• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn hoàng hôn chậm rãi buông xuống, làm cho núi xa như phủ lên một tầng âm u mờ mờ tối, đàn hồ điệp bay lượn dường như cũng mang theo chút mệt mỏi, đều bay lẫn vào trong bụi cỏ không thấy bóng dáng.

Lâm Vũ chỉ cảm thấy chính mình đã bị cảnh ảo đẹp đẽ này làm cho mê say, cũng không để ý đến đôi mắt sáng quắc của người kề sát ở phía sau mình. Hoàn hảo là người này chỉ động mắt, ngẫu nhiên cũng chỉ động tay một chút, nhưng chỉ giới hạn trên mái tóc của nàng. Này còn có thể chịu đựng được. Cứ như vậy, hai người đều có tâm sự, đều yên lặng không nói gì, lại tạo ra một vẻ đẹp hài hòa, dung nhập vào trong tiên cảnh này, đã hình thành một bức tranh thiên nhiên đẹp tuyệt trần.

Một trận thanh âm côn trùng kêu vang chói tai truyền đến, đem Lâm Vũ từ trong ảo tưởng tỉnh lại, nàng đã ngồi bao lâu? Hắn vẫn như vậy cùng nàng? Vừa định nói chuyện, lại nghe người phía sau ôn nhu nói: "Đói bụng sao? Chúng ta trở về đi."

Lâm Vũ gật gật đầu, muốn đứng lên, thân thể lại thình lình bị hắn ôm ngang lên, Lâm Vũ không khỏi cau mày nói: "Ta tự mình lên ngựa."

Dục Vương ha ha cười, "Miệng vết thương của ngươi vừa khép lại, không cần cậy mạnh." Nói xong thoải mái nhảy một qua một cái đã lập tức nhảy lên lưng ngựa.

Gió đêm vù vù thổi qua bên tai Lâm Vũ, Lâm Vũ không khỏi rùng mình, thân thể co lại. Dục Vương thấy thế, vội vàng ôm chặt, nhanh chóng kéo áo choàng trên người nàng kín lại, lại giục ngựa chạy chậm lại. Thấy thiên hạ trong lòng từ từ nhắm hai mắt đi vào giấc ngủ, khóe miệng của hắn hơi hơi nhếch lên, trong lòng trào dâng một cỗ nhu tình.

Đi vào cổng thành thì binh lính thủ thành nhìn thấy người đến là đại tướng quân, hắn lại còn ôm ấp một người, vừa định lớn tiếng thi lễ bày tỏ thái độ vô cùng sùng kính đối với vị tướng quân này, đã thấy tướng quân lạnh lùng đặt ngón tay lên trên môi với hắn, hắn sợ tới mức lập tức quỳ xuống cấm  thanh. Sau khi tiếng vó ngựa đi xa, nhìn bóng lưng cao lớn xa dần trên lưng ngựa kia, binh lính không khỏi âm thầm phỏng đoán, rốt cuộc là hạng người gì mà có thể được đại tướng quân coi trọng như thế? Nghi hoặc tự hỏi, nhưng lại trở thành chủ đề trà dư tửu hậu (ý chỉ những chủ đề nói chuyện phiếm trong những quàn trà rượu) của nhân dân Biên thành trong thời gian sắp tới.

Trở lại trong phủ, hạ nhân đã chuẩn bị xong bữa tối. Nhìn một bàn phong phú cao lương mỹ vị này, làm cho Lâm Vũ đang có chút đói bụng không khỏi tăng thêm khẩu vị. Dù nói thế nào cũng không thể bạc đãi mình, không phải sao? Thấy Dục Vương Động  đũa, nàng cũng không chút khách khí bắt đầu ăn. Cũng không để ý tới Dục Vương, nàng chỉ lo cúi đầu chuyên tâm đối phó với đồ ăn trong chén, lại phát hiện mỹ vị trong bát chất càng ngày càng cao. Vừa nâng tầm mắt, đã nhìn thấy Dục Vương vẻ mặt hứng thú nhìn nàng, miệng xấu xa cười, "Ăn nhiều một chút, nhiều thịt một chút ta ôm cũng thoải mái hơn."

Lâm Vũ liếc mắt, không để ý tới hắn nói xằng nói bậy, tiếp tục ăn cơm. Nàng cũng không muốn bởi vì một câu của hắn mà phá hư tâm tình tốt ăn cơm nàng, dù sao, thức ăn là vô tội.

Cơm nước no nê, Lâm Vũ hài lòng đứng lên, đã thấy Dục Vương đi đến trước mặt nàng, Dục vương vươn hai tay ra. Nàng nhanh chóng lui ra phía sau, người này có phải ôm nàng thành nghiện rồi hay không? Thấy người hầu xung quanh đều đã không thấy bóng dáng, nàng giương mắt nhìn thẳng hắn, lạnh lùng nói: "Ta tự mình trở về, không cần làm phiền tướng quân."

Thấy hắn vẻ mặt kinh ngạc, nàng vội vàng đi ra cửa phòng, mới vừa đi được vài bước, dường như nghĩ đến điều gì nên ngừng lại, quay sang nói: "Cám ơn ngươi hôm nay mang ta đi ra ngoài ngắm cảnh đẹp, cũng cám ơn ngươi tối nay đã khoản đãi." Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.

Để lại Dục Vương một mình đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn bóng dáng của nàng thật lâu sau, trong ánh mắt lóe ra những đốm lửa khó hiểu.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ vừa đứng dậy, đã nghe Tiểu Lan kêu lên: "Cô nương, thời tiết bên ngoài rất tốt đó!"

Thấy trong nụ cười của Tiểu Lan có một tia khả nghi, nàng kinh ngạc đi ra cửa phòng. Đột nhiên ánh mắt sáng lên, chỉ thấy trong viện ngập tràn đủ sắc màu của hoa, nở rộ rực rỡ. Gió nhẹ nhàng thổi, mùi hoa bốn phía, ong mật cùng hồ điệp ở trong bụi hoa lượn lờ, làm người ta say mê. Trong vòng một đêm, nơi này đã biến thành vườn hoa! Lâm Vũ không khỏi bội phục năng lực hành động của tên kia.

Đang trầm tư, một người đã đi đến phía sau nàng, ôn nhu nói: "Thích không?"

Không xoay người, Lâm Vũ đi đến trước một chậu hoa lan, nhìn danh bài trường đinh tố (1 tấm gỗ ghi tên các loài hoa thường được treo trên gốc hay thân cây), thản nhiên nói: "Cái gọi là U Lan trong cốc, Phù Dung trong nước. Hoa đẹp nhất, là đóa hoa được nở rộ giữa thiên nhiên không gò bó. Nếu cường chế ngắt lấy nó, đặt trong phòng, ngược lại làm cho nó mất đi vẻ linh tính cùng tự nhiên biểu lộ của phương hoa."

Dục Vương nhìn nàng dáng người nhu nhược, hôm qua nghe nàng cùng nha hoàn ở trong viện nói, hắn liền ngầm sai  người lấy ít hoa lại đặt trong viện, hắn muốn cho nàng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy điều gì đó tốt đẹp, lại không nghĩ rằng nàng thế nhưng sẽ nói như vậy. Bề ngoài của nàng mặc dù giống đóa hoa kiều diễm vô song, nhưng nội tâm còn cứng rắn so với tảng đá. Nàng nói lời này, là có ám chỉ cái gì hay không?

Không muốn lại tiếp tục đề tài này, Dục Vương chuyển đề tài, nhân tiện nói: "Hôm nay ta dẫn ngươi đi dạo phố xá."

Lâm Vũ xoay người nhìn hắn: "Đại tướng quân sao lại rảnh rỗi như vậy?" Chẳng lẽ Vương gia hắn đóng ở biên quan  công việc thường ngày chính là bận rộn sống phóng túng?

Dục Vương một phát bắt được tay nàng, tức giận nói: "Ngươi muốn tạo ra khoảng cách với ta như vậy sao?" Tuy rằng có rất nhiều công việc, nhưng hắn vì có thể làm cho nàng vui vẻ, đều tạm thời đem công văn ném qua... một bên, cái này cũng có nghĩa là cả tối nay hắn phải thức trắng đến tận đêm khuya. Nhưng phần ý tốt này của hắn lại bị nàng xem thành lòng lang dạ thú.

Tránh đi ánh mắt bức người của hắn, Lâm Vũ thản nhiên trả lời: "Tướng quân giống như nhạn ( chim nhạn), dân nữ tựa như cá, sách nói ‘ngư nhạn bất tương kiền’ (cá nhạn không cùng chung), làm gì phải khổ sở ép buộc ở cùng một chỗ?"

Nghe xong lời của nàng, đột nhiên bắt lấy tay nàng kéo về phía trước, nàng liền rơi vào trong lồng ngực của hắn. Ôm thật chặc thân thể của hắn, cảm giác được hô hấp của hắn dồn dập, tựa hồ đang kiềm nén điều gì đó, nhưng vẫn không có nói gì.

Lâm Vũ bị hắn ôm vào trong ngực, cũng không nói thêm gì nữa. Nàng có dự cảm, nếu nàng nói thêm một câu nữa thôi, có lẽ hắn sẽ gặp làm ra việc gì đó vượt quá mức. Ở ngay miệng cọp thế này, nàng vẫn là không nên phân định quá mức rõ ràng. Thẳng cho đến khi hắn hơi thở vững vàng, nàng mới nhẹ nhàng giãy hắn ra.

Nhưng bàn tay đang nắm vẫn không có buông ra, hắn trầm giọng nói: "Chúng ta đi ra ngoài một chút!" Khẩu khí kiên định  không cho phép nàng cự tuyệt.

Lâm Vũ thở dài, đi theo hắn ra cửa sân.

"Nghe nói, đại tướng quân vì khiến giai nhân cười, đã không tiếc một số tiền lớn cho người suốt đêm từ Tây Vực lấy ít hoa quý mang về đây?" Trong quán trà một người hưng trí bừng bừng bàn về đề tài sốt dẻo nhất trong thành trong những ngày gần đây.

"Đó là, huynh đệ nhà ta đúng là bị phái đi tìm." Tên còn lại uống ngụm trà không nhanh không chậm nói.

"Lại không biết là bậc tuyệt sắc nào, mà có thể làm cho đại tướng quân của chúng ta coi trọng như thế." Người nọ nghiêng đầu, tựa hồ đang tưởng tượng về dung mạo mỹ nhân.

"Đúng vậy a, trước mắt tướng quân chưa cưới vợ, nhưng hắn là đối tượng mà các tiểu thư quan gia ở kinh thành chú ý a, lại không nghĩ đến lại ở tại nơi Biên thành nơi này mê đắm một mỹ nhân, lúc này phải làm cho các cô nương muốn gả đau lòng không thôi." Mọi người uống trà, cũng không khỏi thở dài, nghĩ rằng vì sao chính mình không có mạng đào hoa tốt như vậy, lại càng thêm hứng thú sâu sắc đối với người trong phủ tướng quân kia.

Trong một góc sáng sủa ở quán trà, ngồi bốn người, ba nam một nữ. Bọn họ mặc phục sức dị tộc, một bên thưởng thức trà một bên yên lặng nghe mọi người  nói chuyện. Ngẫu nhiên có ít người nhìn về phía bên này, đối với nàng kia lộ ra ánh mắt kinh diễm, lại bị một người ánh mắt lạnh như băng làm cho sợ tới mức quay đầu lại.

Trong bốn người này, có một người tuy cúi đầu trầm tư yên lặng, lại làm cho người khác cảm giác được toàn thân hắn tản mát ra một loại khí tức nghiêm nghị, vừa nhìn cũng đã biết hắn là thủ lĩnh trong bốn người này. Nhưng ánh mắt hắn ảm đạm, chỉ chăm chú  uống trà, nghe người khác bàn về chuyện của mỹ nhân kia, trong đầu lại bị một bóng dáng che lấp, hắn không khỏi than nhẹ: trên đời này có bao nhiêu tuyệt sắc mỹ nhân? Lại không bì kịp một góc của nàng.

Đi ở trên phố, Lâm Vũ có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm chính mình, may mắn là trước khi ra cửa Dục Vương đã mang cho nàng cái nón có khăn che mặt, nếu không bọn họ quả thật không biết nên đối mặt với trường hợp như vậy thế nào. Dù sao, ở cùng một chỗ với ngọn núi lớn thế này, dù có ở đâu cũng đều sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Bất quá, người dân Biên thành mặc dù lòng hiếu kỳ đối với nàng lên đến mười hai vạn phần, nhưng lại ngại có đại tướng quân che chở, đều thực tự giác nhường ra một con đường cho bọn họ. Chính là, tiếp theo lại tiếp theo, đám người vây xem ở bên cạnh dần dần tăng lên càng nhiều, nàng càng ngày càng cảm giác được bọn họ là đang diễu phố thị chúng. Trong ánh mắt những người đó có tò mò, có hèn mọn, có hưng phấn, có đánh giá, khiến cho nàng cả người không được tự nhiên. Nàng cuối cùng rút ra được một kết luận, về sau có đánh chết ta không cùng hắn ra ngoài.

Hắn dường như cũng cảm giác được không hay lắm, kéo tay nàng nắm lấy, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi. Lần sau ta nhất định dịch dung rồi mới mang ngươi đi ra ngoài." Bình thường, khi hắn ra ngoài đi dạo phố cũng không có gặp trường hợp như vậy, thật không nghĩ tới mọi người lại cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân của hắn như thế.

Lâm Vũ lắc đầu, "Về sau ta ở trong phủ đánh đàn đọc sách giết thời gian cũng tốt rồi, tướng quân cũng không cần lại lo lắng mang ta ra ngoài."

Hắn kéo nàng ngừng lại, trong ánh mắt mang theo một loại bất đắc dĩ, há miệng muốn nói, lại nghe một tiếng hét to truyền đến: "Các vị đại gia, nếu có ai có thể bắn trúng ngọc bích thạch này, chẳng những có thể có được bảo thạch, còn có thể hôn lên mặt U Lan cô nương của Hương Phấn các chúng ta."

Một tòa lầu gỗ nhỏ cách đó không xa treo đầy đèn lồng màu đỏ, một đại hán (chỉ những người đạn ông ta cao vạm vỡ) áo xám ở trước lầu lớn tiếng hét, nơi dễ nhìn nhất trên lầu lộ ra một con ngươi giống như Ngọc Thạch, đứng bên cạnh bảo thạch là một người nữ tử mặc quần áo màu hồng, chỉ thấy nàng che mặt, lộ ra đôi mắt vô cùng thanh lệ, làm cho người nhìn thấy phải chìm vào mê say.

Nghe được âm thanh hét to đó, lại nhìn đến nữ tử xinh đẹp thần bí trên lầu gỗ kia, đám người lập tức xôn xao, một số người đã muốn lập tức hướng Hương Phấn các kia mà đi đến.

"Đây là cô nương mà hai ngày trước mới đến Hương Phấn các sao? Nghe nói còn chưa khai bao (cái này, e hèm.. nghĩa là lần đầu tiên ý) đâu." Mọi người nhỏ giọng nghị luận.

"Nhìn thần sắ  có lẽ xuất thân là quan gia tiểu thư (con gái nhà quan) sa sút a, ai, đáng tiếc đáng tiếc."

Lực chú ý của mọi người rất nhanh đã bị chuyển dời đến trên người cô nương Hương Phấn các kia, dù sao đó là người mà họ có thể nhìn có thể chạm, mà người bên cạnh tướng quân này lại không thể chạm đến được.

Lâm Vũ nhìn cô nương trên lầu gỗ kia, hưng phấn nói: "Chúng ta đi lấy ngọc bích thạch xuống đây đi." Cô gái kia nói chung cũng là người đáng thương, nàng không ngại hắn đến làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Dục Vương nhướng lông mày lên, "Ngươi thích bảo thạch kia? Trong phủ có rất nhiều, trở về lại chọn!"

Nói xong kéo nàng đi về hướng khác.

Lâm Vũ quay đầu lại nhìn nữ tử ánh mắt u oán trên lầu kia, thở dài nói: "Chúng ta đi nhìn xem được chứ?"

Dục Vương thấy nàng kiên trì lần nữa, liền bất đắc dĩ kéo nàng đi đến dưới lầu Hương Phấn các.

Không quá một khắc đồng hồ, dưới lầu Hương phấn các đã tụ tập không ít người, xem ra giống như là mua bán lỗ vốn, nhưng vô hình đã đề cao sự nổi tiếng của Hương Phấn các cùng giá trị con người của cô nương kia.

Sớm đã có người thử bắn vài cái, nhưng đều nhìn Thạch than thở. Bảo thạch kia đặt ở góc độ cùng độ cao rất khó, thật sự là hết sức xảo quyệt.

Ước chừng qua nửa canh giờ, có vài chục người bắn, nhưng đều là người cao hứng mà đến, mất hứng mà về.

Lâm Vũ không khỏi hỏi Dục Vương bên cạnh: "Nếu để tướng quân ra tay, sẽ là như thế nào?"

Dục Vương chỉ thản nhiên nhìn lướt qua bảo thạch kia, khinh thường nói: "Đương nhiên không đáng kể." Hắn không phải là không chú ý tới ánh mắt của nàng kia vẫn luôn nhìn hắn, chính là hắn đã có người trong lòng, ánh mắt của hắn chỉ vì một mình nàng mà dừng lại.

Lúc này một thanh âm bình tĩnh vang lên: "Bảo thạch này bất quá cũng chỉ như vậy."

Lâm Vũ quay đầu lại, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, một thân cẩm bào Mạc Bắc quốc bình thường, tóc đen thật dài tùy ý buộc lại phía sau, khuôn mặt tuấn mỹ trẻ trung cũng khó át đi được tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn của hắn. Hắn đứng ở nơi đó, ánh mắt cao ngạo cũng đang di chuyển qua lại trên người nàng cùng Dục Vương.

Một vài người quay lại nhìn thấy hắn một bộ dáng dửng dưng, thanh âm  buồn bực nói: "Đừng xuất khẩu cuồng ngôn, nếu không ngươi tới thử xem!"

Khóe môi nam tử thoáng hiện một chút cười nhạt, tiếp nhận một cây cung thủ hạ đưa lên, không tiếng động mà tiến đến gần Lâm Vũ, kéo cung thoáng thử một chút, liền ngắm chuẩn vào bảo thạch kia mà vung tay kéo. Chỉ nghe "Vút" một tiếng, tên rời cung mang theo kình lực bắn ra, theo chiếc khăn che mặt của Lâm Vũ nhanh chóng vút qua, cái khăn che trên mặt bị gió thổi do lực đạo của tên bay đi mà nhẹ nhàng phất lên, ánh mắt nam tử nhìn chằm chằm vào nàng trong phút chốc thất thần.

Chỉ nghe một trận hoan hô truyền đến, "Trúng!"

Nam tử thản nhiên nhìn bảo thạch kia rơi xuống, hiên ngang thích thú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK