Biên tập: Tiểu Sên
“Oa! Nơi này đẹp như trong mơ vậy. Anh xem, mùa đông ngắm mai, mùa xuân ngắm hoa anh đào, mùa hè có hoa hồng, mùa thu lại được ngắm hoa sen, bốn mùa đều là những cảnh vật khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.” Cô kéo anh đến ngồi chỗ gần cửa sổ nơi có thể nhìn ra sân của quán cà phê, cảm thán.
“Có thể nhìn thấy cảnh vật như vậy là hạnh phúc sao?” Anh thì thào tự nói.
“Dừng lại nghỉ ngơi, có thể nhìn ngắm thiên nhiên, được thiên nhiên vỗ về an ủi là một loại hạnh phúc đơn giản, bình dị nhất.” Không biết người khác cảm thấy thế nào, nhưng đối với cô, cô luôn kiên định cho rằng hạnh phúc là như vậy.
Chỉ khi ta dừng lại mới có thể nhìn thấy sao?
Có lẽ là thế.
Mấy năm nay, cuộc sống của anh lúc nào cũng vội vàng, đúng là đã lâu chưa từng được thư giãn như thế này, gần như ngay cả cảm giác rảnh rỗi, “không có việc gì” anh cũng không biết.
Được rồi, vậy anh sẽ thử dùng hai tiếng này từ từ thưởng thức một ly cà phê, để thử xem những cảm giác anh chưa từng biết, nó sẽ như thế nào.
Thì ra cũng không khó như anh nghĩ.
Anh hỏi Hữu Ninh: “Nếu cô là chủ nơi này, cô sẽ kinh doanh cái gì?”
“Ừm.” Dùng một tay chống cằm, ánh mắt cô có chút mơ hồ: “Tôi sẽ bố trí sao cho dù là mùa nào, thì từ mỗi ô cửa sổ đều có thể nhìn đến những phong cảnh khác nhau. Đồ ăn cũng thay đổi theo từng mùa, buổi chiều còn có thêm bánh ngọt hoặc bữa ăn nhẹ, còn để quán lúc nào cũng tràn ngập mùi thơm của cà phê và bánh nướng, còn muốn mở dòng nhạc khiến người ta nghe xong có thể thả lỏng tinh thần, cảm thấy thư giãn, thoải mái. Còn có, trong quán không cần quá nhiều chỗ ngồi, như vậy mới không ồn ào, với lại, nhất định phải làm cho từng vị khách bước vào quán đều có thể thật sự thả lỏng, thật sự yên ổn, thoải mái nghỉ ngơi, ăn một bữa cơm.”
Anh nhìn ánh mắt như đã đi vào cõi mộng của cô, tự dưng anh cảm thấy cô càng nhìn càng đáng yêu.
“Vậy không phải sẽ mệt chết sao?” Anh hỏi.
“Được làm chuyện mình thích thì cho dù có mệt mỏi cũng sẽ cảm thấy thật vui vẻ.”
“Ừm.” Anh gật đầu, có vẻ như cô nói cũng không sai.
“Vậy còn anh? Nếu bây giờ cho anh nghỉ phép dài hạn, vậy thì anh muốn làm gì?”
Lê Tuấn Uy nghĩ nghĩ.
“Không biết, tôi không nghĩ đến vấn đề này.”
“Vậy bây giờ anh nghĩ thử đi!”
Anh nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ đến cuốn sổ ghi chép lịch làm việc dày đặc của mình.
“Thật sự không nghĩ ra được. Nếu để cho tôi nghỉ phép dài hạn, chắc hẳn tôi sẽ rảnh rỗi đến hốt hoảng mất thôi.”
Cô cười anh: “Trời ạ! Anh thật thảm, vậy chẳng phải anh đã dành toàn bộ thời gian vào việc kiếm tiền à?”
Anh lộ ra khuôn mặt đau khổ, nhìn cô.
“Đúng vậy, có lẽ tôi nên tìm người nào đó đến để giúp tôi tiêu tiền, vậy là có thể giải quyết vấn đề khó khăn này rồi nhỉ.”
Anh nửa thật nửa giả nói xong, ánh mắt lại nhìn thẳng vào cô, nhìn đến khi cô không kìm được mà mặt đỏ tim đập.
Nhưng ngay lúc đó, cô bỗng dưng nhìn thấy bảng giá của quán, trên đó có viết: Hoa hồng (tự hái) trả mười tệ. Thấy vậy, cô động lòng: “Chỗ nhà ấm trồng hoa hồng bên ngoài có cho phép mình tự hái, chúng ta ra đó xem thử được không?”
“Được thôi.” Anh đồng ý.
Hữu Ninh vội vàng đứng dậy đi ra khỏi chỗ ngồi.
Mắt thấy cô sẽ va vào người phục vụ, dưới tình thế cấp bách, anh nhanh chóng vươn tay kéo cô về phía mình, ai ngờ gót giày cô bị trật mất đi trọng tâm, hai người đồng thời ngã vào chỗ ngồi. Cả người cô cũng vô tình dính sát vào trong ngực anh, ngửi mùi thơm dễ chịu cùng tiếng tim đập có quy luật của anh, cô đột nhiên nghĩ cứ để mọi chuyện như vậy mà không đứng dậy nữa.
Lê Tuấn Uy cũng rất ăn ý ôm cô, không muốn buông tay.
Sau một lúc lâu, người phục vụ đặt cà phê sang một bên, lập tức đi tới, giúp hai người đứng lên.
Ánh mắt Lê Tuấn Uy thân thiết nhìn cô: “Cô không sao chứ?”
Chân hơi đau một chút, cô nghĩ có thể bị trật nhẹ, nhưng có lẽ nếu không dùng nhiều sức thì chắc cũng không có việc gì đâu, vì thế cô lắc đầu.
“Cô còn muốn đi hái hoa hồng nữa không?”
“Tôi nghĩ lần sau lại đi thì tốt hơn.” Không xong! Vừa đứng thẳng, đột nhiên từ chân truyền đến một trận co rút đau đớn, cô toát mồ hôi, nghĩ mình nên mau chóng về nhà chờm lạnh chỗ đau thì hơn.
“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.” Anh đỡ cô, lại phát hiện cô vừa đi vài bước đã đau đến mức phải ngồi xổm xuống.
“Nào, cô ngồi đi, để tôi xem thử.” Lê Tuấn Uy giúp cô cởi giày, lại bất ngờ trông thấy mắt cá chân cô vừa sưng vừa bầm tím, nhìn có rất kinh khủng.
“Có thể do vừa rồi bị ngã xuống. Cô ngồi đi, tôi đi lấy ít đá.”
Nói xong anh đi trả tiền, tiện thể xin chủ quán cái túi nhựa có đựng ít đá, còn hỏi rõ ràng bệnh viện gần nhất đi thế nào rồi mới trở lại chỗ cô ngồi.
“Không có cách nào, cô cầm túi đá này chườm trước đi. Gần đây có phòng khám tư nhân, tôi đưa cô đi khámmlấy một ít thuốc giảm đau rồi chúng ta mới trở về.” Nói xong anh ngồi xuống, đưa lưng về phía cô.
Cô nhìn anh, mãnh liệt lắc đâu.
“Không được, sao tôi có thể để anh cõng được.”
“Tình huống khẩn cấp, cô không cần suy nghĩ nhiều, lên đi.”
“Nhưng..”
“Nhanh lên một chút, đừng kéo dài thời gian nữa.”
Không thể làm anh đổi ý, cô đành phải để cho anh cõng đến phòng khám gặp bác sĩ.
Không chỉ có như thế, anh còn khăng khăng muốn đưa cô về nhà, cũng không cho cô từ chối, cứng rắn muốn cõng cô lên lầu.
Bởi vì lo lắng anh gặp phải Tá Ninh, trên đường cô đều cảm thấy căng thẳng đến mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài, may là khi tới nơi, cửa phòng cô và Tá Ninh vẫn còn bị khóa.
“Anh có muốn uống chút nước hay không?” Xác định Tá Ninh không ở nhà, vẻ mặt của cô mới dần dần khôi phục lại sự tự nhiên như thường ngày.
“Không cần. Có điều, một mình cô ở nhà thật sự không sao chứ?” Trong giọng nói của anh không giấu được lo lắng.
“Không sao đâu. Chị tôi chỉ đi ra ngoài đi dạo thôi, chắc lát nữa sẽ về, mà có lẽ chị ấy cũng đang trên đường về rồi cũng nên.”
“Ừ, vậy tôi về trước. Thuốc của cô ở chỗ này, trước khi ngủ nhớ phải đổi thuốc đấy.”
“Vâng, Lê đại ca, anh về cẩn thận nhé.”
“Ừm.”
…
Thứ hai, cô đi làm sớm hơn thường ngày, bởi vì chị Nhã Linh nói mười giờ hôm nay có đất trồng và một số dụng cụ trồng hoa sẽ được đưa đến, cho nên cô muốn dọn dẹp bớt một số đồ vật không cần đến ở trong vườn hoa trước khi nhận hàng.
Ai ngờ khi xe máy cô vừa mới tới nơi thì Lê Tuấn Uy cũng đã ở đó.
Anh đến trước mặt cô, nhìn xuống chân cô: “Chân cô đã đỡ hơn chưa?”
“Vâng, đã tốt hơn nhiều rồi.” Cô mỉm cười, còn nhân tiện đưa bánh Doughnut cho anh: “Cái này cho anh.”
Bởi vì không muốn từ chối ý tốt của cô làm cô cảm thấy khó xử , cho nên Lê Tuấn Uy cũng tự nhiên nhận lấy bữa sáng cô làm cho mình: “Cô tới sớm như vậy là có chuyện gì cần làm sao?”
Cô cười nói: “Tôi muốn dọn dẹp bớt mấy đồ vật không dùng đến để có nơi đặt mấy đồ chúng ta đã mua hôm qua.”
Anh gật gật đầu, đem cặp tài liệu và bữa sáng cho cô.
Hữu Ninh theo phản xạ nhận lấy, xong lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Cái này?”
Anh cuộn tay áo lên nói: “Để tôi làm là được rồi.”
Nói xong, anh đem chuyển hết đồ đạc lộn xộn vào tầng hầm, sau khoảng hai lăm phút, trong vườn hoa đã không còn mấy thứ đồ vật dư thừa nào nữa.
Anh đi vào toilet một chút rồi ra ngoài, lại nhìn một chiếc khăn mặt nhỏ được xếp ngay thẳng đặt trên chiếc bàn nhỏ gần đấy. Anh cười lắc đầu, cầm lấy khăn lau khô tay rồi mới trở lại văn phòng. Nhưng khi vừa bước vào, anh đã nhìn thấy bánh Doughnut anh thích nhất, bánh ngũ cốc, báo hôm nay và một ly trà nóng đã được đặt trên bàn mình.
Hai tay anh nắm chặt sau mới thả lỏng đặt lên bàn.
“Lương Hữu Ninh, đây là công việc đầu tiên cô làm phải không?”
“Vâng.” Cô gật đầu.
“Cô, thích công việc này sao?”
Thích công việc này ư?
Cô thật không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào. Nếu là công việc, không phải nên cố gắng hoàn thành sao? Còn cần phải thích hay không thích công việc à?
“Tôi… Tôi không nghĩ đến chuyện này bao giờ.” Cô đành phải thành thật thừa nhận.
“Vậy cô nghĩ đến chuyện gì?”
Nghĩ cách nào để không làm sai việc anh giao. Cô trả lời trong lòng.
Thấy cô im lặng không nói, cũng biết đáp án kia tất nhiên là loại đáp án không đáng chờ mong.
“Cô không phải rất sợ mất công việc này sao?”
Nghe thấy giọng nói của anh bình bình không buồn không vui, cô kinh ngạc nhìn anh.
“Anh… Có phải anh đang ám chỉ tôi sẽ mất đi công việc này không?”
Vốn anh muốn nói với cô, là không có ai lại đi chuẩn bị bữa sáng giúp ông chủ của mình, muốn hỏi cô có phải vì sợ mất đi công việc này nên mới làm thế không, nhưng lại sợ nếu anh thật sự hỏi như vậy, cô chắc chắn sẽ suy nghĩ vẩn vơ, nên đành thôi.
Anh thật sự không biết có nên giữ lại một nhân viên làm việc không được tốt nhưng lại rất biết quan tâm người khác như cô không.
Cứ như vậy, anh phân vân.
Nghĩ lại, thời gian trôi qua nhanh quá, không ngờ mới đây mà cô đã đi làm hơn hai tháng.
Ban đầu anh rất tiêu cực chờ thời gian thử việc của cô kết thúc sẽ để cô chạy lấy người, bởi vì anh hiểu được, vấn đề của cô không phải là thời gian rèn luyện dài hay ngắn, mà là việc cô không phân biệt rõ ràng một ngàn vạn và một trăm vạn, chỉ sai một số không nhưng lại sai rất nhiều, nhiều đến mức khiến người ta phải kiểm tra, đối nhiều lại rất nhiều lần, khiến toàn bộ người trong sở sự vụ đều muốn đánh chết cái người ghi nhầm ấy.
Cô không thích hợp làm việc với những con số, hoàn toàn không thích hợp.
Nhìn thấy thời hạn thử việc ba tháng sắp đến, mà lập trường của anh đối với chuyện này vẫn không thể thay đổi được, vậy nên, có lẽ anh nên để cô rời đi thì tốt hơn.
Nhưng nhìn thấy cô mỗi ngày đều chạy đến vườn hoa, anh đành phải tự nói với mình, chờ đến khi cô sửa sang vườn hoa xong rồi lại nói sau.
Chẳng qua hành động của cô lại quá nhanh, hoa cỏ đủ loại màu sắc đã được cô nhanh chóng quy hoạch, trồng theo kế hoạch, dù anh có chậm chạp trồng mấy khóm hoa ly trắng, chậm rãi đặt mấy tổ chim cố định lên cây bàng… Mặc kệ anh cố kéo dài thời gian thế nào đi chăng nữa thì cũng đến lúc vườn hoa được sửa sang hoàn tất.
Sáng sớm ngày nào đó, hai người cùng thưởng thức một tách cà phê nóng và ăn sáng, lúc nhìn từ cửa sổ tầng hai xuống vườn hoa, họ phát hiện những bông hoa đã đồng loạt nở rộ trên nền cỏ xanh mượt.
“Hai chậu hoa Mặt Mèo màu vàng trước cửa cũng đã nở hoa rồi, có phải nhìn chúng rất đáng yêu không?” Hữu Ninh không giấu được sự vui sướng trong lòng nói.
“Hoa Mặt Mèo? Là tên của hai chậu hoa cúc nhỏ kia sao?” Lê Tuấn Uy hỏi.
“Đúng vậy! Vì hoa của chúng khi nở rất giống mặt của mèo con nên tôi đã đặt tên như vậy.” Cô cười híp mắt trả lời.
Nhìn khuôn mặt vui vẻ không che giấu của cô, không biết tại sao, anh đột nhiên có một loại cảm giác lưu luyến không rời. Là vì bọn họ sắp chia tay sao? Anh không biết nữa.
Nhìn vườn hoa tràn ngập sức sống kia, anh bỗng dưng có chút buồn phiền.
Biết rõ cô sớm muộn gì cũng rời đi, nhưng sao anh lại có thể để mặc cô sửa sang lại vườn hoa như vậy?
Có phải trong tiềm thức anh cũng không hy vọng cô rời đi nên mới có thể lấy việc này ra để kéo dài thời gian, mà không phải sớm chia tay với cô hay không?
“Anh đang nghĩ cái gì vậy?” Cô nói.
“Ừm, không có gì, đột nhiên tôi nghĩ đến có mấy công ty vẫn đang chờ tư liệu tôi gửi, giờ tôi vào phòng xem thử một chút.”
“Được, vậy anh đưa tách cà phê đã uống xong trên tay cho tồi đi.” Nhận lấy tách không từ tay anh, cô xoay người đi đến phòng nước rửa sạch, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt chăm chú nhìn cô của anh, giống như anh đang đưa ra quyết định khó khăn nào vậy.