Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Mèo vô cùng xin lỗi vì đến hôm nay mới up chương mới được. Mong mấy bạn thông cảm nha ^_^
Sợ Dương Viện lại tới bảo mình giúp làm thêm thứ gì nữa, Tô Mạt dứt khoát nhấn tải liên tiếp mấy chục ca khúc kinh điển đang thịnh hành.
Lúc Tô Mạt chuẩn bị làm, Dương Viện còn chẳng thèm đến xem, Tô Mạt vốn dĩ cũng lười không muốn nói, nhưng sợ cô ta sau này sẽ không hiểu được, bèn gọi một câu, "Dương Viện, cậu mau lại đây nhìn xem, tôi dạy cậu download phần mềm."
Ai ngờ Dương Viện lại đáp, "Tôi không cần cậu dạy."
Sắc mặt Tô Mạt lúc ấy không tốt lắm. Cậu không cần tôi dạy thế tại sao lại bắt tôi phải tải phần mềm cho cậu chứ.
Vì sao lại có loại nữ sinh như thế này nhỉ? Thật là không hiểu được trong đầu cô ta nghĩ cái gì nữa.
Dù sao cũng đã tải xong rồi, tùy cô ta đi. Cũng chẳng thể vì việc này mà dạy dỗ cô ta một trận được, tính cách như thế, sau này chỉ tổ khổ cô ta thôi.
Tô Mạt lạnh mặt không tiếp tục để ý đến cô ta còn Dương Viện một chút cũng không nhận thấy rằng thái độ của mình rất tệ, thấy Tô Mạt đã giúp cô ta làm xong liền lập tức ngẩng đầu rồi quay trở lại trước bàn mình, ngồi xuống.
Dương Viện tùy tiện bật một bài hát, là bài 《 Cơn gió lốc 》của Châu Kiệt Luân, khúc nhạc dạo vang lên một hồi liền bắt đầu có tiếng hát.
Tình yêu giống như một cơn gió, thổi qua rồi nó lại bay đi mất......"
Nghe xong hai câu này, Dương Viện nhíu mày, "Đây là cái gì vậy?"
Cho đến khi cô ta nghe thấy, "Tôi không muốn nghĩ, tôi không muốn nghĩ về nó, tôi không, tôi không......"
Dương Viện hét lên: "Tô Mạt, cậu tải cho tôi mấy cái thứ gì thế này?"
"Bài hát."
"Là bài hát quái quỷ gì vậy, loạn thất bát tao (lung tung / lộn xộn/ rối loạn), có phải cậu cố ý hay không."
Tô Mạt phát điên lên rồi, "Bài gì bên trên có ghi rõ, cô không thích thì cứ việc xóa đi chứ."
"Cậu tới đây xóa cho tôi."
"Đừng có mơ." Tô Mạt lại đeo tai nghe lên, chỉnh tiếng lớn hơn nữa, không muốn tiếp tục nghe thấy giọng của Dương Viện. Tô Mạt nghĩ thầm, vì sao mà Tần Hộ Sinh với Lý Trăn Trăn mãi vẫn chưa về? Cô quyết định không bao giờ mong chờ cái gì từ Dương Viện nữa, cô với cô ta căn bản không phải là người cùng một thế giới.
Tô Mạt lướt xem mấy trang web chính thức của các hãng mỹ phẩm dưỡng da và thời trang có tiếng sau đó đăng ký tài khoản trên các diễn đàn lớn, làm cả ở trên Tianya nữa, tại thời điểm này, công đồng Tianya đang rất lớn.
Cửa hàng của mình còn chưa chuẩn bị tốt, tạm thời chưa cần phải tuyên truyền nhưng mà việc để cho cửa hàng có một vị trí nhất định trên diễn đàn cũng rất quan trọng, có điều không thể quá dồn dập, phải thể hiện được sự chuyên nghiệp của mình. Nói gì thì nói, dù sao ở đời trước cô cũng là nhà sáng lập một công ti mỹ phẩm lớn, đại lý dưới trướng toàn là các hãng có tiếng, trong đó không ít hàng hiệu nổi danh quốc tế.
Tuy rằng kiếp trước cô chỉ là tay gà mờ trong việc tự chế đồ trang điểm nhưng nhờ có kinh nghiệm kiếp đó lại cộng thêm với một đời học tập bây giờ, cô cũng đã có thể được coi như một chuyên gia tư vấn mỹ phẩm cấp cao rồi.
Tô Mạt đăng kí tài khoản trên các diễn đàn đó đều dùng cùng một tên —Trà xanh tỷ tỷ.
Khi đăng ký tên này cô còn tự cười không ngừng, lúc chọn tên muốn lấy một cái nghe có vẻ thân thiết chút, đột nhiên chợt nghĩ tới "Em gái trà sữa", cho nên hứng thú mà gõ lên bốn chữ "Trà xanh tỷ tỷ" này, thoạt nhìn còn khá phù hợp.
Tô Mạt đã nghiêm túc trả lời từng câu hỏi một dành cho người dùng trên trang web. Cô còn đặc biệt xem xét các tư liệu, thông tin để đưa ra những kiến nghị kĩ càng tỉ mỉ, đúng trọng tâm.
Đây không phải nhiệm vụ trong chốc lát đã có thể hoàn thành, vì vậy cô chỉ lựa chọn ba câu để trả lời.
Ở một vài website, chỉ cần trả lời câu hỏi thì sẽ có được giá trị kinh nghiệm và điểm tích lũy khen thưởng, nếu đáp án được thông qua thì còn có khả năng nhận thêm phần thưởng bổ sung, có những câu hỏi là để treo thưởng cũng có những câu hỏi dùng để nhận giá trị tích phân.
Nếu liên tục cung cấp các giải đáp một cách chuyên nghiệp ở lĩnh vực chăm sóc da thì có thể làm tăng danh tiếng của bản thân trong ngành tại bảng xếp hạng. Nếu có thể đứng trong top 100 của bảng đánh giá này thì nhất định sẽ nhận được dấu chứng nhận cho thân phận chuyên gia. Đó chính là cái mà Tô Mạt đang hướng tới, mặc dù thoạt nhìn như không đáng nhắc tới, nhưng mà chỉ cần có được nó thì cô sẽ có thể chiếm được lòng tin của càng nhiều cư dân mạng hơn. Lực lượng internet rất cường đại. Có lẽ, trong hiện tại mạng internet còn chưa phổ biến như ở kiếp trước Tô Mạt đã nhìn thấy, nhưng mà cô biết, chẳng bao lâu nữa, mọi việc mà cô đang làm hiện tại rồi cũng sẽ được hồi báo.
Tiếp sau đó chính là tìm hiểu kiến thức về quần áo. Những thứ mà cô muốn học còn rất nhiều, nhiếp ảnh cũng cần học một chút, cô muốn thuê một một chiếc máy ảnh thật tốt. Cần phải đăng hình thật từng bộ quần áo lên trang, hơn nữa ảnh còn phải đẹp thì mới có thể hấp dẫn khách hàng. Dù sao đồ mua trên mạng cũng không sờ vào được, cho nên hiệu quả thị giác nhất định phải tốt.
Nếu không phải hiện tại cô sở hữu một bộ óc có thể xưng là học thần, cô khẳng định sẽ phát điên mất. Mấy thứ này cũng không phải là những cái mà trước kia cô muốn học là có thể học vào được. Nhưng bây giờ đã khác rồi. Chỉ cần Tô Mạt muốn, là đã có thể ghi tạc mọi kiến thức trong lòng. Kiến thức dạy ở trường, cô ngay cả xem lướt qua cũng chẳng cần, đối với cô, các kì kiểm tra căn bản chỉ là động động tay và thậm chí còn chẳng phải dùng đến não. Mà những tri thức khác, cô chỉ cần tìm được tư liệu rồi xem một lần là đã có thể nhớ rõ, tiếp đó liền tự lý giải thôi.
Tô Mạt cảm thấy cuộc sống của cô bây giờ quả thật rất viên mãn. Cô có thể thu nhận tri thức liên tục, vô thời hạn. Thực ra quá trình học tập cực kì vui vẻ, nhưng mà tiền đề cho sự vui vẻ ấy là tính ham học hỏi và không gặp phải bất kì khó khăn trắc trở nào.
Kiếp trước tuy rằng cô đã cực kì nỗ lực, nhưng mà lại rất bài xích việc học bài cũ hay nhớ từ đơn gì đó bởi vì cô luôn cảm thấy cho dù hôm nay có học kỹ thì ngày mai lại dần không nhớ rõ nữa, qua mấy hôm sau kiểu gì cũng quên mất, làm cô chỉ có thể không ngừng mà học đi nhớ lại mấy lần như vậy, thật sự rất mệt.
Lý Trăn Trăn và Tần Hộ Sinh tới tối muộn vẫn chưa trở về, xem ra là đã ngủ ở nhà mình rồi, Tô Mạt sau khi làm mặt nạ xong cũng trực tiếp đi ngủ.
Dương Viện bởi vì mải chơi máy tính mà quên mất thời gian. Chờ đến khi cô ta lấy lại tinh thần thì đã qua một giờ mất rồi. Cô ta đau lòng vô cùng đối với hành vi này của bản thân, cuối cùng quyết định phải làm nhiều hơn một bộ đề thi và nhớ thêm 50 từ đơn nữa.
Cũng không biết cô ta làm sao mà tìm được trang web game này. Có vô số trò chơi trong website trò chơi 4399 (một trang web chơi game của Trung Quốc link:) mà Dương Viện chưa từng thấy trước đây. Những trò chơi này đều rất đơn giản, dễ thao tác. Dương Viện nhấn mở một trò chơi trang điểm, chơi cực kì vui thích, chìm đắm trong đó đến mức không thể tự kiềm chế mình.
Mãi tận khi Tô Mạt tắt máy tính đi, cô ta thoát khỏi trò chơi, vừa nhìn thời gian đã giật nảy mình, tự hỏi vì sao bản thân lại chơi lâu như vậy.
Ngày hôm sau lúc Tô Mạt thức dậy, Dương Viện vẫn đang nằm trên giường. Sau khi rửa mặt xong, cô nhìn thấy Dương Viện với hai quầng thâm ở mắt cùng khuôn mặt âm trầm bước vào nhà vệ sinh.
Trước khi đi lớp tự học buổi sáng, Tô Mạt đến phòng in để in về chỗ tài liệu hôm qua cô vừa download về kỹ xảo thiết kế trang web sơ cấp và các kỹ năng vận hành của máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số (DSLR). Nhiệm vụ của cô trong buổi sáng tự học ngày hôm nay đó chính là hiểu rõ mấy thứ này.
Ngày hôm qua vì không tìm chỗ chuyên thiết kế trang web nên cô đã dứt khoát quyết định tự mình làm. Dù sao thì có vẻ như việc thiết kế một cửa hàng trên Taobao khá đơn giản, hẳn là giống như trang trí không gian QQ trước đây
Chuông báo giờ tự học buổi sáng reo lên cũng đúng lúc Tô Mạt đi vào lớp. Trong phòng học đã đầy người ngồi, có điều cũng may là giáo viên còn chưa đến.
Đây là lần đầu tiên Tô Mạt đi học mà nghiêm túc đọc tài liệu, mấy lần trước đều là viết vẽ linh tinh lên trên một cuốn sổ nhỏ, chẳng biết làm cái gì hoặc là lật xem một quyển sách vừa nhìn đã biết không phải là sách giáo khoa, có đôi khi cô còn ngủ gật trong giờ.
Từ Ly Sanh khá tò mò với người bạn cùng bàn này của cậu. Quan sát mấy ngày, cậu sửng sốt khi cảm thấy Tô Mạt không giống như người xếp vị trí thứ nhất trong kì kiểm tra, có điều vào buổi học toán hôm ấy, cô thậm chí còn không thèm nghe giảng nhưng vẫn có thể nhanh chóng đưa ra câu trả lời, quả thật là phải làm cho người khác rửa mắt mà nhìn.
Bố mẹ của Từ Ly Sanh đều là giảng viên đại học, cũng chẳng biết đã nghe thấy tên Tô Mạt từ nơi nào, khi biết cô chính là bạn học cùng bàn với con trai mình, bèn hỏi Từ Ly Sanh những hai lần, hỏi xem Tô Mạt có bí quyết học tập gì hay không.
Lúc bố mẹ Từ Ly Sanh hỏi vậy, cậu cũng chẳng biết nên nói thế nào cho phải. Dù sao thì cũng không thể nói bí quyết của người ta là không đọc sách giáo khoa cũng chẳng làm bài tập mà, đúng không.
Hôm nay cậu thấy Tô Mạt cầm một chồng tư liệu đi đến, rất nghiêm túc mà xem nên bèn thò đầu lại gần liếc một cái.
Ai mà ngờ được, vật đó còn chả có liên quan gì đến sách giáo khoa nữa chứ. Cơ mà mấy cái thiết kế trang web với nhiếp ảnh này đều là thứ cậu am hiểu.
"Cậu đọc mấy cái này làm gì vậy?"
"Hữu ích, tớ muốn học." Tô Mạt nhìn thấy có chỗ bản thân không hiểu, ngay cả đầu cũng không quay lại, nói.
"Cái này chỉ đọc thôi thì sẽ không học được đâu, tài liệu đều là lý luận suông."
Lúc này Tô Mạt mới ngước mắt nhìn cậu. Từ Ly Sanh khi ấy đang đeo một cái kính đen, vẻ đẹp trai tuấn mỹ bị che đi ba phần, thoạt nhìn càng thêm văn nhã ôn hòa.
Từ Ly Sanh là điển hình cho soái ca mắt một mí, tạo cho người khác cảm giác như ánh nắng mặt trời ấm áp, không có sự lộn xộn ồn ào theo kiểu bốc đồng. Cậu phảng phất như tia nắng chiếu thẳng vào tim người đối diện.
Mỗi lần nhìn cậu, cô đều không nỡ dời mắt đi. Tô Mạt cảm thấy việc ngồi cùng bàn với một mỹ nam như thế này quả thực chính là sự chiếu cố và khảo nghiệm của trời cao đối với cô mà.
