Bất giác, ngày xuân đã qua, đổi lấy ngày mùa hè chói chang.
Xung quanh thành Dịch Khải ở Giang Nam bị mưa lớn, khiến cho mực nước sông Tần Hoài tăng mạnh, có mấy chục nơi đã đầy vết thương, vô số đồng ruộng, nhà cửa bị ngập, dân chúng trôi giạt khấp nơi, nhóm lớn dân chạy nạn vọt tới thành Dịch Khải, trong vòng mấy ngày dân số tăng gần gấp mười, thủ thành Ngô Đống Lương không thể không mở mấy khu dân nghèo lớn, đặc biệt chứa chấp dân chúng gặp tai hoạ. Nhưng nhiều người tụ tập cùng nhau như vậy, lại tăng thêm mưa liên tiếp, ở bên trong những túp lều đơn giản kia, hành lý của các nạn dân chất đống ướt nhẹp. Điều kiện cuộc sống đơn sơ, khiến cho y tế vệ sinh rất khó bảo đảm, dưới tình huống này, vô cùng dễ dàng dẫn phát tật bệnh quy mô lớn.
Lúc này, bên trong phủ của thủ thành, Ngô Đống Lương đang lo lắng đi dạo, lương thực chứa đựng bên trong thành có hạn, cộng thêm lần này nạn lụt nên đều dùng cho dân chạy nạn, trước mắt đã sắp dùng xong, nếu vật liệu cứu viện của cấp trên vẫn chưa tới, bách tính cả thành có thể sẽ phải gặp phải cục diện bị đói. Hơn nữa, đại phu bên trong thành vốn cũng không nhiều, rất nhiều đều đã trốn về phương bắc tị nạn, làm hắn lo lắng trùng trùng, cũng may còn có mấy đại phu tốt bụng chống, hắn chỉ có thể van xin trời xanh phù hộ dân chúng Dịch Khải an khang.
"Ngô đại nhân! Bốn trăm dặm kịch tấu!" Một người lính chạy thẳng vào đại sảnh, đưa lên thùng thư.
Hắn vội vàng nhận thư, xem xong nội dung phía trên rồi, chân mày nhíu chặt dần dần bình thản. "Tốt! Rốt cuộc đã tới!"
"Đại nhân, phía trên nói thế nào?"
"Hoàng thượng phái Dục vương từ tỉnh gần dây điều vận một nhóm lương thực cứu tế tới, ngày mai sẽ đến chỗ chúng ta."
"Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn! Chúng ta rốt cuộc được cứu rồi!"
"Đúng a! Đúng a!" Mỗi quan viên đang ngồi cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hoàng thượng phái Dục vương đệ đệ ruột đưa lương thực tới, nói rõ vô cùng coi trọng tai nạn ở Dịch Khải.
Lúc này, mưa to vẫn tầm tã xuống, ngoài thành Dịch Khải, một người một ngựa đang đến cửa thành.
"Mưa đáng chết! Sao còn không ngừng?!" Thị vệ thủ thành thấy người nọ xuống ngựa đi vào cửa thành, không khỏi nhìn nhiều mấy lần, chỉ thấy hắn mặc áo xanh bồng bềnh, mặc dù ăn mặc đơn giản lại không che giấu được khí độ lịch sự nho nhã, khiến người tỏa ra kính ý.
Khi hắn sắp đi qua cửa thành thì thị vệ đưa tay ra, "Công tử xin dừng bước!"
Nam tử nhẹ nhìu mày kiếm, kinh ngạc nói: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không biết công tử có biết vùng này của chúng ta mấy ngày liên tiếp mưa xuống, bên trong thành đã tụ tập rất nhiều dân chạy nạn?" Cho rằng hắn là khách du lịch từ ngoài tới, thị vệ tốt bụng báo hắn tình hình bên trong thành. Dù sao, gần đây công tử ra khỏi thành nhiều hơn vào thành.
Nam tử khẽ mỉm cười, ánh mắt xuyên qua cửa thành nhìn nơi nào đó phương xa, "Ta biết rõ! Ta vì chuyện này mà đến. Xin hỏi đến khu dân nghèo như thế nào?"
Thị vệ dừng lại, nhìn hắn từ đầu đến chân một hồi, "Công tử đến khu dân nghèo làm gì?"
Nam tử chỉ chỉ rương gỗ cười nói: "Chữa bệnh cho dân chúng!"
Trời dần dần đen xuống, mưa sa cũng có khuynh hướng yếu bớt, ở chỗ cách thành Dịch Khải mười mấy dặm, một đội nhân mã đang cố gắng chạy về phía trước.
"Mau! Nhất định phải chạy tới thành Dịch Khải vào tối nay!" Dục vương cỡi ngựa lớn tiếng hét ở trước đội ngũ.
Lúc này, một người quan quân chạy tới, "Vương gia, chúng ta đã chạy hai ngày hai đêm, có muốn dừng lại ở thôn trước mặt hay không?"
