, đi thì đi! Có gì đặc biệt hơn người chứ, hừ!” Nếu đã không thể ở lại, cô ta cũng muốn bằng bất cứ giá nào phải mắng một trận cho sảng khoái.

“Cô là đồ phù thủy xấu xa, sớm đi mới tốt! Không tiễn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK