• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ đang muốn cho thuyền đi, trong thuyền kia liền từ từ truyền đến một thanh âm của nữ tử, cũng là tinh tế dễ nghe.

“Hôm nay là ngày gì ấy nhỉ?

Thuyền xuân đón khách, khách là ai?

Thì ra thuyền khách là người vương tử!

Triệu kiến người trên chiếc thuyền xuân

Việt nữ tôi - lòng cảm tạ vô ngần

Hôm nay là ngày gì ấy nhỉ?

Vương tử cùng lướt sóng ngao du

Tâm can tôi nghe hớn hở vô cùng.” 

(xuất từ “Việt nhân ca”)

Thanh âm của nữ tử trong suốt ôn nhu khiến mọi người chìm đắm trong đó, giống như những việc mới phát sinh đều đã quên. Trên thuyền kia đứng ra sáu người chèo thuyền, tiếng ca dừng lại, người chèo thuyền liền ra ký hiệu để bọn họ tiếp tục ngừng thuyền, chỉ thấy một nam tử đi ra ngoài, mặt hắn sánh với Phan An, dung mạo tuyệt sắc, một thân áo quần màu xanh ngọc, ngoại sam trong suốt, trên mặt thêu hoa văn thiếp vàng, thắt lưng đeo bảo kiếm, trên vỏ kiếm có khắc hoa văn song long hí châu. Chỉ nghe hắn cười ha ha, nói: “Tại hạ Lý Dục, không biết huynh đài cùng cô nương đối diện xưng hô thế nào?”

Xuyên qua khăn che mặt, Lâm Vũ không chớp mắt nhìn thẳng Dục vương, trong mơ hồ, nàng cảm thấy hắn ở đối diện giống như đã từng gặp qua khuôn mặt tương tự, làm nàng nhớ tới nhiều chuyện cũ, trong lúc nhất thời cũng ngây người nhìn.

Phó Tử Minh lo lắng nhìn nàng, cố ý lớn tiếng trả lời: “Thì ra là Dục vương, hân hạnh! Tại hạ Phó Tử Minh. Đây là sư muội của ta, ….” Bị hắn đánh thức, nàng vội vàng tiếp lời: “Ta gọi Lâm Vũ.”

“Một khúc vừa rồi của Lâm cô nương, âm cảnh từ khúc rất hay, nghe xong làm người ta như si như say, không biết tên là gì? Lan Cơ trong thuyền của ta nghe xong, muốn cùng cô nương tỷ thí ca nghệ, mới vừa hát một khúc “Việt nhân ca.”

Lúc này, Lan Cơ đã ra ngoài khoang thuyền, theo sau nàng là một nam tử cao lớn, quần áo xanh nhạt, thắt lưng đeo ngọc bội màu trắng, mày kiếm tà chọn, hai mắt hẹp dài, cánh mũi rất thẳng, bạc môi mím nhẹ. Hắn ẩn ẩn đứng sau Lan Cơ, lại làm cho người ta cảm thấy có một loại khí thế quần hùng ngạo nghễ.

Lan Cơ cười nói: “Lan nhi vừa mới khẽ hát, thật là tự bêu xấu.”

Nhìn tuyệt sắc nam nữ đối diện này, Lâm Vũ thực may mắn thấy chuyến đi hôm nay không tệ, liền nói: “Khởi bẩm Dục vương, ta vừa mới hát khúc “Khuynh quốc khuynh thành.”?

Lại hướng Lan Cơ nói: “Thanh âm của Lan cô nương, như cam lộ rơi, thấm vào toàn thân, làm ta cũng đắm chìm trong đó không biết đường về.”

Lan Cơ che miệng cười, “Lâm cô nương khiêm tốn như thế, Lan nhi nhưng không cam lòng. Khúc “Khuynh quốc khuynh thành” Lâm cô nương vừa hát, Lan nhi ở xa xa nghe được nên không nghe rõ, còn dám xin cô nương hát lại một khúc, không biết như thế nào?”

Lâm Vũ thấy nàng thành tâm mời, cũng không có ác ý, liền vui vẻ gật đầu. Mà người trên hai thuyền vì có thể nghe được hai đại danh ca thi hát đều trở nên hưng phấn.

Dọn xong ngọc cầm, Lâm Vũ cười nhẹ một tiếng. Người hát lúc này, đa số đều là nữ, phương thức ca hát chỉ có một, giọng hát nguyên thuỷ hồn nhiên, chỉ cầu nhân tình mà hát, mang tính hát nói (hát không nhạc) phổ biến mà không có quy tắc biểu diễn chuyên môn. “Khuynh quốc khuynh thành” vừa hát là nàng dùng kỹ thuật hát phổ thông, kỹ xảo không cao, chỉ là ca khúc mới mẻ độc đáo, giọng hát không tệ, cho nên mới hấp dẫn chú ý của mọi người. Lúc này, ngược lại nàng muốn thử dùng phương pháp dân tộc xem sao.

Sửa lại thanh âm cổ họng, nói: “Ta hiến một khúc “Quốc trường ca” cho mọi người.”

