Editor: Mèo
Tết Trung Thu cả trường được nghỉ một ngày, Triệu Nhã Nam và Lý Trăn Trăn đều về nhà. Tô Mạt gọi điện thoại về nhà, mẹ Tô nói thời gian nghỉ ngắn đi về sẽ vất vả, bảo cô chờ đến khi được nghỉ phép thì hãy về.
Dương Viện từ sáng sớm thì đã đi làm bài tập, từ sau khi Tô Mạt bị cô Ôn kêu đứng lên trả lời, Dương Viện giống như bị cái gì đó kích thích, cả ngày đều điên cuồng làm đề toán.
Không biết tại sao Tần Hộ Sinh lại không về, cô ở lại ký túc xá nhưng lại cảm thấy vô cùng nhàm chán mà chơi di động.
Tô Mạt đã dự định hôm nay sẽ đi vào tỉnh nhìn một chút, đúng lúc lần trước cô muốn mời Tần Hộ Sinh đi ăn cơm, chọn ngày không bằng gặp ngày, dứt khoát chọn hôm nay luôn đi, nếu không thì không biết lần sau khi nào mà cả hai người đều rảnh.
Bởi vì cả trường đều nghỉ, cho nên cổng chính của Thánh Đức cao trung mở rộng, có thể tự do ra vào.
Hai người vừa mới đi ra tới cổng trường, liền có hai người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen đi qua, hai người đó không phải là vệ sĩ của Tần Hộ Sinh sao.
Tô Mạt rất ngạc nhiên, vô cùng ngưỡng mộ sự chuyên nghiệp của hai vị vệ sĩ này. Hai người họ im lặng chờ đợi ở cổng cả ngày, không biết ba Tần Hộ Sinh đã trả cho bọn họ mỗi tháng bao nhiêu tiền.
Nét mặt của Tần Hộ Sinh không thay đổi chút nào, giống như là đã biết bọn họ vẫn luôn đợi ở chỗ này, lạnh giọng nói, "Đi lái xe tới đây, tôi muốn đi ra ngoài."
Vừa rồi Tô Mạt còn đang suy nghĩ là nên đi bằng giao thông công cộng hay là gọi xe để đi vào trung tâm thành phố, cô dám khẳng định Tần Hộ Sinh chưa từng ngồi qua hai loại phương tiện này đâu. Tô Mạt có chút ngại ngùng khi muốn nói chuyện này với cô ấy, nhưng nếu Tần Hộ Sinh đã có xe đưa đón thì đúng là không gì tốt hơn.
Khi chiếc Maserati màu trắng dừng lại trước mặt cô, Tô Mạt không lấy gì làm lạ, hình tượng của Tần Hộ Sinh ở trong cảm nhận của cô đã trở nên cao lớn từ lâu rồi.
Điều Tô Mạt không ngờ tới là Tần Hộ Sinh kêu tài xế xuống xe, ngồi vào ghế lái, sau đó cho Tô Mạt một ánh mắt, ý bảo cô lên xe.
Lúc này mới chính xác là người đẹp và siêu xe. Người đẹp mở cửa siêu xe đúng làchuyện thu hút ánh mắt. Học sinh và phụ huynh ở cổng trường rất động, động tác lên xe đầy tiêu sái của Tần Hộ Sinh thu hút vô số ánh mắt nếu không phải là tràn ngập ái mộ thì cũng là ghen tị.
Kỹ thuật lái xe của Tần Hộ Sinh rất tốt. Điều này không có nghĩa là cô ấy lái xe nhanh, hay tốc độ lái chậm. Nhưng xe chạy rất ổn định, khiến cho người ta cảm thấy rất an tâm.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến một nhà hàng Tây, dù chưa đi vào nhưng Tô Mạt đã cảm thấy đẳng cấp của nhà hàng này không thấp, trang trí độc đáo, môi trường xung quanh cũng tốt.
"Tần Hộ Sinh, cậu từng tới nơi này rồi à?"
"Chưa từng."
"Vậy sao cậu lại tới đây? Chỗ này rất nổi tiếng à?" Tô Mạt nhớ hình như cô từng nghe Lý Trăn Trăn nói Tần Hộ Sinh chỉ vừa mới về nước, chắc hẳn cũng không biết gì nhiều về tỉnh C, dù sao thì cô ấy cũng đã ở nước ngoài rất nhiều năm, thành thị cũng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
"Nghe người khác giới thiệu."
Tô Mạt gật gật đầu, cũng không hỏi nữa. Một người phục vụ ăn mặc chỉnh tề, đi tới cười hỏi, "Xin chào ngài, có phải là đi hai người không ạ?"
"Đúng vậy." Tô Mạt thấy Tần Hộ Sinh không có ý định mở miệng nên đành phải trả lời.
"Xin mời đi bên này." Người phục vụ làm tư thế mời, dẫn đường cho hai người.
Hai người được đưa tới một ghế lô thanh nhã, thoải mái, vừa mới chuẩn bị đi vào, thì Tần Hộ Sinh bỗng nhiên dừng lại.
"Aurora!"
Trong mắt Tần Hộ Sinh như có một chút ít mê hoặc, cô chậm rãi quay đầu lại, khi thấy được ba nam sinh kia thì vẻ mặt không đổi quanh năm đã thay đổi.
Tô Mạt cũng quay lại nhìn theo, hô hấp của cô không tự chủ được mà ngừng lại.
Ba người này đi cùng nhau sẽ thành một phong cảnh, nếu Triệu Nhã Nam ở đây chắc chắn sẽ thét chói tai.
Ba người bọn họ, một người mặt mày như ngọc, tóc ngang vai được cột gọn ở sau đầu, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên.
Một người thì thân hình cao lớn, cả người tản ra khí chất nam tính, làn da cổ màu đồng phối hợp với nụ cười sáng lạn càng làm tăng thêm mị lực, quyến rũ bất phàm.
Người cuối cùng màu da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, khuôn mặt đẹp trai có một chút đáng yêu, khi cười rộ lên thì có hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.
"Aurora, đúng là cậu!" Nam sinh tóc cột sau đầu nói một cách đầy ngạc nhiên.
Tô Mạt biết chắc Tần Hộ Sinh biết ba người bọn họ và Aurora trong miệng họ chính là Tần Hộ Sinh.
"Aurora, khó trách vừa rồi cậu kêu tớ giới thiệu cho cậu một nhà hàng, thì ra là do cậu muốn tới ăn." Nam sinh má lúm đồng tiền nói.
"Các cậu sao lại ở đây?" Tần Hộ Sinh rốt cuộc cũng đã mở miệng.
"Nơi này chỉ cho phép cậu tới, không cho bọn tớ tới à?" Nam sinh có làn da màu đồng nhướng mày.
"Aurora, đừng nói chuyện với Chu Duẫn, đã lâu tớ chưa được gặp cậu, tớ rất nhớ cậu đó." Nam sinh tóc dài nói xong làm bộ muốn kéo tay Tần Hộ Sinh.
"Lâm Cảnh Sinh." Tần Hộ Sinh vừa không dấu vết mà tránh né vừa nhàn nhạt kêu tên hắn, nam sinh tóc dài liền bĩu môi, không dám cử động nữa.
"Lâm Cảnh Sinh, nhìn chút tiền đồ này của cậu đi." Chu Duẫn cười nhạo một tiếng.
"Aurora, nếu đã gặp thì chúng ta cùng nhau ăn cơm đi." Nam sinh má lúm đồng tiền đề nghị.
Mặt mày uể oải, đầy mây của Lâm Cảnh Sinh lập tức chuyển thành trời quang. Chu Duẫn vừa định phản bác, lại nghe thấy Tần Hộ Sinh nói: "Không được, tôi đi cùng bạn học."
Tô Mạt cảm thấy ánh mắt của ba người kia đều tập trung lên người cô. Cô không biết ba nam sinh này, cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát không mở miệng, dù sao bọn họ đều là bạn bè của Tần Hộ Sinh, vậy thì giao cho cô ấy xử lý thôi.
Tô Mạt cười mà không nói, vốn ba người chỉ chú ý tới Tần Hộ Sinh, nhưng khi ánh mắt bọn họ dừng ở trên người Tô Mạt, đã bị sự lạnh nhạt, tự nhiên và khí chất yên lặng, nhu hòa của cô hấp dẫn. Khi cô đứng bên cạnh Tần Hộ Sinh cũng sẽ không làm nền cho Tần Hộ Sinh như những nữ sinh khác.
Có đôi khi bạn sẽ xem nhẹ cô ấy, bởi vì cô ấy không phải là người chói mắt nhất, nhưng chỉ cần bạn đã chú ý đến cô ấy thì bạn sẽ nhịn không được mà muốn tìm tòi nghiên cứu về cô hơn. Cô ấy giống như có một loại mị lực độc đáo vậy.
"Aurora, chúng ta cùng nhau ăn đi. Bạn học của cậu chắc chắn sẽ không để ý, chúng ta đã lâu rồi chưa có cùng nhau ăn cơm đâu." Lâm Cảnh Sinh lấy lòng, trưng ra bộ mặt ủy khuất.
"Lần sau đi, lần này do bạn học của tôi làm chủ." Tần Hộ Sinh một mực từ chối, đẩy cửa ghế lô ra, đi vào.
Tô Mạt thầm nghĩ, chẳng lẽ Tần Hộ Sinh muốn giúp cô tiết kiệm tiền sao? Chắc là không thể nào đâu, Tần Hộ Sinh, vị tiên nữ cao quý đột nhiên biết ăn khói lửa nhân gian, biết nếu thêm mấy miệng ăn sẽ phải dùng nhiều tiền hơn?
Tô Mạt có chút cảm động, loại nhà hàng này dù chỉ có hai người bọn cô ăn thì số tiền tốn cũng không phải là một số tiền nhỏ, hơn nữa bọn họ còn là mấy người đàn ông, lần này lại do cô làm chủ, nói không chừng chầu này có thể khiến túi tiền của cô trống rỗng cũng nên.
Tuy rằng nếu bọn họ đi chung, Tô Mạt chắc chắn sẽ đồng ý nhưng Tần Hộ Sinh vậy mà lại suy nghĩ vì cô, đây đúng là chuyện khó có được.
Tô Mạt môi hơi hơi nhếch lên, đi theo sau Tần Hộ Sinh.
Lâm Cảnh Sinh nhìn Tần Hộ Sinh, lại nhìn hai người bên cạnh, "Bây giờ phải làm sao đây?"
"Cái gì mà làm sao! Đi thôi, nếu không thì một mình cậu đi vào theo đi." Chu Duẫn nói xong liền quay đầu đi.
"Sean, cậu nói đi?" Lâm Cảnh Sinh còn chưa từ bỏ ý định.
"Hẹn lần sau đi, Tần Hộ Sinh đi ăn cùng bạn, ba nam nhân như chúng ta đi theo cũng không tốt."
"Được rồi." Lâm Cảnh Sinh nhìn chằm chằm cửa ghế lô, thở dài.
Tô Mạt đưa thực đơn cho Tần Hộ Sinh, "Cậu gọi đi."
Tần Hộ Sinh gật đầu nhận lấy, nghiêm túc lật xem. Sau đó cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, gọi điện thoại, "Đi tìm Dịch quản gia, kêu ông ấy mang bình rượu vang đỏ trân quý lại đây."
Tần Hộ Sinh gọi một số món khai vị và thức ăn. Tô Mạt cũng kêu giống vậy nhưng gọi thêm hai món điểm tâm ngọt.
Trước khi đồ ăn được đem lên, thì có người đem rượu vang đến. Thời điểm Tần Hộ Sinh gọi điện thoại, Tô Mạt suy nghĩ không phải là loại năm 87 đó chứ?
Không nghĩ tới lại đúng là nó!
Đây chính là loại rượu vang đỏ quý nhất trên thế giới, Tô Mạt chỉ từng nghe nói chứ chưa từng gặp.
Tô Mạt nhìn vài lần, quả nhiên trên cái bình rượu pha lê có khắc mấy chữ cái mở đầu th.j.
Rượu này quá quý giá, Tô Mạt nghĩ thầm, trên đời này sợ là chỉ có thể có mấy bình thôi.
Cho dù trong nhà Tần Hộ Sinh có tiền, nhưng loại rượu quý giá như vậy chắc sẽ không có nhiều lắm, cô ấy có thể lấy bình rượu này ra chia sẻ với mình, tình nghĩa này, Tô Mạt sẽ ghi nhớ trong lòng.
Tô Mạt bưng chén rượu lên, chân thành tha thiết mà nói "Cảm ơn rượu của cậu."
Tần Hộ Sinh chạm ly với Tô Mạt, hình như tâm tình lúc này của cô cũng không tệ lắm.
Sau khi Tần Hộ Sinh uống rượu xong, có chút men say trong người rồi thì cũng nói nhiều hơn. Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, sau đó dần dần nói tới sở thích.
Tô Mạt phát hiện ra cô và Tần Hộ Sinh có rất nhiều sở thích giống nhau. Hơn nữa lúc này cô ấy cũng không có khó thân cận hay có vẻ cao cao tại thượng như bình thường, Tô Mạt cảm thấy hình như cô rất thích một Tần Hộ Sinh như vậy.
Sau khi rượu đủ cơm no, Tô Mạt đề nghị không đi xe, cùng nhau đi bộ.
Đúng lúc, kế bên nhà hàng có một chỗ bán di động rất lớn.
Sau khi đi vào mới biết nhãn hiệu điện thoại có rất nhiều, nhưng những loại như Motorola, Siemens, Tam Tinh, Nokia...... Lúc này vẫn chưa được đưa ra thị trường.
Hiện tại mấy tính năng của di động so với di động mà Tô Mạt xài kiếp trước kém rất xa.
Tô Mạt nhìn hai vòng, nghe nhân viên tư vấn giới thiệu mới biết di động đang thịnh hành bây giờ nhất chính là màn hình màu, mà loại máy cao cấp nhất hiện tại trên thị trường chính là loại màn hình kép rực rỡ, có thể gấp được và có cả cameras.
Cuối cùng Tô Mạt mua Nokia, lúc này Nokia vẫn đang phải cạnh tranh với nhiều nhãn hiệu khác, hơn nữa cô đối với Nokia vẫn luôn có hảo cảm, kiếp trước cô cũng đã mua hai cái, nhưng dù quăng thế nào cũng không hư, chất lượng rất tốt.
Tô Mạt chọn Nokia 6800, đây là cái mà cô vừa thấy đã thích. Nó có thể gấp, dễ đem theo và nó còn nhỏ gọn vừa vặn trong lòng bàn tay.
Bàn phím truyền thống bình thường được thiết kế là bàn phím số, mở ra sẽ thấy phía dưới ẩn một bàn phím ký tự, nếu mở ra hoàn toàn, bên trái là số, bên phải là chữ, màn hình ở giữa, hơn nữa nó sẽ tự động lật ngang, dọc khi xoay điện thoại.
Tần Hộ Sinh thấy Tô Mạt chọn trúng cái này, cầm lên thưởng thức một chút, khi Tô Mạt trả tiền, Tần Hộ Sinh nói một câu, "Tôi cũng lấy một cái, giúp tôi gói lại."
Tô Mạt không nghĩ tới Tần Hộ Sinh cũng sẽ thích cái này, điện thoại của Tần Hộ Sinh hẳn là vừa mới mua, vừa rồi nhân viên tư vấn cũng đã nói đó là loại có cấu hình cao nhất.
Tô Mạt chỉ có thể nói, có tiền đúng là tùy hứng!
(*) Nokia 6800 cho mấy bạn dễ hình dung nhé: