• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: ngocquynh520

Đêm đã thật khuya, Hàn Dư vẫn một mình đứng ở trong thư phòng, suy tưởng với những bức hoạ cuộn tròn, từ ngày hắn ở Thuý Vi các nhìn thấy Trương Cửu bộ dạng khả nghi, liền vội vàng lao tới hoàng cung bẩm báo hoàng thượng, liền không còn nhìn thấy Lâm Vũ. Nghĩ đến Lâm Vũ tiến cung đã bảy ngày, hắn làm thần tử, lại không thể tự tiện thăm, tim của hắn chỉ cảm thấy một trận mất mát, không biết nàng ở trong cung mạnh khỏe hay không. Tuy rằng hắn biết rõ mặt thật của nàng, cũng không nguyện hướng Hoàng thượng báo cáo, hắn biết, một khi hoàng thượng biết được, Lâm Vũ có lẽ sẽ không thuộc về hắn nữa. Nay tim của hắn đã lắp đầy bóng hình xinh đẹp của nàng, rốt cuộc dung không được những nữ nhân khác, từng phong lưu phóng khoáng, vì gặp được nàng mà thay đổi dạng.

Trầm tư, lại nghe ngoài phòng báo: “Đại nhân, đại nội tổng quản Hoàng Cách đến tìm.”

“Nga?” Hàn Dư vừa nghe, nghĩ rằng tới trễ như vậy, hẳn là hoàng thượng có việc gấp, vội đi ra thư phòng, tìm đến tiền thính (như phòng khách).

Vừa thấy Hàn Dư, Hoàng Cách liền nháy mắt ra dấu, Hàn Dư hiểu ý, cho hạ nhân lui.

Hoàng Cách lại nhìn bốn phía chung quanh, xác định không có người khác, lập tức đến gần, bám vào bên tai Hàn Dư nói: “Hoàng thượng bảo Dục Vương cùng Hàn đại nhân tức khắc tiến cung yết kiến.”

Vẻ mặt Hàn Dư ngạc nhiên: “Chuyện gì gấp như vậy?”

“Này.... Đại nhân đi thì biết.”

Vội vàng lên xe ngựa từ trong cung đến, chỉ thấy Dục Vương đang ngồi bên trong nhìn hắn cũng là vẻ mặt nghi hoặc, Hàn Dư cảm thấy trầm xuống, “Đêm khuya triệu gấp cận thần, chắc là có chuyện lớn xảy ra.”

Lúc này, ở trong phòng của Lan Cơ, Tiểu Nghiêm một thân trần trụi đang ghé vào trên người Viên Kiệt, nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực của hắn, chỉ cảm thấy một trận tâm thần nhộn nhạo, nàng rốt cục có thể có được người nam nhân này rồi, cho dù chỉ là một khắc nửa khắc, nàng vẫn ái mộ hắn, nhưng mắt hắn vẫn chưa bao giờ nhìn qua nàng, trong mắt người nam nhân này chỉ có kia quyền vị, nàng lại có thể vì hắn mà buông tha cho tất cả của mình. Khi nàng nhìn đến ánh mắt nhiệt liệt kia quăng hướng Lan Cơ thì trong lòng của nàng sẽ không chỉ một trận quặn đau. Nàng hận Lan Cơ, hận nàng chỉ là một kỹ nữ lại còn giả bộmột bộ thanh cao, hận nàng cướp đi tim Viên Kiệt.

Trên giường Viên Kiệt từ từ nhắm hai mắt, tùy ý Tiểu Nghiêm vỗ về chơi đùa như vậy, trong lòng lại nghĩ tình cảnh của Lan Cơ hiện tại, giờ phút này nàng có đang cùng Tào thịnh trêu đùa hay không, hoặc là... 

“Đáng chết!” Vừa nghĩ tới bọn họ có thể đang tìm vui, tim của hắn lại run rẩy.

Tiểu Nghiêm bên cạnh nghe hắn thở nhẹ, nũng nịu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Viên Kiệt không đáp lời, lại một phen ôm sát Tiểu Nghiêm, liều mạng ngăn lại môi của nàng.

Tiểu Nghiêm nhất thời bị hắn hôn đến khó có thể hô hấp, cũng rất hưởng thụ cảm giác như thế, nàng càng không ngừng giãy dụa thân thể của mình, cũng nhẹ nhàng lấy tay đụng chạm hạ thân của hắn, khiến cho Viên Kiệt ôm ấp nàng lại một lần đứng thẳng, bắt đầu một vòng mới thẳng tiến.

Tiểu Nghiêm thoả thích kêu to, tựa hồ muốn cho tất cả mọi người biết giờ phút này nàng đang có người nam nhân này.

Viên Kiệt từ từ nhắm hai mắt, tận tình hưởng thụ khoái cảm tình cảm mãnh liệt mang đến, hắn chịu không được nhẹ nhàng kêu: “Ngươi là của ta! Ngươi chỉ thuộc về ta!”

Tiểu Nghiêm nhất thời mở cờ trong bụng, cũng tận tình đáp lại: “Ta là của ngươi, ta chỉ vì một mình người mà sống!”

Nghe nói như thế, Viên Kiệt hài lòng nở nụ cười, tinh vật tận tiết.

Hắn vẫn từ từ nhắm hai mắt, rút vật ở hạ thân ra, kéo chăn, nằm vật xuống ở bên cạnh Tiểu Nghiêm, nhẹ nhàng lật người, miệng lầm bầm lầu bầu nhớ kỹ: “Ngươi là của ta... Lan Cơ.” Không bao lâu, liền đã ngủ say.

Nghe được hai chữ cuối cùng, trong lòng Tiểu Nghiêm cả kinh, máu nóng toàn thân nhất thời biến lạnh lẽo.

Nàng nâng cái tay hơi chút run run lên, muốn vuốt ve hắn nữa, tay đã đến giữa không trung lại dừng lại, đột nhiên, một cái ý niệm từ trong đầu bay nhanh hiện lên, nàng nắm chặt nắm tay, đè nén phẫn hận trong lòng, lạnh lùng cười, vươn tay ôm hắn, nghe được tiếng hô hấp đều đều, hưởng thụ ôn tồn khó được, cũng dần dần nhắm hai mắt.

Giờ mẹo hôm sau, trong Hoa Tiển cung, Tào thịnh vừa mới tỉnh ngủ, sau khi súc miệng xong, liền nghe nội thị báo: “Nội vụ tổng quản Hoàng Cách thỉnh cầu yết kiến.”

Hắn dừng một chút, liền nói: “Gọi hắn tiến vào, tất cả các ngươi lui ra.”

“Vâng”

Hoàng Cách mang theo Lan Cơ đi vào, lập tức quỳ xuống.

“Nô tài Hoàng Cách.” “Dân nữ Lan Cơ.”

“Khấu kiến hoàng thượng!”

Tào Thịnh thản nhiên nhìn Lan Cơ quỳ lạy một cái, nói: “Hoàng Cách, gọi bọn họ mang thức ăn lên đi, nhiều hơn một phần bát đũa.”

“Vâng” Hoàng Cách lập tức lui ra.

Tào Thịnh nhìn Lan Cơ, lạnh lùng nói: “Ngươi đứng dậy đi.”

“Tạ hoàng thượng!”

“Sau khi trở về, ngươi có biết nên làm như thế nào không?”

“Hồi hoàng thượng, dân nữ hiểu được, dân nữ sẽ tra xét việc Viên Kiệt tính toán, cũng bẩm báo cho Hoàng thượng từng việc.”

“Uh, Bạch Quyết!”

“Thần ở!” Bạch Quyết liền từ trong phòng đi ra.

“Lan Cơ, người trước mặt ngươi là thị vệ của ta, về sau đem tình huống ngươi biết báo cho hắn.”

Lan Cơ ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy kia dung mạo Bạch Quyết mặc dù không xuất chúng, cũng là vẻ mặt chính khí, khiến cho người ta không dám liếc xéo, thích thú trả lời: “Dân nữ tuân chỉ!”

Ngoài cửa sổ gió thản nhiên thổi tới, Tiểu Nghiêm vẫn buồn ngủ mông lung.

Viên Kiệt mở mắt ra, nhìn đến Tiểu Nghiêm co rút nhanh ở trong lòng mình, không khỏi khẽ nhíu mày, hắn bỗng nhiên đứng dậy, thức tỉnh nàng đang ngủ say. Tiểu Nghiêm nhanh chóng dùng tay khoác ở tay của hắn, cũng ngồi dậy, lại nhìn đến vẻ mặt chán ghét của Viên Kiệt, nàng bất chấp nhiều như vậy, mang tươi cười ở bên tai Viên Kiệt thấp giọng nói: “Điện hạ, ta có chuyện quan trọng bẩm báo.”

“Chuyện gì? Nói mau.”

“Lan Cơ cùng Lâm Vũ quan hệ rất thân, ta sợ nàng đã đem chuyện của chúng ta báo cho Lâm Vũ biết.”

Viên Kiệt dừng lại, quay đầu nhìn lướt qua Tiểu Nghiêm gần sát hắn, “Vậy tìm cách mời nàng biến mất.”

Thấy hắn muốn đứng lên, Tiểu Nghiêm nhanh chóng nói: “Lan Cơ nói ca múa của Vạn Bác hội chủ yếu từ Lâm Vũ biên kịch và đạo diễn, nếu nàng có gì sơ xuất, sợ không thể ăn nói.”

Nghe những lời này, Viên Kiệt chỉ cảm thấy khả nghi, chưa từng nghe nói Lan Cơ có bạn thân gì, Lâm Vũ này, bất kể là đã biết bí mật của bọn họ hay không, nếu không thể trừ bỏ, thận trọng phòng bị lưu trữ lại. Nghĩ vậy, hắn lập tức đứng dậy xuống giường, Tiểu Nghiêm muốn vươn tay giữ lại, cũng đã trễ, nàng bất chấp thân hình lõa lồ của mình, cũng đứng dậy theo, nhặt lên quần áo của Viên Kiệt, gắt giọng: “Để cho ta hầu hạ điện hạ thay quần áo.”

Viên Kiệt không đáp, vẫn yên lặng trầm tư, nhìn cũng không nhìn Tiểu Nghiêm trần trụi bên cạnh, tùy ý nàng vỗ về chơi đùa quần áo trên người, đợi ăn mặc chỉnh tề, Viên Kiệt đột nhiên nói: “Ngươi tiếp tục giám thị hướng đi của Lan Cơ cùng Lâm Vũ.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK