Buổi chiều, Lâm Vũ đứng một mình trong phòng, nghĩ nên dùng loại kỹ thuật múa nào để có thể đạt được hiệu quả “khiến ai nấy đều kinh ngạc” đây. Lâm Vũ cảm thấy, muốn đạt tới hiệu quả như vậy, cần phải có nhiều người cùng hợp tác, mà không phải một người múa đơn. Nàng nghĩ đến một vũ đạo mà kiếp trước đã từng xem qua, lúc ấy, các cô gái khuyết tật đã dùng kỹ thuật nhảy tinh xảo của các nàng làm cả thế giới phải vỗ tay khen ngợi. Sau đó, vì muốn cho các đệ đệ muội muội trong cô nhi viện tập một tiết mục, nàng cùng mẫu thân đã đi gặp những cô gái kia, xin các nàng chỉ dạy cho.
Nghĩ đến đây, Lâm Vũ gọi Tiểu Hàng tới, “Muội muội, ngươi mài mực giúp ta.” Chuẩn bị xong giấy cùng bút, nàng bắt đầu đem kỹ thuật nhảy ấn tượng đã khắc sâu vào trong lòng vẽ vài bức theo trình tự xuống giấy, cho đến khi vẽ xong thì đã tới canh tư.
Hai người đều cảm thấy rất mệt mỏi, nên một giấc ngủ thẳng đến buổi trưa thì các nàng mới mở mắt, người trong điếm qua Phó Tử Minh dặn dò cũng không có tới quấy rầy. Lâm Vũ chậm rãi đứng dậy, duỗi thân người, mặt trời ấp ám đã xuyên qua giấy cửa sổ chiếu vào trong phòng, Tiểu Hàng đã rửa mặt trải đầu xong, Lâm Vũ cũng mặc đồ xong, dịch dung mặt, đem từng bức hoạ cuộn lại.
Lúc này, bên ngoài có người tới gọi Lâm Vũ nhanh chóng ra ngoài tiếp thánh chỉ.
Lâm Vũ sửng sốt một chút, nàng lúc nào thì chọc đến hoàng đế nhỉ.
Đi vào tiền thính (phòng trước) của hiệu thuốc, chỉ thấy một vị công công chắp tay sau lưng đứng trên đại sảnh. Mọi người đều đang quỳ lạy, Lâm Vũ nhìn quanh một vòng, cũng không thấy Phó Tử Minh.
“Ngươi chính là Lâm Vũ?” Công công kia liếc mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, khinh miệt hừ một cái.
Tiểu Hàng đứng một bên kéo nàng quỳ xuống, Lâm Vũ nhìn thẳng hắn nói: "Tại hạ đúng là Lâm Vũ.”
“Lâm Vũ nghe chỉ!” Công công kéo dài tiếng nói: “Lâm Vũ của hiệu thuốc bắc Vương Nhạc Cập có ca nghệ xuất chúng, đặc biệt chỉ thị ca múa trợ hứng cho Vạn Bác Hội, lập tức tiến cung sắp xếp múa, khâm thử!”
Lâm Vũ cả kinh trong lòng, chẳng lẽ là Dục Vương ngày đó tiến cử? Trong miệng lại theo mọi người hô to: “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tiếp nhận thánh chỉ, nàng lại không thể tin được mà nhìn lần nữa, hỏi: “Công công họ gì?”
Công công kia liếc mắt nhìn nàng một cái: “Tất cả chuyện nội bộ trong đại viện hoàng cung đều do ta cùng Hoàng công công xử lý, hạ nhân trong hoàng cung ngày thường đều gọi ta là Trương tổng quản.”
“Thì ra là Trương tổng quản đại nhân!” Phó chưởng quầy chắp tay vái chào, từ trong tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu liền nhét vào tay Trương công công, “Đồ nhi của ta còn trẻ không hiểu chuyện, còn mong đại nhân chiếu cố nhiều hơn.”
Trương công công kia nhìn lướt qua số lượng ngân phiếu trên tay: “Tổng quản đại nhân này chỉ là danh hiệu thôi, ta thì không dám, dù sao trên đầu còn có Hoàng công công. Ừ, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, tất cả đều dễ xử lý.” Lại xoay người nói với Lâm Vũ: “Ngươi cần phải ở trong cung cho đến lúc Vạn Bác Hội diễn ra, nhanh chuẩn bị quần áo đi, ta còn phải đi Thuý Vi Các tuyên chỉ.”
Mắt Lâm Vũ sáng lên: “Trương tổng quản có phải đi kêu Lan Cơ không?”
“Thiên hạ đệ nhất xinh đẹp vũ cơ, đương nhiên phải đi trợ hứng rồi. Ngươi còn không mau lên, làm chậm việc của ta, chỉ hỏi tội ngươi đấy!”
“Vâng!"
Lâm Vũ vội vàng trở lại phòng, thu thập mấy bộ quần áo, nàng cầm lấy cái trâm cài tóc kia, đi đến ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương nhẹ nhàng cắm lên trên đầu, đã thấy mặt sau của gương xuất hiện hình ảnh Phó Tử Minh. Lâm Vũ xoay người, Phó Tử Minh cũng đã ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ: “Ngươi phải cẩn thận.”
Cảm thụ được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể hắn, Lâm Vũ yên lặng gật đầu. Tiểu Hàng ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, nhất thời dừng lại không có tiến vào.
Thật lâu sau, Phó Tử Minh mới buông tay ra, lấy ra một bọc giấy nhỏ từ trong lòng ngực, thầm nói: “Đây đều là một ít đồ cần thiết, bên trong có một viên thuốc tên là “sinh tức”, trừ bỏ “diệt thế” của Độc vương, các độc khác đều có thể giải. Còn có một cây trâm ngọc, bên trong là độc ta làm, ngươi vặn phần đuôi của trâm một chút, độc ở trong lập tức lộ ra, trực tiếp chọc vào thân thể người, sau khi trúng độc không có giải dược, trong một giờ sẽ bỏ mình. Thuốc giải ta để ở đầu trâm.”
Nói xong, đem túi mở ra, chỉ thấy một cây trâm bạch ngọc trong suốt đặt ở đây, trâm kia chạm trổ còn tinh xảo hơn cả trâm mẹ Lâm Vũ để lại, vừa thấy liền biết đó là vật phi phàm, lại bị hắn lấy làm đồ để chứa kịch độc, thật sự là lãng phí.
Phó Tử Minh lấy trâm ngọc trên đầu Lâm Vũ xuống, để vào trong lòng: “Trâm này cho ta đi.” Rồi lấy trâm ngọc kia cắm lên đầu Lâm Vũ, vừa lòng liếc mắt nhìn một cái, sau lại gỡ một cái ngọc bội từ trên người xuống, vặn một cái cơ quan, chỉ thấy mặt trái ngọc bội mở ra một lỗ nhỏ, đem viên thuốc trong bọc giấy bỏ vào trong lỗ nhỏ, rồi khép lại, liền đem nó đeo lên cổ Lâm Vũ. Lâm Vũ cẩn thận dò xét ngọc bội kia, chỉ thấy một mùi thơm hoa lan yếu ớt ngấm vào mũi, một dòng nước ấm áp chạy toàn thân. Nhìn trên ngọc bội có khắc một con phượng hoàng, Lâm Vũ nhịn không được nói: “Vật quý báu cỡ này, không phải dân chúng bình thường có khả năng có được đi.”
Dường như nhìn ra được nghi ngờ của Lâm Vũ, Phó Tử Minh cười nói: “Không cần nghĩ nhiều, cho ngươi thì ngươi cứ đeo đi.”
Lúc này, Tiểu Hàng tiến vào: “Tỷ tỷ, công công bên kia đã trở lại thúc giục.” Nói xong cũng ôm lấy Lâm Vũ, “Tỷ tỷ phải nhanh chóng trở về a.”
Lâm Vũ không khỏi nhíu mày: “Không phải chỉ là luyện tập ca múa thôi sao, các ngươi làm như ta phải đi chiến trường không bằng.” Nàng vỗ vỗ vai Tiểu Hàng, lại nhìn Phó Tử Minh thật sâu sắc, “Được rồi, ta đi đây!”