Trước kia Tô Mạt cũng chưa từng chăm chú quan sát Từ Ly Sanh. Bây giờ cô nhìn cậu, nhưng thật ra lại nhớ tới ngày hôm qua gặp được Tân Kỳ. Điểm tương tự duy nhất của hai người chính là đều rất tuấn tú, còn mọi chỗ còn lại thì đều khác nhau một trời một vực. Biểu tình Tân Kỳ luôn là thanh lãnh đạm mạc còn trên mặt Từ Ly Sanh lúc nào cũng phảng phất sự nho nhã lễ độ mang theo nụ cười mỉm lịch sự mà xa cách.
Qua ánh mắt của Tô Mạt, Từ Ly Sanh nhìn thấy sự thưởng thức cô dành cho cậu cùng cảm giác đối phương từ cậu mà hồi tưởng về một người khác làm cho Từ Ly Sanh cảm thấy có phần mới lạ. Ý cười càng sâu, cậu hào phóng đối diện với mắt cô.
"Nói như vậy, cậu hiểu cái này sao?" Tô Mạt hơi hơi nghiêng đầu, cười nói. Phản ứng của Từ Ly Sanh làm cô cảm thấy khá thú vị. Lần nào cũng vậy, nam sinh này đều đem đến cho cô những cảm nhận thật khác nhau.
"Ừ, cũng hiểu được đôi chút."
"Vậy thì tốt quá rồi, cậu dạy tớ đi. Cậu có tiện không? Tớ học rất nhanh, sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian của cậu đâu." Tô Mạt vui vẻ cong cong khóe miệng.
Câu "Tớ học rất nhanh" của Tô Mạt đích xác là lời nói thật, nhưng lại khiến Từ Ly Sanh cảm thấy cực kỳ thú vị.
Cậu do dự một lát, cuối cùng cũng gật đầu. Cậu rất ít khi đáp ứng những loại yêu cầu như thế này. Nếu biểu hiện của Tô Mạt đối với cậu có một chút ngượng ngùng pha tí say mê tình cảm, cậu khẳng định sẽ không đồng ý.
Bối cảnh gia đình của Từ Ly Sanh tương đối đặc thù, tuy rằng cha mẹ đều là giáo sư đại học, nhưng mà ông nội, ông ngoại của cậu đều hy vọng cậu có thể (tiếp bước họ) theo con đường chính trị, ngay cả cô chú của cậu cũng đều là những chính trị gia có tính ảnh hưởng cao cấp tỉnh.
Cậu từ lúc còn rất nhỏ đã được dạy dỗ phải đối nhân xử thế như nào, giao tiếp với người khác ra sao, nếu gặp chuyện thì phải làm cách nào mà thong dong ứng đối......
Bởi vì bề ngoài xuất chúng, gia cảnh sung túc, từ hồi cấp hai đã có rât nhiều nữ sinh thích cậu. Tuy rằng bình thường cậu luôn là người lặng lẽ nhưng vẫn thường xuyên nhận được thư tình, thậm chí còn có vài bạn nữ chủ động theo dõi cậu, hoặc là đứng chờ ở những chỗ cậu hay đi qua. Mấy chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần rồi, là ai thì cũng đều sẽ bài xích thôi, mà cậu thì cũng chẳng ngoại lệ, cho nên đối với nữ sinh, cậu luôn lịch sự và sẽ duy trì khoảng cách.
Tô Mạt tuy rằng có đôi khi cũng sẽ nhìn chằm chằm cậu, nhưng ánh mắt của cô rất trong sáng, không hề si mê. Từ Ly Sanh cảm thấy cô bạn ngồi cùng bàn này cũng không tệ lắm, an tĩnh lại không phiền toái. Hơn nữa Tô Mạt còn nói cô sẽ học được rất nhanh làm cho Từ Ly Sanh có vài phần hứng thú, vậy nên cậu mới chấp nhận thỉnh cầu không quá phận ấy của Tô Mạt.
"Cảm ơn cậu, tớ không cần học mấy cái quá phức tạp đâu, về thiết kế website tớ chỉ cần học để trang hoàng cửa hàng trên web thôi." Lúc này Taobao còn chưa hot, trên mạng không có giáo trình dạy trang trí cửa hàng, nếu có thì cô đã làm được rồi, cần gì phải yêu cầu phiền toái như thế chứ. "Còn chụp ảnh thì tớ muốn học dùng máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số quay chụp ảnh người."
Việc Tô Mạt nắm rõ bản thân muốn học cái gì khiến Từ Ly Sanh hết sức vừa lòng. Dẫu sao thì hai phương diện kia qua rộng lớn, nếu không có mục tiêu thì phải học từng bước một, từ cơ sở đến nâng cao, mà chuyện đó thì quá tốn thời gian.