Ngọc cầm tấu lên, thay đổi cảm xúc, Lâm Vũ lấy thanh âm trong veo sáng ngời cất lên, dồn khí vào đan điền, nhiệt tình thoải mái biểu diễn,

“Mộng của người hướng về ngày đoạn, trăng lạnh biên quan, khói theo sáo đến, không thấy cánh đồng hoang vu ở đại mạc, người yêu để cho thiên hạ, muôn phương tấu nguyệt; vàng bạc tản mạc lòng người tụ lại, còn xem nước biếc núi xanh”

Đến chỗ cao trào, nàng sát nhập kỹ thuật ca đắc ý của bản thân, sử dụng lồng ngực, khoang miệng cộng hưởng, làm thanh âm thông, chuyển đến cao âm tốt nhất.

“Cao thấp mấy trăm năm; mộng lớn khôn cùng; mộng quay về gặp lại; lưu lại thơ; tung hoành chín vạn dặm; người yêu không nói gì; một khúc ca dài nghe thấy; kích thích hợp âm; người mộng vì gi­ang sơn; kiểm lại ấm lạnh; nhật nguyệt ca thiên địa trống; kết thúc mưa gió ân oán; tình yêu chưa xong; cổ kim truyền lưu; Trời đất cùng dân chúng vui; nghênh đón thái bình nhân gi­an; Cao thấp mấy trăm năm; mộng lớn khôn cùng; mộng quay về gặp lại; lưu lại thơ; tung hoành chín vạn dặm; người yêu không nói gì; một khúc ca dài nghe thấy; kích thích hợp âm; Cao thấp mấy trăm năm; mộng lớn khôn cùng; mộng quay về gặp lại; lưu lại thơ; tung hoành chín vạn dặm; người yêu không nói gì; một khúc ca dài nghe thấy; kích thích hợp âm; ”

Cuối cùng, lưu lại một đoạn âm cuối mềm mại kéo dài, lân lân theo làn sóng kia, uyển chuyển gửi tới phương xa.

Thần sắc đoàn người không đồng nhất, đều đắm chìm trong ca khúc thuần hậu này.

Một lúc lâu sau, không ai nói chuyện. Chỉ nghe “Ba ba” vài tiếng, thanh y nam tử kia vỗ tay nói: “Ca hay! Người đẹp! Cảnh đẹp! Cô nương này hát, không chỉ có thanh âm như thiên âm, còn ca tụng gi­ang sơn đại Tiển ta, thực làm người ta thán phục!”

Phục hồi lại tinh thần, Dục vương ra vẻ bất đắc dĩ nhìn thanh y nam tử kia, “Bổn vương cũng thấy quá mức tuyệt diệu. Lời hay ý đẹp đều bị Mộc huynh chiếm trước, ta lại không biết nên hình dung thế nào đây.”

“Thôi thôi, Lan nhi từ nhỏ đã luyện ca luyện vũ, lại chưa từng nghe qua nghệ thuật hát như thế này, Lâm cô nương dùng âm thật tài tình, Lan nhi tự nhận không bằng.” Nói xong nhẹ nhàng vái chào, Lan Cơ thản nhiên cười, lại nói: “Lan nhi có một chuyện muốn thỉnh: mong cô nương chỉ dạy phương pháp ca hát, chẳng biết có được không?”

Nhìn ánh mắt thành khẩn của nàng, lòng Lâm Vũ cũng không khỏi động, “Lan cô nương đã có ý thế, ta nào dám từ chối đây.”

Thật sự là gặp ngẫu nhiên không bằng xảo ngộ, có tài không sợ không gặp, ra cửa liền thu đồ đệ.

“Đa tạ Lâm cô nương! Không bằng chúng ta hát đối trên đường?” Lan Cơ đề nghị nói.

Dục vương trở về vẻ mặt hứng thú, cười hỏi: “A? Cách đối như thế nào?”

Lan Cơ che miệng cười: “Hát đối thôi, có nam nữ hát đối, cũng có nữ tử cùng nữ tử đấu ca. Không biết Dục vương muốn chơi như nào?”

Ánh mắt đảo qua thanh y nam tử, Dục vương nói: “Ta cũng không đa tài đa nghệ như Hàn thị lang, hát đối cũng không. Vẫn là thưởng thức hai cô nương hát đối đi.”

Lúc này Phó Tử Minh dường như cũng nổi lên hứng thú: “Lại không biết nữ tử hát đối như thế nào?”?

Sóng mắt vừa chuyển, Lan Cơ cười khẽ: “Người hai bên chia ra ca đề khác nhau. Tỷ như, Dục vương ra một chữ “hà”, Lâm cô nương liền phải hát một khúc có chữ “hà”. Mà Phó công tử ra một chữ “thuỷ”, như vậy Lan nhi ta phải hát “thuỷ” a. Nếu như hát không được, liền thua.”

“Thua thì phạt như thế nào?” Lâm Vũ hỏi.

Ngăn Lan Cơ trả lời, thanh y nam tử họ Mộc kia xả miệng cười, “Ta thấy liền phạt rượu đi!” Nói xong từ đối diện tung ra một vò nữ nhi hồng cùng một cái chén sứ màu nâu non, Phó Tử Minh duỗi tay ra vững vàng tiếp được, hai người đối diện nhau, có chút ý vị anh hùng tiếc anh hùng, nam tử kia hồi phục nói, “Thua một lần, phạt một ly rượu.”

Phó Tử Minh chỉ nói một tiếng “Được!”

Ngay sau đó, hai thuyền nhổ neo, song song đi, bọn họ hát đối chơi xuân bởi vậy mà bắt đầu.

Thật sự là, ngày xuân cảnh sông nơi nào thịnh, say ở ca cơ lan tràn thuyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK