Biên tập: Tiểu Sên
Tại phòng bếp Lương gia, Tá Ninh ngồi trên bàn cầm đôi đũa kêu ầm lên: “Nhanh lên! Sắp chết đói rồi! Rốt cuộc đến khi nào cô mới làm xong hả?”
“Xong rồi.” Hữu Ninh bưng sủi cảo lên bàn, lại xoay người múc thêm ít canh.
Tá Ninh nhìn sủi cảo, nhìn tô canh, lại nhìn Hữu Ninh: “Cứ như vậy?”
“Như vậy là như thế nào?” Hữu Ninh khó hiều.
“Chúng ta đang ăn sáng à? Trứng bắc thảo đậu hũ đâu? Sao lại là canh sủi cảo. Không phải cô để trong tủ lạnh quên lấy ra chứ?”
“Không, hôm nay chỉ như vậy thôi.”
“Vì sao?” Tá Ninh quả thật không thể tin được những gì chị đang nghe là thật.
“Bởi vì em không rảnh chuẩn bị.” Hữu Ninh bình tĩnh nói cho chị già nhà mình.
Tá Ninh lật đến lật đi miếng sủi cảo trong đĩa: “Nhưng ăn như vậy không thấy rất đơn giản sao?”
“Không đâu, lúc không có chị, em vẫn thường chỉ ăn sủi cảo với canh là xong một bữa cơm mà.”
Tá Ninh hừ lạnh: “Vâng, chị rất mong chờ xem cô có thể chỉ ăn cơm rau dưa như vậy trong bao lâu. Đại khái hôm nay tan tầm chị đã đi ăn một bữa đại tiệc rồi mới trở về, cô không làm khó được chị đâu.”
Hữu Ninh không để ý đến chị mình nữa, cô lẳng lặng ăn phần sủi cảo của mình. Dù sao Lương Tá Ninh một ngày không càu nhàu với cô thì đã không gọi là Lương Tá Ninh rồi.
“Này, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của cô, thấy sao hả?” Tá Ninh hỏi.
“Có rất nhiều sai sót, anh Lê có vẻ rất tức giận, những người còn lại đều rất thân thiện.” Hữu Ninh hồi tưởng lại tình hình ban ngày, nói.
“Cô đang lo sẽ bị gã Lê Tuấn Uy kia đuổi việc à?” Tá Ninh nhìn vẻ mặt của Hữu Ninh, hỏi.
Cô thật sự rất lo lắng.
“Nếu đúng như vậy thì cũng không có cách nào khác.”
“Anh ta rất hung dữ?”
“Cũng không phải như vậy, chỉ là em không biết làm cách nào ở chung với anh ta.”
“Đi học excel đi, miễn cho ngày nào đó lại bị tóm đuôi.”
“Học phí chắc không rẻ đâu nhỉ?”
“Thu cô hai ngàn là được rồi.”
“Chị muốn dạy em?”
Đúng vậy, dù sao cũng phải mất học phí, vậy thì để người nhà kiếm còn hơn. Với lại chị chỉ thu phí có một lần, phục vụ lâu dài. Còn có, quan trọng là chị có thể cho cô nợ, chờ đến khi cô lãnh tiền lương rồi trả cho chị cũng được. Thế nào? Chị đối với cô đủ tốt chứ?”
“Chị có phải hơi lạc quan một chút không? Có lẽ ngày mai em đã bị đuổi việc rồi.”
“Cho nên, sau khi ăn cơm chúng ta lập tức bắt đầu học. Mặc kệ thế nào, ít nhất cũng nên cố gắng, tích cực tranh thủ, đúng không? Nếu làm hết sức mình mà vẫn không được thì đành nghe theo ý trời thôi. Chị cũng không sợ cô trốn.”
Hữu Ninh nhìn Tá Ninh.
Tất nhiên chị không sợ em trốn, em như vậy còn có chỗ nào để đi sao? Thật muốn bị đuổi việc trở về làm người suốt ngày vô tư, lười biếng như trước.
Tá Ninh nhìn thoáng quá ánh mắt của Hữu Ninh, trong lòng có điều gì đó thoáng qua, nhưng chị chưa kịp nghĩ lại thì Hữu Ninh đã thu dọn xong chén bát trên bàn đến bồn rửa chuẩn bị rửa sạch.
“Nhanh tay một chút, chị chờ cô.” Tá Ninh nói xong lập tức đi mở máy tính.
…
Sáng sớm, chim sẻ hót thánh thót.
Mới tám giờ sáng Hữu Ninh đã lái xe đến sở sự vụ, vì cô muốn làm rõ rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể theo kịp những người khác. Kết quả là sở sự vụ còn chưa mở cửa, cô đành phải ngồi trên ghế đá dưới tán cây bàng bên cạnh sở sự vụ, nghe tiếng chim hót, ăn bánh, lại ngắm nghía khu vườn gần như bị bỏ hoang này.
Đây vốn là một khu vườn xinh đẹp, nhưng không hiểu vì sao lại bị coi là kho hàng chứa một ít đồ tạp nham. Ăn xong bữa sáng, nhìn thời gian, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ làm việc, nên làm cái gì mới tốt đây?
Vậy… Nhổ cỏ chắc không tồi.
Cô ngồi xổm xuống nhổ từng cọng cỏ dại trên thảm cỏ, lại nhìn vòi nước để một bên. Cô mở van, tưới nước cho thảm cỏ và cây cối bị khô héo, tâm tình không hiểu sao bỗng cảm thấy vui vẻ, miệng mấp máy khe khẽ hát.
“Cô đang làm gì?”
Vừa nghe đến giọng nói này, lông tơ toàn thân cô dựng đứng. Cô chậm rãi xoay người, vẻ mặt xấu hổ.
“Lê… Anh Lê, chào buổi sáng.”
Vẻ mặt của anh ta như đang nói: Cô có phải rất rảnh hay không?
Hữu Ninh nhún nhún vai.
Anh không nói gì, từ trong cặp tài liệu lấy chìa khóa ra mở cửa sở sự vụ, xong anh xoay người nhặt tờ báo hôm nay lên, đi đến khu duyệt báo ở lầu một, bắt đầu xem báo tài tính kinh tế.
Hữu Ninh cũng vào theo. Cô nhẹ chân nhẹ tay bước lên lầu, cầm lấy ly trà của Lê Tuấn Uy và mình tới phòng nước rửa sạch rồi giúp anh pha một ly trà mới. Sau đó cô mở máy tính ra, ôn tập lại một lần bài excel đã học ngày hôm qua.
Lúc Lê Tuấn Uy bước vào phòng, thấy ly trà đang bốc hơi nóng ở hướng chín giờ thì lập tức hiểu được, cô lại giúp anh pha trà.
“Thật ra cô không cần phải làm việc này.” Anh xoay xoay ly trà nói.
“Tôi… Tôi chỉ làm một chút việc thuộc sở trường của mình thôi. Nếu gây phiền phức cho anh thì tôi thật sự rất xin lỗi.” Cô lo lắng, cúi đầu giải thích với anh.
Gân xanh trên thái dương anh nổi lên.
Tại sao lại như vậy? Tại sao cô luôn có bản lĩnh khiến anh cảm thấy bản thân mình rất quá đáng với cô? Nhưng rõ ràng anh chưa có làm gì cả mà! Trừ việc nói cô không cần pha trà giúp anh, nhưng việc này cũng bị xem là sai lầm to lớn? Ai, cô Lương Hữu Ninh này thật là.
“Chuyện này không phải xin lỗi.” Anh phiền lòng nói tiếp: “Nếu cô không cảm thấy phiền vậy thì cứ tiếp tục làm cũng được, tôi không có ý kiến.”
Cô ngẩn đầu lên, trong mắt không giấu được vui mừng.
“Cám ơn.” Cô nói.
Cám ơn? Cô giúp anh mà còn nói cám ơn với anh?
Cô gái này cũng thật đặc biệt.
“Nhưng tôi nói trước, tôi đã nói qua với Lưu Diệp rồi, cô chỉ có ba tháng thử việc. Nếu biểu hiện trong công tác của cô không tốt thì tôi cũng không thể vì cô làm mấy chuyện này mà miễn cưỡng cho cô trúng tuyển.”
“Tôi biết. Tôi nhất định sẽ cố gắng.” Trời biết cô có bao nhiêu hy vọng vào công việc này.
“Mấy tư liệu này cô cầm đi thống kê một chút, nhìn xem ba tháng nay có bao nhiêu hộ khách đến chỗ chúng ta. Còn có, trong CD có một ít hồ sơ về các khoản thu trước. Cô mở ra rồi lại nhìn xem có bao nhiêu khoản chúng ta còn chưa thu về.”
“Vâng!”
Kết quả việc thống kê mấy cái hóa đơn này là cô mất cả buổi sáng, cho đến khi chị Meo Meo gọi điện thoại đến muốn cô đặt cơm hộp, lúc này cô mới ngẩng đầu lên: “Anh Lê, hôm nay anh có muốn đặt cơm hộp không?”
“Không cần, một lát nữa tôi còn phải đến ngân hàng bàn bạc một số việc.” Nghĩ nghĩ, anh nói thêm: “Tôi thấy cô cũng nên theo tôi đi, có một số hóa đơn cần đối chiếu ở đó.”
“Vâng.”
“Số lượng hóa đơn cô đã tính xong rồi?”
“Vâng.”
“Vậy lát nữa cô cũng thuận tiện đi mua hóa đơn đi nhé.”
“Vậy mấy khoản thu hóa đơn thì làm sao bây giờ?” Cô hỏi.
“Cái gì? Đến bây giờ mà cô còn chưa tính rõ mấy khoản thu hóa đơn?” Từ lúc anh phân công công việc cho cô không phải đã qua ba tiếng đồng hồ sao?
“Tại vì tôi sợ tính toán sai số lượng hóa đơn nên phải cẩn thận xem lại đến năm lần, vậy nên…”
“Sao cô phải tính nhiều lần như vậy làm gì? Cô thấy mình có rất nhiều thời gian sao?”
“…”
Thật sự anh rất muốn mắng cô là đầu heo, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô lộ ra năm phần vô tội, ba phần sợ hãi, hai phần đáng thương thì anh không cách nào mắng thành lời được.
Quên đi!
“Sau này, mấy chuyện như vậy cô chỉ cần tính hai lần là đủ, nếu số liệu giống nhau là được.” Anh nói.
“Vâng…”
Anh không tiếp tục nghe cô nói nữa mà tự thu dọn ít văn kiện rồi cất vào cặp tài liệu, cầm lấy chìa khóa xe, anh nói: “Được rồi, đi thôi.”
Cô nơm nớp lo sợ, cúi đầu nhìn bóng anh chiếu xuống sàn.
Xe của anh rất sạch sẽ, sạch đến mức khiến cô cảm thấy bất an vô cùng, may mắn dọc đường hai người cũng không nói chuyện gì cả. Anh chăm chú lái xe như thể trên đời này chỉ còn tồn tại mình anh và chiếc xe, còn những người, vật khác thì lại không tồn tại.
Đến ngân hàng, anh nói cô đi làm việc anh giao lúc trước, xong thì ngồi chờ anh, còn anh thì lên lầu tìm quản lý ngân hàng nói chuyện.
Cô xếp hàng đối chiếu hóa đơn cho sở sự vụ, thấy Lê Tuấn Uy còn chưa xong việc, cô ngoan ngoãn ngồi trên sô pha đợi anh. Một lúc sau, cô cảm thấy nhàm chán nên quyết định ra ngân hàng hít thở không khí một chút. Bên cạnh ngân hàng có một sạp nhỏ bán những bồn hoa khiến cô chú ý. Cô chậm rãi đi qua, cầm lấy một chậu nhỏ, bên trong trồng một loại cây tán thấp có những chiếc lá hình tròn, hỏi ông chủ.
“Ông chủ, chậu cây có những chiếc lá hình tròn này gọi là gì?”
“A! Đó là cây nước mắt trẻ con.”
“Nước mắt trẻ con? Tên đáng yêu quá. Vậy còn chậu này?”
“Cây dừa cảnh.”
“Vậy chậu cây ở góc khuất kia thì sao?”
“Cây hồ tiêu.”
“Cây hồ tiêu?”
Ông chủ nở nụ cười: “Đúng vậy, đó là tên của nó.”
Hữu Ninh cũng bật cười.
Chú thích:
Cây nước mắt trẻ con (baby’s tear)
Dừa cảnh
Tiêu cảnh
“Cô gái à, tôi bán rẻ cho cô ba chậu này, chỉ lấy một trăm tệ thôi.”
“A, thật xin lỗi, hôm nay tôi vội ra ngoài nên không mang theo tiền, nếu không tôi nhất định mua ủng hộ ông chủ.”
“Vậy à, không sao đâu. Cô cứ xem thoải mái đi.”
“Vâng.” Nói xong, cô ngồi xổm xuống nhìn một chậu dâu tây khác.
Đột nhiên có một tờ tiền mặt mệnh giá một trăm tệ đưa đến trước mặt cô.
Cô quay đầu.
Vẻ mặt Lê Tuấn Uy không chút thay đổi nhìn cô: “Cô nhanh mua đi, chúng ta phải đi rồi.”
“Tôi thật sự có thể mua sao?” Cô kinh ngạc, vui mừng hỏi lại.
Anh có chút hối hận rồi. Anh không nên mềm lòng bỏ tiền ra, không nên lãng phí thời gian vô ích như thế này.
Cô nhìn thấy trong mắt anh giống như có ý hối hận, vội vàng nhận lấy đồng một trăm tệ của anh, nói: “Bây giờ tôi mượn, khi nào trở về sở sự vụ sẽ trả lại cho anh.”
Cô không chờ nghe anh đáp lại thế nào mà nhanh chóng cầm tiền đưa cho ông chủ. Sau đó lại cầm mấy chậu cây nhỏ của cô lên xe.
Dọc theo đường đi, cô đều vui vui vẻ vẻ nhìn mấy chậu cây tươi cười. Cho đến tận lúc Lê Tuấn Uy gọi cô: “Số tiền này cô cầm lấy mua hóa đơn, tôi chờ cô ở bên ngoài.”
“Vâng, được.”
Cô cẩn thận đem mấy chậu cây nhỏ đặt ở ghế sau, rồi bước xuống xe.
Chờ cô đi vào, Lê Tuấn Uy nhìn chằm chằm ba chậu cây kia.
Trong lòng buồn bực, chẳng qua chỉ là ba chậu cây cỏ gì đó mà thôi, cô gái này có cần thiết phải xem chúng như báu vật vậy không?
Có điều, ý nghĩ này cũng chỉ lướt qua trong lòng anh, anh cảm thấy mình không cần hao tâm tốn sức đi chú ý trợ lý của mình. Các cô luôn đến rồi đi, mấy người nhận chức trước kia đều không vượt quá ba tháng, cho nên anh không cần trợ lý, một mình anh làm việc cũng không khó khăn gì lắm, nếu không phải lần này do Lưu Diệp nói một tiếng thì anh cũng chẳng bao giờ chọc phải loại phiền phức này.
Ngay khi Lê Tuấn Uy mất hết kiên nhẫn, suy tính xem anh còn phải chờ cô bao lâu nữa thì thấy cô vội vội vàng vàng chạy ra, ngồi lên xe.
“Ngại quá, vì vào không đúng lúc nên mới phải chờ lâu như vậy.” Cô giải thích.
Không vào đúng lúc?
Nghe vậy, anh đột nhiên nở nụ cười.
Bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy anh cươi nên khi bất chợt gặp phải, cô không kìm được ngây ngô nhìn anh: Khuôn mặt tươi cười kia thật đúng là quá đẹp trai, quá mê người rồi.
Phát hiện cô vẫn nhìn mình chằm chằm, anh tưởng trên mặt dính bẩn gì đó nên đưa tay lên mặt lau lung tung.
Động tác của anh khiến cô hiểu được anh đang hiểu lầm ý tứ của mình, nhưng cô lại không biết phải giải thích với anh thế nào về chuyện cô chỉ vì nhìn thấy anh cười mà ngây người. Cho nên, cô quyết định cứ để cho anh tiếp tục hiểu lầm như vậy.
Một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước cửa một nhà hàng chuyên phục vụ buffet (tiệc đứng), anh quay đầu nhìn cô: “Tôi đi đỗ xe, cô chọn món ăn trước đi.”
“Nhưng, anh Lê, anh muốn tôi giúp anh chọn những loại đồ ăn như thế nào?”
“Tùy tiện.” Anh trả lời một cách rất vô trách nhiệm, xong lập tức lái xe xuống tầng hầm đỗ xe.
Nhìn chiếc xe dần khuất, cô bĩu môi.
Lại là tùy tiện.
Anh ta có biết mỗi lần anh ta nói tùy tiện đều khiến cô rất mệt không?
Cô mang tâm lý tới đâu hay tới đó thong thả bước vào bên trong. Cô nhìn quanh rồi chọn một phần sườn, cũng rất cẩn thận tránh những phần có thêm ớt xanh, rau cần và cà rốt, cùng với mấy món cô tự cho là hạng mục an toàn như trứng muối, rong biển, đậu rang với thịt khô.
Lúc cô chọn món ăn cho mình, vốn dĩ muốn ăn món thịt gà xào ớt xanh nhưng lại sợ anh nhìn thấy sẽ không có khẩu vị nên đành bỏ qua, dứt khoát ăn giống anh là được rồi.
Chờ đến khi cô đã chọn xong thức ăn và canh, Lê Tuấn Uy mới bước vào.
Cô vẫy tay với anh.
Chờ anh đi tới, cô hỏi: “Tôi giúp anh chọn mấy mốn này, anh xem có hợp khẩu vị của mình không.”
Anh không trả lời chỉ yên lặng ăn cơm.
Thật không hiểu nổi cô Lương Hữu Ninh này. Không phải anh đã bảo cô tùy tiện chọn là được rồi sao, tự nhiên lại đắn đo khẩu vị của anh làm gì, hơn nữa, chọn đều đã chọn, cô hỏi chuyện này không cảm thất rất dư thừa à?
“Phần hai người chúng ta bao nhiêu tiền?” Anh hỏi. Thật sự là một người kế toán đúng tiêu chuẩn mà.
“Một trăm hai mươi tệ. Tôi nói với bà chủ lát nữa sẽ đưa tiền sau, người ta đồng ý rồi.” Cô nói.
Anh gật gật đầu, không thèm nhắc lại, tập trung ăn cơm.
Khi Hữu Ninh ăn canh, cô ngẩng đầu lén lút nhìn anh một cái, lại khinh ngạc thêm một lần nữa.
Sao lại nhanh như vậy? Cô còn chưa ăn hết một phần ba mà anh ta đã ăn xong toàn bộ rồi.
Cô vội vàng và từng miếng cơm.
Nhìn cô lúc đầu còn ăn uống rất chậm rãi nhưng lúc này lại ăn như hổ đói, Lê Tuấn Uy khó hiểu hỏi: “Cô đang vội sao?”
Nghe anh nói, cô ngạc nhiên há hốc mồm, quả trứng muối mắc nghẹn trong miệng khiến cô không nói ra lời.
Lê Tuấn Uy thấy vậy, nhanh chóng đứng dậy rót cho cô một ly hồng trà, giúp cô uống rồi thuận tiện vỗ vỗ lưng cô.
Cuối cùng cô cũng đem thức ăn trong miệng nuốt hết xuống.
“Người vội không phải là anh sao?”
“Tôi có nói mình đang vội à?” Anh không hiểu ra sao, hỏi lại.
“Nhưng mà… Anh ăn nhanh như vậy.” Không phải anh đang lấy hành động tỏ vẻ mình rất vội sao?
“Tôi chỉ có thể nói với cô, việc phỏng đoán lung tung đối với một người không phải rất thân quen là một chuyện rất sai lầm.”
“…” Ai, ai có thể nói cho cô biết tại sao anh ta lại thích dạy dỗ người khác như vậy không? Sao anh ta không đi làm huấn luyện viên chứ? Thật đúng là đáng tiếc cho một nhân tài như vậy.
Thấy cô đem đũa và thìa đặt xuống bàn, anh đứng dậy tính tiền.
Bà chủ tươi cười chào hỏi với anh, xem ra hai người rất quen thuộc.
Cô yên lặng cầm đũa ăn hai người đã dùng qua vứt vào thùng rác, sau đó đứng một bên chờ Lê Tuấn Uy.
Lê Tuấn Uy dùng khóe mắt nhìn thấy cô đang ngơ ngác đứng một bên, lập tức nói lời tạm biệt với bà chủ, sau đó lại quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt anh như đang nói: Đi thôi.
Cô theo sau anh ra khỏi nhà hàng buffet. Anh cứ bước về phía trước, đột nhiên trước mặt xuất hiện hai tờ giấy ăn.
“Lại có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
Hình như cứ mỗi lần cô mở miệng đều bị anh dạy dỗ nên lần này cô quyết định không nói chuyện nữa. Cô cầm lấy giấy ăn lau lau miệng mình. Nếu nói không rõ thì dùng hành động minh họa vậy. Anh ta có thể hiểu cô muốn nói gì không nhỉ. Với lại, anh ta cũng sẽ không dạy dỗ cô nữa chứ?