Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Tô Mạt rất vui vẻ khi tìm thấy tên Triệu Nhã Nam. Cô đã sớm nghĩ đến việc nếu hai người không được học chung một lớp thì cô sẽ cố gắng xin chuyển lớp để được học chung với Triệu Nhã Nam.
Ở cao trung, thầy cô thích nhất là học sinh giỏi, với thành tích thi của Tô Mạt tốt như vậy, thì yêu cầu nho nhỏ này chắc chắn sẽ được đồng ý. Bây giờ thì cũng may là đã học cùng lớp, cô cũng không phải đi tìm chủ nhiệm lớp nữa.
Tô Mạt tràn ngập vui sướng trở lại ký túc xá, ký túc xá của lớp mười vừa mới xây năm trước, đồ dùng bên trong đều là đồ mới.
Phòng ở ký túc xá là phòng bốn người, mỗi phòng đều rộng gần một trăm mét vuông. Một phòng bên trong có bốn giường đơn 1m5, một phòng học, có bốn bàn để học, còn có một phòng tắm rộng, có WC, bên cạnh là ban công. Cạnh mép giường mỗi người đều có để một cái máy tính và một cái tủ quần áo cao hai mét.
Tô Mạt dùng chìa khóa vừa lấy ở chỗ dì quản lý kí túc xá để mở cửa. Khi mở cửa ra nhìn thấy mấy thứ trong phòng thì Tô Mạt cảm thấy thật hoảng sợ. Nơi này thật sự quá rộng!
Vừa rồi cô không để mẹ và Tô Lê vào xem đúng là đáng tiếc, không nghĩ tới điều kiện của nơi này lại tốt như vậy! Hơn nữa mỗi người còn có một cái máy tính riêng!
Tô Mạt cảm khái ở trong lòng, buông hành lý cồng kềnh trong tay ra, đứng ở cửa sửng sốt trong chốc lát.
Nếu không phải mẹ Tô và Tô Lê vội vàng bắt chuyến xe cuối để về nhà, họ chắc chắn sẽ đưa cô lên, thuận tiện sẽ nhìn xem ký túc xá của cô ra sao. Nếu mà thấy thì chắc cũng yên tâm hơn một chút. Ở đây cô giống như đang được sống rất sung sướng. Dù sao thì trường cao trung kiếp trước cô học tệ hơn ở đây rất nhiều.
Trong phòng đã có hai người dọn vào trước, Tô Mạt nhìn thấy có hai giường ngủ đã có đồ còn người thì không thấy đâu. Tô Mạt dọn đồ đạc của mình vào cái giường ở gần ban công, đó là một trong hai cái giường ngủ trống còn lại.
Chờ đến khi Tô Mạt đem đồ đạc cất vào tủ, lúc định trải ga giường, thì cửa bỗng nhiên được mở ra, có một nữ sinh đẩy cửa đi vào.
Tay trái cô ấy cầm quần áo, tay phải cầm một túi đồ dùng sinh hoạt, có thể nhìn thấy trong đó có xà phòng, kem đánh răng, bàn chải đánh răng và vài thứ linh tinh. Cô ấy nhìn thoáng qua Tô Mạt, sắc mặt có chút thay đổi, Tô Mạt cảm giác cô ấy vừa thấy cô liền trở nên cẩn thận hơn. Tô Mạt cảm thấy rất kỳ quái, nhưng theo lễ nghĩa thì vẫn phải chào hỏi, dù sao sau này các cô còn ở với nhau dài dài.
“Chào cậu, mình là Tô Mạt.” Tô Mạt thân thiện nói.
Nữ sinh kia nghi ngờ đánh giá cô một lần, lạnh nhạt nói: “Cô chính là Tô Mạt?”
Thật ra Tô Mạt cũng không biết là cô đã chọc gì tới cô ấy, cô cảm thấy thái độ của đối phương không có ý tốt, thì thấy có chút không thoải mái, “Đúng vậy.”
“Tôi là Dương Viện.” Nữ sinh nói xong liền không hề nhìn Tô Mạt, đem đồ vừa mua dọn ra, lấy từ trong cặp sách ra một quyển sách, đi vào thư phòng, cô nhìn thoáng qua thì thấy tên quyển sách tên là 《 Giải bài tập hóa học 》.
Tô Mạt nhìn cô gái đang ngồi ở bàn học đang tập trung tinh thần xem sách tham khảo, coi cô như không khí, cũng không có ý định nói chuyện cùng cô thì hơi hơi nhíu mày, một lát sau lại giãn ra, cười cười, tiếp tục làm tiếp việc công việc còn dang dở.
Lần này Tô Mạt đem mỹ phẩm, đồ trang điểm, bách khoa toàn thư, tất cả sách linh tinh đều đem đến. Những tài liệu, hay mấy cái mặt nạ, nước hoa trong lúc nghỉ hè cô đã chế được, thậm chí dụng cụ cô cũng mang theo.
Mấy thứ màu sắc rực rỡ này chiếm hết ngăn tủ của Tô Mạt, đặc biệt là những lọ nước hoa và tinh dầu đựng trong lọ thủy tinh nhìn qua vô cùng đẹp đẽ.
Xong việc, Tô Mạt ngồi ở trên giường nghỉ ngơi nửa tiếng thì cửa lại mở ra, một dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt xinh xắn đi đến.
Cô ấy nhìn thấy Tô Mạt sửng sốt một chút, chợt cười hì hì nói: “Cậu cũng ở đây sao?” Giọng nói cô ấy nũng nịu, nghe giống như là cô ấy cố ý làm nũng.
“Đúng, mình là Tô Mạt. Còn cậu?”
“Thì ra cậu chính là Tô Mạt, mình là Lý Trăn Trăn, cậu có thể gọi mình là Trăn Trăn. Tên của mình lấy từ 《 Kinh Thi 》 trong câu ‘Cành đào sum suê, lá xanh um um* ‘, có nghĩa là tươi tốt.” Lý Trăn Trăn nghiêm túc mà nói.
(*) Đoạn thơ ấy là:
桃之夭夭、
灼灼其華。
“Tên của cậu thật là dễ nghe.” Tô Mạt nghe cô ấy nói như vậy lại thấy có điểm kỳ quái, chẳng lẽ có lời đồn gì về cô? Nhưng Tô Mạt cũng không vội vã hỏi. Lý Trăn Trăn nghe xong rất cao hứng, “Cảm ơn, tên của cậu cũng không tồi đâu.”
Hai người nói chuyện một hồi, Lý Trăn Trăn nói một ít chuyện của Thánh Đức cao trung, Tô Mạt thấy hai người nói chuyện không sai biệt lắm, mới hỏi: Lý Trăn Trăn và Dương Viện làm sao mà biết tên cô?
“Cũng không có gì, chính là ở trước văn phòng trường có dán một danh sách học bổng của học sinh mới.” Lý Trăn Trăn nói tới đây có chút bội phục mà nhìn Tô Mạt, “Cậu là người đứng đầu danh sách, tiền thưởng của cậu là nhiều nhất, hơn nữa còn được miễn phí ba năm học phí, mỗi tháng còn được thêm ba ngàn tiền sinh hoạt phí.”
(*) 3000 NDT = Hơn 9 triệu VNĐ (Tỉ giá hiện nay)
Biết chuyện chỉ có như vậy, Tô Mạt nhẹ nhàng thở ra, cô còn tưởng rằng có chuyện gì, việc này thì cô đã sớm biết.
Lý Trăn Trăn thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, không có kích động, thì cũng biết là cô cũng đã biết việc này, Lý Trăn Trăn cười nói: “Học phí một năm của Thánh Đức cao trung cũng không rẻ, thượng vàng hạ cám* tính ra mỗi học kỳ ít nhất cũng phải vài vạn, cái đó vẫn chưa tính phí ở kí túc xá nữa.”
(*) Thượng vàng hạ cám: ý nói có đủ mọi thứ từ tiện nghi nhất đến bình dân nhất
Tô Mạt nghe đến đó, sắc mặt có chút kinh ngạc, ngần ấy tiền đã bằng sinh hoạt phí của một gia đình bình thường. Cô biết học phí của Thánh Đức cao trung chắc chắn không rẻ, nhưng không nghĩ tới lại mắc như vậy, xem ra cô đã giúp trong nhà tiết kiệm được một chút đỉnh, hơn nữa mỗi tháng cô còn có tiền trợ cấp, điều này thật sự không tệ. Trong lòng Tô Mạt vui rạo rực, việc thành học thần ngày càng nhiều lợi ích rồi!
“Như cậu nói thì mình đã kiếm được không ít tiền rồi thế nên hôm nay mình sẽ mời cậu ăn cơm.” Tô Mạt hào phóng nói.
Lý Trăn Trăn thấy cô không kiêu ngạo dù cô là thủ khoa thì sự hảo cảm đối với cô ngày càng tăng. Nhà Lý Trăn Trăn cũng không thiếu chút tiền ấy, cô ấy tới Thánh Đức cao trung chủ yếu là vì muốn học chuyên ngành âm nhạc của trường, còn bởi vì lời đồn Thánh Đức cao trung có soái ca như mây, hơn nữa tính tình lại còn cực tốt.
“Được đó, nghe nói đồ ăn ở trường cũng không tệ.” Giọng của Lý Trăn Trăn mềm mại lại có chút dễ thương, có điểm giống tiếng khóc* của Lâm Chí Linh, Tô Mạt vốn dĩ không thích ai có giọng nói như vậy, nhưng ngược lại là cô không ghét Lý Trăn Trăn, có thể là bởi vì Lý Trăn Trăn cho cô cảm giác không tệ, hơn nữa tính cách cũng không phải là kiểu thích tỏ vẻ.
(*) Tiếng khóc: Convert đoạn này là oa oa âm, mình edit tạm là tiếng khóc không biết có đúng không.
Tới 6 giờ rưỡi, trời nhá nhem tối, ký túc xá vẫn còn thiếu một người, Dương Viện vẫn luôn ở trong thư phòng làm bài tập không ra ngoài, cũng chưa từng tham gia cuộc nói chuyện của Tô Mạt và Lý Trăn Trăn.
7 giờ rưỡi là phải đến tiết tự học buổi tối, đến 7 giờ 10 thì người cuối cùng còn của kí túc đã đến. Người bạn cùng phòng này vô cùng xinh đẹp, khí chất và dáng người cũng thuộc vào hạng nhất nhì, cả người toàn hàng hiệu, là kiểu người cao quý lạnh lùng. Lúc cô ấy đi vào, phía sau còn có ba người mặc đồ đen và có mấy người giữ đồ, đang khom lưng cúi đầu với cô ấy.
Đồ dùng của cô ấy là nhiều nhất, một đám người dọn vài tiếng cũng chưa dọn xong, trận ồn ào này cũng đã làm cho Dương Viện đi ra ngoài.
Khi tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu, ngoài người cuối cùng đến, ba người còn lại đều đến phòng tự học, đêm nay cũng là lần đầu tiên các bạn chung lớp gặp mặt nhau, nên tất cả mọi người đều sẽ đến.