Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Hết giờ tiết thứ hai buổi sáng, bọn họ vẫn không cần ra sân tập thể dục. Cô Ôn dẫn vài người tiến vào, để cho toàn bộ học sinh xếp thành ba hàng, chuẩn bị đo chiều cao ba vòng, nói là lấy số đo để đặt đồng phục cho bọn họ.
Mọi người đều rất kích động, đồng phục trường cấp ba Thánh Đức nổi tiếng là đẹp đẽ, kiểu dáng thời thượng mới mẻ độc đáo, có hai loại đồ là kiểu Tây và đồ thể thao, đồng phục gồm bốn loại phân theo mùa Xuân Hạ Thu Đông, tổng cộng có tám bộ, rất thuận tiện cho việc thay đổi.
Đồng phục của nam sinh đều là quần dài, của nữ sinh thì mùa Xuân, Hạ là váy ngắn, còn mùa Thu Đông là quần dài.
Trường học có quy định, ngoại trừ thời gian ngoài giờ học là được mặc đồ của mình, những thời gian còn lại thì đều phải mặc đồng phục.
Đo xong chiều cao ba vòng, cô Ôn muốn thống nhất về chuyện tiền nong, tiền đồng phục, trường học và học sinh mỗi bên một nửa, điểm này trường cấp ba Thánh Đức đề ra vô cùng có nhân tính, tuy rằng có một phần lớn học sinh không cần trường bỏ ra một nửa, nhưng vẫn còn một số bạn học có gia cảnh không tốt sẽ lo lắng về vấn đề này, dù sao thì một lần mua tám bộ cũng không phải là chuyện nhỏ.
Mỗi người phải nộp 400 tệ, ủy viên sinh hoạt Lưu Hi phụ trách thu tiền. Cô Ôn bảo cậu thu xong trong vòng hai ngày rồi mang nộp lên nộp cho cô.
Số lượng học sinh có 400 tệ tiền mặt trên người cũng không ít, bởi vì Lưu Hi ngồi bên cạnh Tần Hộ Sinh, Từ Ly Sanh ngồi sau, cho nên dù là nam hay nữ cũng đến đây xếp hàng đóng tiền.
Nam thì xếp hàng bên phía Tần Hộ Sinh, nữ lại xếp hàng bên Lưu Hi, mỗi người đều tự giác, không cần ai phải nhắc nhở.
Nam sinh thì nhìn lén Tần Hộ Sinh, còn nữ sinh thì trộm liếc Từ Ly Sanh.
“Uỷ viên sinh hoạt, tiền này.” Trương Mạc Dương giơ bốn tờ tiền ra trước mặt Lưu Hi, hào khí nói.
Trương Mạc Dương là uỷ viên thể dục, dáng người cường tráng, ngưu cao mã đại*, chỉ cần đứng ở một chỗ thì khí thế cũng không hề nhỏ.
*Ngưu cao mã đại: 牛高马大的: Ẩn dụ chỉ sự cao lớn và mạnh mẽ
Trong tay mấy nam sinh xếp hạng phía sau cậu cũng cầm tiền.
“Uỷ viên Sinh hoạt, cho tôi đóng tiền, cậu nhớ nha, tôi là Diệp Văn.” Một nữ sinh hơi gầy đứng ở bên cạnh Từ Ly Sanh nhẹ giọng lên tiếng, chẳng qua thời điểm cô ấy nói chuyện hai con mắt đều nhìn chằm chằm vào Từ Ly Sanh, căn bản là không có nhìn Lưu Hi.
Bạn học khác cũng liên tiếp nói, đồng thời có bảy tám cánh tay cầm tiền giơ tới trước mặt Lưu Hi, nói tên của mình ra, gấp đến mức mà Lưu Hi luống cuống tay chân, mồ hôi đầy đầu.
“Từng người từng người thôi, vừa rồi là ai đưa tiền cho tôi vậy?” Giọng nói Lưu Hi khá chất phác, nghe đặc biệt thành thật.
“Là tôi, Trương Mạc Dương!”
“Được rồi, để tôi lấy vở ghi lại, người tiếp theo.”
Đến lượt một bạn nam ngày thường đi học rất tích cực, nam sinh kia không vội đưa tiền ra, mà lại nói: “Lưu Hi, 400 tệ này, có phải cậu sẽ giúp Tần Hộ Sinh trả luôn không, dù sao thì mẹ cậu cũng rất coi trọng người ta mà.”
Mọi người phụt một tiếng phá lên cười, những người không hiểu chuyện gì thì tò mò hỏi những bạn học đang cười.
Khuôn mặt Lưu Hi xoẹt một cái nhanh chóng đỏ lên như đít khỉ.
Tần Hộ Sinh không có biểu tình gì, giống như người mà người ta nói đến không phải là cô ấy vậy.
Đầu đuôi chuyện này Tô Mạt rất rõ ràng, chỉ là do Lưu Hi quá mắc cỡ nên mới gây ra chuyện cười này thôi.
Trước giờ Lưu Hi chưa từng chủ động nói chuyện với Tần Hộ Sinh, dường như lần nào cậu nhìn thấy Tần Hộ Sinh thì mặt lại chuyển sang màu đỏ, tuy Lưu Hi béo nhưng lại được chăm sóc khá tốt, da thịt trắng hồng mềm mại, cho nên lúc mặt cậu đỏ lên nhìn thấy rất rõ ràng, giống như là bị lửa hun nóng.
Tần Hộ Sinh lại là người ít nói, hai người bọn họ ngồi cùng bàn nhưng mà chỉ yên lặng không nói gì.
Chuyện buồn cười nhất là lúc kết thúc thời gian tự học, cậu mang một hộp bánh trung thu từ nhà đến, phát cho bạn học xung quanh mỗi người một cái, bánh trung thu được đóng gói riêng rất đẹp mắt, thoạt nhìn rất sang trọng.
Bạn học phía trước, phía sau Lưu Hi đều đã cho hết, chỉ còn mỗi Tần Hộ Sinh là cậu chưa cho, nhưng không biết làm sao mà cậu lại vô cùng khẩn trương.
Nữ sinh giống như Tần Hộ Sinh, nam sinh bình thường đều thích. Người lớn lên xinh đẹp, khí chất cũng tốt, nếu cô ấy cứ ngồi một chỗ thì sẽ cảm thấy rất văn tĩnh, thế nhưng Tần Hộ Sinh là người lạnh nhạt thì ai có mắt cũng có thể nhìn ra.
Lưu Hi muốn nói chuyện với cô ấy nhưng lại không dám mở miệng, xoay qua xoay lại, kì kèo nửa ngày, lúc Tần Hộ Sinh chuẩn bị đến nhà ăn ăn sáng, cậu vẫn chưa đưa được bánh trung thu cho người ta.
Tần Hộ Sinh đi tới cửa vừa định bước chân ra ngoài, liền nghe thấy Lưu Hi đỏ mặt hô to, “Tần Hộ Sinh, đây là bánh trung thu mẹ tôi muốn tôi đưa cho cậu.”
Lưu Hi cung kính giơ bánh lên bằng hai tay, cúi đầu xuống nhìn bàn học, không dám nhìn Tần Hộ Sinh.
Lúc này trong phòng học còn mười mấy người, Tô Mạt cũng ở đó, sau khi Lưu Hi nói xong, phòng học yên lặng hai giây sau đó mọi người cười phá lên.
Lời Lưu Hi nói không rõ ràng, lúc cậu đưa bánh cho Tô Mạt còn bảo rằng đây là bánh trung thu chỗ đơn vị mẹ cậu cho, trong nhà còn mấy hộp, nên mẹ cậu kêu mang một hộp đến lớp cho bạn học nếm thử.
Nhưng đến lúc cậu đưa bánh cho Tần Hộ Sinh, cậu quá khẩn trương nên nói thành mẹ cậu cố ý bảo cậu đưa cho Tần Hộ Sinh.
Mọi người cười mãi không ngừng, Tần Hộ Sinh cũng sửng sốt.
Nghe thấy tiếng cười của mọi người, Lưu Hi mới phản ứng lại lời mình nói không thích hợp, vội vã giải thích: “Các cậu đừng hiểu lầm, thật sự là mẹ bảo mình mang cho bạn ấy!”
Lần này, tiếng cười còn lớn hơn nữa.
Cũng chỉ có Tô Mạt và mấy người vừa rồi vừa nhận được bánh mới hiểu ý của Lưu Hi, còn những người khác thì đều cười cậu.
Một bạn học là nữ hán tử cười: “Lưu Hi, ánh mắt mẹ cậu thật không tệ, dì ấy định khi nào tới gặp Tần Hộ Sinh.”
“Không… không có.” Lưu Hi ngẩng đầu, ấp úng giải thích không rõ.
Cuối cùng vẫn là Tần Hộ Sinh mở miệng, mọi người mới thôi việc trêu đùa cậu.
“Để trên bàn đi.”
Tô Mạt nhớ từ đó về sau, bạn học trong khối đều thích lấy chuyện này để trêu chọc Lưu Hi.
Giữa trưa Từ Ly Sanh về nhà lấy máy ảnh kỹ thuật số DSL mang đến, nói là tiết thể dục buổi chiều sẽ chỉ cô dùng.
Tô Mạt nghĩ thầm thầy giáo này đúng là không tồi, còn tự mang thiết bị đến.
Tiết thứ hai buổi chiều là tiết thể dục, ban đầu Lý Trăn Trăn đã bàn bạc xong chuyện làm người mẫu cho Tô Mạt nhưng tạm thời cô ấy phải đi luyện trống trong phòng thanh nhạc, nên sẽ không thể đến chung với các cô.
Hai ngày trước Lý Trăn Trăn có nói với Tô Mạt, bảo rằng dàn nhạc của Tạ Tư kêu cô ấy làm tay trống. Lúc đó cũng không có nói lúc nào sẽ huấn luyện, giữa trưa hôm nay lúc cô ấy ăn cơm cùng với nhóm Tạ Tư thuận miệng nhắc đến chiều nay có tiết thể dục, cho nên chưa đến giờ tan học tiết đầu bọn họ đã điện thoại gọi cô ấy đến.
Tô Mạt biết Lý Trăn Trăn có hứng thú với âm nhạc hơn là chụp ảnh nên bảo cô ấy cứ đi, dù sao thì cũng còn Triệu Nhã Nam và Tần Hộ Sinh ở đây.
Thầy thể dục chỉ dạy nửa tiết đầu, thời gian còn lại là để học sinh tự do hoạt động.
Triệu Nhã Nam vừa nghe được ở cùng một chỗ với Từ Ly Sanh, thì liền cao hứng đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc, nhảy chân sáo đi theo sau Tô Mạt.
Tần Hộ Sinh đi một mình, nhưng cũng có không bị tụt lại phía sau.
Địa điểm Tô Mạt chọn để chụp ảnh là chỗ mà lần đầu tiên khi cô đến trường cô đã đi qua, con đường nhỏ được che phủ bởi đủ loại ngô đồng nước Pháp, còn có cả bức tường vẽ nguệch ngoạc bên ngoài của khu giảng dạy lớp 11.
Từ Ly Sanh là một thầy giáo thực sự chuyên nghiệp, nhìn tư thế khi cậu lấy camera ra là đã biết cậu không phải dân nghiệp dư. Lúc này mà có khả năng chơi nổi loại máy ảnh cơ một ống kính này thì gia đình cậu cũng không phải là loại khá giả bình thường đâu, ít nhất thì cũng phải thuộc loại giàu có.
Kêu Triệu Nhã Nam làm người mẫu, cô ấy rất ngượng ngùng, dù sao thì bên cạnh cũng có một Tần Hộ Sinh xinh đẹp đứng đấy, cô ấy làm gì dám lên bêu xấu chứ, huống chi lại còn có cả Từ Ly Sanh tương đối hợp ý đang ở kia.
Cho nên nhiệm vụ làm người mẫu này liền giao cho Tần Hộ Sinh, thật ra cũng không cần cô ấy làm gì cả mà chỉ cần đứng yên cho bọn họ chụp ảnh là xong.
Từ Ly Sanh trước tiên chụp thử mấy tấm, chất lượng kia thật sự rất tuyệt, Triệu Nhã Nam nói thẳng nếu mà so mấy tấm này với những tấm ảnh trong tạp chí thì không hề kém chút nào.
Thời điểm Từ Ly Sanh chụp ảnh có một sự quyến rũ đặc biệt, những lời này là Triệu Nhã Nam len lén nói nhỏ vào tai Tô Mạt.
Chẳng qua là Tô Mạt cũng vô cùng đồng ý.
Đàn ông lúc thật sự nghiêm túc rất có sức hút, lời này rất chí lý. Mặc kệ là công việc hay vui chơi, chỉ cần người đàn ông kia chuyên chú tập trung vào nó, thì toàn bộ tinh thần kia có thể thành một cỗ lực lượng chấn động lòng người, đồng thời cũng khiến cho người ta cảm thấy được một sự quyến rũ không giống bình thường.
Lòng bàn tay trái Từ Ly Sanh hướng về phía trước, tạo thành thế nắm lấy màn ảnh, đặt camera dọc theo tay trái, tay phải cầm lấy thân máy ảnh, hai mắt cậu nhìn không chớp mắt, chọn góc độ đẹp nhất lấy cảnh, đôi mắt híp lại, môi đẹp khẽ mím. Lúc cậu ấn xuống nút chụp, trong mắt giống như đã hiện lên một tia sáng, trên mặt vô ý tươi cười.
Triệu Nhã Nam nhìn cậu đến ngây người, Tô Mạt cũng không thể không công nhận, lúc này Từ Ly Sanh thật sự hấp dẫn người khác.
Mới mười mấy tuổi đã câu người như thế, thêm vài năm nữa chẳng biết sẽ thế nào, chẳng phải là già trẻ đều không tha sao!
“Tô Mạt, cậu lại đây xem thử xem.”
“Ừ, được.”
Tô Mạt thật cẩn thận nhận lấy camera từ trong tay Từ Ly Sanh, thứ đồ chơi này nếu làm rớt cô thật sự không bồi thường nổi.
Cô học theo động tác của Từ Ly Sanh lúc nãy, tay trái nâng ống kính, tay phải giữ thân máy, chọn lấy phối cảnh, hướng máy ảnh sang vị trí của Tần Hộ Sinh.
“Ừ, động tác khá đúng, hai mắt chọn lấy cảnh, ngón trỏ đặt trên shutter. Đúng rồi, chính là như vậy, cậu tìm được cảm giác thì chụp thử một tấm xem.”
(*) Shutter Priority (Ưu tiên màn trập, ưu tiên tốc độ): Chế độ này thích hợp để chụp các chủ thể di chuyển với tốc độ cao, cho phép người cầm máy kiểm soát tốc độ chụp (tốc độ màn trập), máy sẽ tính toán thông số khẩu độ của ống kính để đạt được độ sáng cần thiết. Tốc độ cửa trập được tính bằng một phần của giây đồng hồ (ví dụ 1/4000, 30 giây…), tốc độ cửa trập càng chậm thì thời gian phơi sáng của cảm biến trên máy ảnh càng nhiều, dẫn tới ảnh càng sáng.
Tần Hộ Sinh quả thực rất ăn ảnh, cô ấy chỉ việc đứng ở chỗ kia, hơn nữa chủ yếu là chính bản thân cô ấy có cả khí chất và phong cách, một ánh mắt hay một động tác tùy tiện đều rất thần thái.
Tô Mạt chụp hai tấm liền cảm thấy cô ấy nên đi làm người mẫu, khẳng định sẽ nổi tiếng, làm mẫu ảnh bình hoa cũng có thể lừa gạt được khối người trả tiền thay.
Từ Ly Sanh chỉ vào ảnh Tô Mạt chụp, giảng giải cho cô, “Chụp ảnh người phải dùng đến ống kính máy ảnh, tốt nhất là ống kính ba đến bốn phân, như vậy hiệu quả chụp ảnh mới có thể sinh động được. Hơn nữa phải ưu tiên tiêu cự, lựa chọn vòng sáng lớn, cuối cùng chính là tầm quan trọng của tác phẩm.”
Hai người đứng sát nhau, Từ Ly Sanh vì muốn phối hợp với Tô Mạt nên cố ý cong người xuống, Tô Mạt cầm camera đứng đối diện Tấn Hộ Sinh chuẩn bị chụp, Từ Ly Sanh nghiêng sang để xem động tác tay cô để có đúng vị trí hay không, Từ Ly Sanh vừa nói chuyện vừa giúp cô điều chỉnh tiêu cự.
Tô Mạt có thể cảm giác được hơi thở của Từ Ly Sanh khi nói ra phả vào mặt cô, có chút ngứa.
Tô Mạt theo bản năng duỗi tay muốn xoa mặt, nhưng lại sờ đến một khuôn mặt khác, chính là một bên má Từ Ly Sanh.
Tô Mạt đứng hình một giây không dám cử động, tay trái cô còn đang cầm camera đấy, cô nhanh chóng thu tay về, cầm chắc camera sau đó lùi hai bước.