Biên tập: Tiểu Sên
Anh đi vào văn phòng, vừa lúc điện thoại trên bàn Hữu Ninh vang lên. Anh nhấn nút từ chối, lại liếc qua laptop mở sẵn trên bàn. Anh nhất thời cảm thấy tò mò nên nhìn qua một chút, phát hiện bên trong dày đặc những ghi chú công việc, như cách photo tài liệu, các thức uống mà khách hàng yêu thích, vị trí pha cà phê, dãy số nội bộ… Khi anh kéo đến, nhìn trang đầu tiên thì thấy cô làm thành một bản ghi nhớ, viết:
Anh Lê, thuận tay trái, những loại rau không thích ăn gồm: Cà rốt, rau cần và ớt xanh.
Thích ăn có: Bánh Doughnut, trà Thiên Sơn, và các loại đồ ngọt gì đó.
Văn phòng phẩm gồm có: hai loại bút bạch kim màu đỏ, xanh, bút chì, tẩy hiệu chuồn chuồn.
Những thứ buổi sáng phải xem: Báo kinh tế và tài chính. Chín giờ mỗi ngày phải xem xét sự thay đổi tỉ suất hối đoái của các quốc gia.
Nhìn đến đây, anh hoàn không biết phải nói gì nữa.
Được rồi, anh thừa nhận cô rất tỉ mỉ, nếu người ta đã có lòng như thế thì có lẽ anh nên kiên nhẫn hơn một chút, Vậy nên… Chuyện đi hay ở của cô cần suy nghĩ lại.
Lúc tan tầm, mọi người ai cũng khen bánh ngọt Hữu Ninh làm rất ngon khiến cho cô cảm thấy vô cùng vui vẻ!
Chạy xe máy về nhà, trong lòng âm thầm lập kế hoạch, chờ ngày nào đó mà buổi chiều Lê Tuấn Uy không ở sở sự vụ, cô sẽ làm bánh mật mời mọi người.
Nghĩ nghĩ, trời bỗng nhiên đổ mưa, người qua đường hốt hoảng la lên, tạt vào hiên nhà, cửa hàng bên đường mặc áo mưa, tránh mưa. Cô cũng vội vã tăng tốc chạy tới cầu vượt cách đó không xa, nhưng ngay lúc cô đang quýnh lên thì ‘Tiểu Hồng’ của cô đột nhiên chết máy, mặc cho cô làm cách nào cũng không chịu hoạt động lần nữa.
Mưa đập vào mặt có chút đau rát, lúc này cô mới nhớ tới nên mặc áo mưa vào, rồi mới từ từ nghĩ cách. Nhấc yên xe lên, cô thiếu chút nữa té xỉu, áo mưa của cô không ở bên trong!
Cô cắn răng: Quên đi!
Dù sao cũng đã ướt hết rồi, cứ kệ đi.
Từ xa, Lê Tuấn Uy đã nhìn thấy một cô gái cố dắt theo một chiếc xe máy màu đỏ bị chết máy đi trên đường, nhìn quần áo trên người anh đoán ra là Lương Hữu Ninh, trợ lý tạm thời của anh. Vốn dĩ anh muốn rẽ phải nhưng cuối cùng vẫn đánh xe rẽ qua trái. Mưa lớn như vậy mà lạibỏ mặc nhân viên của mình như thế, anh thật sự không làm được.
Thế nên anh cho xe chạy về trước, dừng lại, cầm ô rồi đi xuống xe.
Hữu Ninh cúi đầu, dùng sức đẩy ‘Tiểu Hồng’, không biết có phải liên quan đến cơn mưa hay không mà ‘Tiểu Hồng’ nặng hơn bình thường?
Hô! Cô mệt muốn chết rồi, mà cái cầu vượt quái quỷ kia có còn xa không vậy?
“Cô tính dắt theo chiếc xe này đến chỗ nào?” Lê Tuấn Uy hỏi, cũng nhường một phần của chiếc ô che cho cô.
A! Giọng nói này?
Cô ngẩng đầu lên.
Tại sao anh ta có thể xuất hiện ở đây?
“Anh Lê!”
“Xe máy không có cách nào hoạt động sao?” Anh hỏi, vẻ mặt vẫn thờ ơ như ngày thường.
“Vâng.” Gặp được anh ta trong tình huống nhếch nhác như thế này thật đúng là nỗi buồn nhân đôi mà!
“Tôi đưa cô về nhà.” Anh nhẹ nhàng, bâng quơ nói.
“Không cần đâu!” Cô kinh ngạc, sợ hãi, trợn trừng mắt.
“Không? Chẳng lẽ cô muốn dắt bộ về nhà?”
“Không phải, tôi định dắt xe đến cầu vượt phía trước, rồi lại khởi động xe một lần nữa xem, nếu không được, đến lúc đó tôi lại nghĩ biện pháp khác.” Cô cố gắng suy nghĩ trật tự, nói năng rõ ràng cho anh hiểu, nhưng mỗi lần gặp anh là cô lại kích động đến mức nói năng lộn xộn.
“Kế hoạch của cô còn chưa bắt đầu thực hiện thì cô cũng đã bị nước mưa xối ướt sũng rồi.”
Nói xong, anh lấy di động ra, nhìn chằm chằm số điện thoại của một cửa hàng sửa xe máy ở đối diện, gọi họ chờ mưa tạnh đến đây đưa xe về sửa chữa.
“Được rồi, lên xe đi.” Anh dứt khoát nói, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội từ chối.
Cho đến khi ngồi yên trên ghế lái phụ, cô mới phát hiện áo, váy, tóc tai của mình ướt như thế nào. Cô áy náy nhìn anh: “Thật xin lỗi vì đã làm ướt xe của anh rồi.”
Anh không nghe rõ cô nói gì, bởi vì anh đang bận quay đầu tìm cái khăn sạch trong túi thể thao của mình để đưa cho cô.
“Cô cầm khăn mặt này đi.” Anh nói, sau đó mở lò sưởi.
Cô nhận lấy khăn mặt của anh, lại nghe thấy anh hỏi: “Nhà cô đi thế nào?”
“Ách, cứ chạy thẳng đến đường số năm, quẹo phải, qua ba trụ đèn xanh đèn đỏ, đến trạm xăng dầu.” Cô nói.
“Anh nhíu mày: “Cô không nói sai địa chỉ chứ? Thật sự chính xác à?”
Chính xác?
Hai chữ này nghe qua khiến người khác cảm thấy rất lo lắng, nếu cô nói quá rõ ràng, nhỡ anh chạy xe đến trước cửa nhà, rồi gặp được Tá Ninh thì làm sao bây giờ?
Không được! Cứ mơ hồ như vậy thì tốt hơn.
“Tôi… Tôi vừa chuyển đến không bao lâu, cho nên cũng không nhớ rõ địa chỉ lắm, cho nên…”
Cô ngừng nói, chuyển qua lau khô tóc, không tính nói rõ ràng nữa.
“Cô… Sao cô có thể ngay cả địa chỉ nhà mình cũng không nhớ rõ? Thật sự quá mơ hồ rồi!”
Cô mím cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt vô tội nhìn anh: “Tôi cũng không hiểu mình xảy ra chuyện gì, cứ luôn không làm đúng được việc gì cả.”
Anh không dự đoán được cô sẽ nói như vậy, cho nên cảm thấy rất kinh ngạc.
Có phải trong lúc vô tình anh đã nói nặng lời với cô không?
“Thật xin lỗi, tôi không có ý gì đâu.”
“Không sao cả.”
Khóe mắt anh run rẩy.
Vậy, có phải anh nên quay đầu cảm ơn sự khoan hồng độ lượng của cô vì đã tha thứ cho sự vô tâm của anh không? Nhưng rõ ràng người phạm sai lầm là cô mà, tình huống này thật sự… Rất quái dị.