Biên tập: Tiểu Sên
Khi quay về công ty, Lê Tuấn Uy ở lại lầu một thảo luận với đám người Đông Quang một số vấn đề. Còn Hữu Ninh trở lại văn phòng, cô nhanh tay thay ly trà đã lạnh ngắt của anh, rồi lau khô bàn, gọt nhọn đầu bút chì, còn thêm mực vào con dấu để trên bàn anh. Xong, cô chợt nhớ đến tiền cơm trưa và tiền mấy chậu hoa đều do anh trả thay mình, nên lấy ra một trăm sáu mươi tệ đặt trên bàn anh, rồi mới trở về chỗ ngồi, lúc này mới phát hiện trên bàn mình có một tờ fax, trên đó viết.
“Gửi thầy Lê: Thầy có thể gửi cho lớp giáo trình giảng dạy trước thứ Tư được không ạ?
Từ Cô Lâm, ban chuyên dạy và học.”
Đây là cái gì vậy?
Cô không hiểu nên đành phải đem tờ fax đặt trên bàn anh.
Lúc Lê Tuấn Uy trở về, vừa vặn uống được trà nóng, lại nhìn thấy bút chì đã được gọt nhọn, anh không thể không thừa nhận: Cô Lương Hữu Ninh này mặc dù năng lực làm việc không tốt nhưng lại vô cùng cẩn thận.
Anh cầm bút chì đang định làm việc, bỗng nhìn thấy dưới hộp mực đóng dấu có một trăm sáu mươi tệ.
“Một trăm sáu mươi tệ là do cô để ở đây sao?”
“Vâng. Đó là tiền anh cho tôi mượn mua chậu cây và cơm trưa.”
Anh đứng dậy đem tiền trả lại cho cô, mặt không chút thay đổi nói: “Không cần. Cơm trưa tôi mời, còn mấy chậu cây coi như trả tiền công đi lại cho cô.”
Cô nhìn nhìn vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng của anh, tuyệt đối tin tưởng mình không có lá gan dám nói “không”.
Vậy… Được rồi, cô cũng chỉ có thể “vui vẻ nhận”, rồi nhanh chóng cất tiền vào trong ngăn kéo.
“Cô Lương, cô đem chỗ tài liệu này đi photo hai mặt, khoảng tám mươi bản. Ba mươi phút sau tôi cần dùng đến.”
“A, vâng.” Cô cầm tài liệu anh để trên bàn lên, rồi xoay người đi đến phòng Photocopy.
Trước khi photo cô hoàn toàn không biết chuyện anh giao cho cô có gì khó khăn cả, cho đến khi vào phòng photocopy, cô mới phát hiện có vấn đề rất lớn.
Vấn đề thứ nhất: cô không biết sử dụng máy photocopy như thế nào. Cô ấn nút khởi động, ấn nửa ngày, máy photocopy vẫn không có chút động tĩnh nào hết.
Có lẽ cô nên tìm người hỏi một chút, vì thế cô nhô đầu ra…
Nhã Kỳ đang giải thích công việc với khách hàng, Đông Quang đang nói chuyện điện thoại, Thục Linh vẻ mặt lo lắng nói chuyện với chú Quản, còn Hiểu Phi thì đang chăm chú nhìn vào tài liệu trước máy tính, trên bàn cũng để toàn các chứng từ kế toán.
Ô ô, hình như tất cả mọi người đều bận rộn cả.
Vậy tìm chị Meo Meo đi! Cô chạy qua phòng Lưu Diệp.
“Hữu Ninh à, có chuyện gì vậy?” Lưu Diệp cười vô cùng thân thiết hỏi.
“A, không… Chuyện là, tôi chỉ muốn xem thử chị Meo Meo có ở đây không thôi.”
“À, Meo Meo đến Cục thuế rồi, chắc một lúc nữa mới trở về được.”
“Vâng, tôi đã biết, cám ơn Lưu đại ca.” Nói xong, cô lập tức biến mất sau cánh cửa.
Mắt thấy nửa tiếng đã qua mất mười phút, mà ngay cả khởi động máy cô cũng không làm được, cô lo lắng đến bụng phát đau: Bây giờ phải làm gì đây?
Muốn đến hỏi anh Tề, kết quả ngay cả anh ta cũng không thấy đâu.
Vẻ mặt cô đau khổ, ủ rũ, một lần nữa chạy về phòng photocopy.
Cuối cùng khi Hiểu Phi muốn đi toilet, lúc ngang qua phòng photocopy lại nhìn thấy Hữu Ninh trưng ra bộ mặt đau khổ, hết đường xoay sở nhìn máy photocopy.
“Em làm sao thế, sao lại đứng ngây người ở chỗ này?” Hiểu Phi hỏi.
“Chị Hiểu Phi, em không biết tại sao cái máy photocopy này không khởi động được.”
Nghe vậy, Hiểu Phi mỉm cười.
“Thật là, trước hết em phải ấn cái nút màu vàng này đã, rồi mới ấn khởi động, vậy là có thể sử dụng rồi.”
“A, thì ra là vậy. Cám ơn chị Hiểu Phi.”
“Không có gì. Có vấn đề gì thì em cứ đến hỏi chị, đừng khách sáo.”
Hữu Ninh ngọt ngào cười: “Vâng ạ.”
Sau khi Hiểu Phi rời đi, Hữu Ninh đem tài liệu cần photo sắp xếp tốt, rồi phát hiện cuối cùng cô cũng làm được. Khoảng hai mươi phút sau, cô mới nghĩ đến một chuyện khủng bố.
Anh Lê nói muốn… Photo hai mặt!
A! Photo hai mặt, vậy cô photo cả đống một mặt như này thì làm sao bây giờ?
Cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy máy photocopy vẫn còn đang chạy: Cô nên làm gì bây giờ?
Trước hết nhấn dừng photo, cô cố sức ấn nhưng vô ích, máy photocopy vẫn tiếp tục hoạt động.
Trời ơi! Công việc đầu tiên được phân công của cô có phải sẽ bị hủy trên chiếc máy photocopy này không?
Cô nhìn máy photocopy vẫn đang điên cuồng hoạt động, không nhịn được khóc thét trong lòng.
Tại sao? Tại sao nó không ngừng lại vậy?
Ai tới giúp tôi đi.
Đột nhiên cô nhìn thấy phích cắm của máy photocopy, không chút nghĩ ngợi, cô trực tiếp rút phích cắm ra.
Cuối cùng chiếc máy cũng dừng lại.
Cô nhẹ nhàng thở ra. Sau đó cô cắm phích cắm lại ổ điện, nhưng nó lại bắt đầu không có động tĩnh gì.
Không, không phải bị hư rồi chứ?
Thần kinh cô lại căng thẳng thêm một lần nữa. Cô ấn loạn mấy cái nút có trên máy photocopy.
Sao nó vẫn không nhúc nhích?
Cô đóng cửa phòng photocopy lại, ngồi xổm xuống, tự nói với mình: Lương Hữu Ninh, đừng hoảng hốt, mày nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, bình tĩnh, phải tỉnh táo lại.
Khi cô còn chưa thành công tự thôi miên mình, cửa bổng nhiên bị người nào đó mở ra.
Nhìn thấy người đến là Lê Tuấn Uy, cô sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Lê Tuấn Uy nhìn cô, không cần hỏi cũng biết là cô lại gây họa nữa rồi.
Anh cầm mấy tờ giấy đã photo xong, bình tĩnh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?’
“Tôi đang photo tài liệu, nhưng đến nửa chừng mới nhớ ra cần phải photo hai mặt, lại không biết làm sao dừng máy lại nên rút dây điện luôn. Sau tôi cắm dây lại, nhưng không hiểu sao máy photocopy lại không hoạt động nữa.” Vẻ mặt của cô giống hệt một đứa nhỏ đã làm sai chuyện.
“Chẳng lẽ cô không nghĩ đến việc đi hỏi người khác?” Tình huống này thật sự làm cho anh không biết phải nói gì.
“Tôi có tìm mà, nhưng mọi người đều bận việc cả, tôi không dám làm phiền mọi người, nên…”
Anh nhắm mắt lại.
Anh muốn mắng cô một chút, nhưng nhìn cô ngồi xổm chỗ đó, vẻ mặt kia…Vẻ mặt làm cho anh cảm thấy mình giống như đang ức hiếp cô vậy. Sao cô lại sợ anh như thế? Anh còn chưa bắt đầu mắng cô mà.
Anh mở mắt, nhấn mấy nút trên máy photocopy, một lần nữa điền mật mã vào. Máy photocopy lập tức hoạt động bình thường.
Anh ấn chọn photo hai mặt, sau đó nhập số lượng bản cần photo rồi ấn khởi động, máy photocopy lập tức bắt đầu photo theo đúng lệnh anh đã nhập.
Chuẩn bị xong mọi thứ, anh rời khỏi phòng photocopy, sau lại nghĩ ra điều gì, anh quay đầu lại.
Thấy anh quay đầu, cô lo lắng nhìn anh, làm cho anh cảm thấy không biết làm sao: Nếu cô đã sợ anh như vậy, không bằng anh dạy cô thông minh thêm một chút.
“Photo xong cô lập tức mang lên cho tôi. Nếu sau này gặp chuyện nào không biết nhớ phải đi hỏi người khác. Nếu mọi người đều bận việc thì cô có thể trực tiếp đến hỏi tôi, trách lãng phí thời gian của mọi người.” Nói xong, anh đi thẳng.
Trở lại lầu hai, anh tự hỏi có nên để cô làm nữa hay không đây? Ngay cả việc cơ bản nhất mà cô còn làm không được, vậy thì sao có thể làm trợ lý của anh chứ?
Anh cầm ly trà, uống một hớp. Ừm, là trà nóng.
Cầm lấy bút chì, mỗi cây đều đã được gọt nhọn đầu.
Từ khi cô đến đây, anh chưa bao giờ phải uống một ly trà lạnh nào, cũng không tự mình gọt bút chì, mặt bàn lại rất sạch sẽ, con dấu cũng không khô mực.
Khách quan mà nói, thì nhờ cô nên môi trường làm việc của anh càng ngày càng thoải mái.
Nhưng dù sao người anh cần là trợ lý, chứ không phải quản gia. Nghĩ đến đây, vẻ mặt lo lắng sợ hãi của cô lại hiện lên trong đầu anh.
Rốt cuộc cô sợ gì ở anh chứ?
Trong lúc anh còn đang nghiêm túc suy nghĩ, cô đã đem tài liệu photo xong bước vào.
“Anh Lê, mọi chuyện đều xong rồi ạ.”
Anh nhìn cô, trịnh trọng nói một câu: “Cám ơn.”
“A, anh đừng nói vậy, tôi…”
Cô còn chưa nói hết, anh đã đem tài liệu đi ra ngoài, cuối cùng còn bỏ lại một câu: “Buổi chiều tôi không ở đây, nếu có người gọi điện thoại tìm tôi thì hãy thay tôi ghi lại danh tính, khi tôi trở về sẽ xử lý sau.”
“Vâng!” Cô lớn tiếng đáp, trong lòng lại vô cùng vui vẻ, cuối cùng cô cũng có thể thoải mái một chút.
Cô quyết định tự an ủi bằng cách pha cho mình một ly trà. Lúc cầm lấy ly trà, cô nhìn thấy ba chậu cây nhỏ trong túi nilon.
Ừm, nơi này không có ánh sáng, cửa sổ thì lại ở bên chỗ của Lê Tuấn Uy, cô thấy mình không nên suy nghĩ tới nó thì hơn. Cuối cùng cô nhớ đến phòng trà nước mà mình thường ghé, cửa sổ chỗ đó trống trơn, lại có ánh nắng mặt trời chiếu đến, hơn nữa rất thoáng gió, chắc mấy chậu cây này có thể đặt ở đấy.
Thay mấy cây nhỏ đáng yêu của mình tìm được nơi an cư, cô thật vui vẻ, vừa khe khẽ hát vừa đem ly trà và chậu cây đến phòng trà nước.
Vừa đi tới nơi, cô hoảng sợ.
Thật dọa người! Sao hôm nay lại có nhiều người như vậy?
Meo Meo cầm chén trà, lo lắng nhìn cô: “Bị anh Lê mắng nữa à?”
“…” Cô thật không biết phải giải thích thế nào về sự ngu ngốc của mình.
Nhã Kỳ xé một túi cà phê pha sẵn: “Không cần suy nghĩ nhiều đâu. Trừ chị Meo Meo ra, ai trong chúng ta cũng từng bị anh ta mắng cả.”
“Đúng rồi, anh ta vừa nghiêm khắc lại còn nghiêm túc nữa. Nếu không phải tiền lương rất cao, tôi đã sớm nghỉ việc rồi.” Thục Linh nói.
“y, nói như vậy cũng không công bằng chút nào. Đi theo anh ta có thể học được rất nhiều thứ đấy.” Đông Quang một bên cắn bánh quy một bên nói.
“Đúng, cũng đúng.” Hiểu Phi nói.
Cuối cùng ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hữu Ninh.
“Em sẽ tiếp tục làm việc chứ?” Chị Meo Meo thấp giọng hỏi.
“Ách, chắc là vậy ạ, trừ khi anh Lê sa thải em. Em thật sự rất muốn tiếp tục làm việc ở đây.” Hữu Ninh nói.
“Vậy là tốt. Em không biết anh Lê của chúng ta dùng người hao thế nào đâu. Những trợ lý trước kia của anh ta đều chỉ có thể kiên trì đươc ba tháng, trước mắt còn chưa có ai vượt qua một trăm ngày cả. Mỗi lần bên anh Lê mà thiếu người thì thần kinh của bọn chị lại căng thẳng thêm một chút, khi đó tất cả mọi việc đều do anh ta tự tay làm, nhưng thái độ làm việc lại khiến cho bọn chị cảm thấy rất áp lực.” Thục Linh nói.
“Cho nên mỗi ngày vào giờ này, mọi người đều họp lại để xả stress sao?”
“Đâu có chuyện tốt như vậy. Chúng tôi đều thừa dịp anh ta và anh Lưu ra ngoài mới đến nơi này thoải mái một chút.” Nhã Kỳ khuấy cà phê nói.
“Thế này đi, sau này nếu anh Lê và anh Lưu ra ngoài, tôi với Hữu Ninh sẽ thông báo cho mọi người, nếu mọi người thấy được thì cùng đến phòng trà nước này họp mặt, mọi người thấy được không?” Chị Meo Meo đề nghị.
“Vậy không phải chúng ta có thời gian làm một buổi trà chiều sao, chuyện này được đấy.” Đông Quang tán thành.
“Hữu Ninh, em cảm thấy thế nào?” Hiểu Phi hỏi.
Hình như rất thú vị thì phải. “Được ạ.” Cô tán thành!
Tiếp theo cô đem chậu cây đặt trên cửa sổ, khiến mọi người thấy hứng thú, sôi nổi hỏi tên chậu cây, hi hi ha ha một lúc thì thời gian vui vẻ cũng nhanh chóng trôi qua…
Cô cầm theo ly trà trở lại lầu hai với chị Meo Meo, nhưng khi tới nơi chị Meo Meo bỗng dưng gọi cô lại. “Tiểu Ninh, chị có một dự cảm, chị cảm thấy thời gian em ở lại đây sẽ rất dài đấy.”
Mắt Hữu Ninh sáng lên. “Thật vậy ạ? Nếu em thật sự có thể thông qua thời gian thử việc này, em nhất định sẽ mời mọi người ăn cơm.”
“Được nha, vì chờ ăn được bữa cơm này, chị nhất định phải cố gắng quan tâm em hơn nữa. Nếu công việc có gì khó khăn em cứ tới tìm chị, chị Meo Meo sẽ giúp đỡ em!”
Cô ngọt ngào cười, làm nũng nói: “Cám ơn chị Meo Meo!”
“Được rồi, mau vào làm việc đi, nếu anh Lê gọi điện thoại về mà không tìm thấy người, thì anh ta sẽ nổi bão đấy.”
“Vâng ạ.”