Dục Vương nhíu mày một cái, quát lên: "Nói cái gì! Ngươi biết mấy ngày nữa cạn lương thực sẽ có hậu quả gì không? Đó là tánh mạng của hơn vạn con người! Ngày trước chúng ta đã nghỉ ngơi một ngày, hiện tại mưa rơi nhỏ đi, nhất định phải nhân cơ hội này tăng nhanh bước chân! vài chục vạn dân chúng ở Dịch Khải đang đợi chúng ta, nhất định phải mau!"
"Dạ!" Không có chút do dự nào, Vương gia ra lệnh, bọn họ chỉ có tuyệt đối phục tùng.
Buổi tối ngày đó, đoàn người Dục vương đã đến thành Dịch Khải.
"Cung nghênh Dục Vương gia!"
"Miễn lễ!" Dục Vương cất bước nhanh như sao rơi vào phủ thủ thành.
"Dục Vương gia tới thực vui vẻ! Trong thơ nói ngày mai ngài đến, không nghĩ tới tối nay đã....." Dục vương vung tay lên ngăn trở người khác hàn huyên, trầm giọng nói: "Ngô đại nhân, mau kiểm tra lại lương thực, tổng cộng một trăm vạn, tối nay trước hết phân phối một nhóm cho dân chạy nạn đi."
"Vâng! Xin dục Vương yên tâm, ta sẽ qua kiểm lại phân phát."
Dục vương vỗ vỗ vai Ngô Đống Lương, trước khi tới hắn đã điều tra tìm hiểu rõ, biết người này thanh liêm, được dân chúng kính yêu, yên tâm nói: "Ta cần nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai đi thị sát tình huống." Dứt lời vội vã đi đến nội thất.
Sáng sớm hôm sau, mưa còn đang rơi xuống, mặc dù không lớn, lại khiến mọi người cảm thấy hết sức phiền não.
"Thần mặt trời! Van cầu người mau hiển linh đi!"
Trên đê sông, mấy đạo sĩ đang múa may đạo kiếm có khuông có dạng, một đám dân chúng cũng thành kính quỳ lạy cung phụng đường vị thần linh.
Lúc này, trong dân chúng chẳng biết lúc nào xuất hiện một nam tử áo tím, hắn hỏi: "Mưa này kéo dài bao nhiêu ngày rồi?"
Một thiếu phụ giương mắt nhìn hắn, mặt nhất thời trở nên ửng đỏ, nói quanh co: "Ừ, vị công tử này, nơi này của chúng ta sắp mười ngày không nhìn thấy mặt trời."
Chỉ thấy chân mày hắn hơi hơi nhíu một chút, nhìn dân chúng chung quanh, "Các ngươi ở nơi nào? Hiện tại lương thực đủ ăn không?"
Mặc dù hắn ăn mặc đơn giản, trên người lại khó nén quý khí, khiến cho nội tâm mọi người không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ.
"Đại nhân, chúng ta đều là dân chúng ngoài thành chạy nạn vào, đất đai trong nhà cũng không còn, ô ô...."
"Đúng vậy a đúng a! Chúng ta không có nhà, cái gì cũng không có!"
Những lời này đưa tới một mảnh tiếng kêu gào.
Nam tử rất kiên nhẫn nghe bọn họ kể khổ, nhưng thấy bọn họ tựa hồ có khuynh hướng càng diễn càng mạnh, hắn vung tay lên, cất cao giọng nói: "Như vậy, hiện tại các ngươi nghỉ ngơi ở đâu?"
Lúc này, trong đám người có người có thân phận đứng dậy, nhìn nam tử khí vũ hiên ngang trước mắt, khom người nói: "Đại nhân có điều không biết, Ngô đại nhân trong thành an bài chỗ ở cho những người chạy nạn chúng ta, tối hôm qua còn phát ương thực, tạm thời có thể sống qua rồi, chỉ chờ họa nước vừa qua, chúng ta liền trở về xây dựng lại vườn nhà."
Ừ, xem ra tình hướng sáng nay hắn hiểu được ở chỗ Ngô Đống Lương không phải là giả, hắn làm việc vẫn nhanh chóng đắc lực.
Hắn khoát tay, một thuộc hạ sau lưng đi lên trước, "Đại nhân?"
"Mang ta đến khu dân nghèo xem một chút."
"Này......"
"Ừ? Thế nào?"
Người nọ đi lên trước, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Đại nhân, nghe nói bên kia có không ít bệnh hoạn, thuộc hạ sợ ảnh hưởng đến ngài."
Dừng một chút, nam tử định thần nói: "Không sao, mang ta đi xem một chút!" Đi vài bước lại quay đầu lại: "Chỗ ở của các ngươi có đại phu tới hay không?"
"Có! Trước kia chỉ có một đại phu, nhưng hắn không giúp được. Mấy ngày trước đây có một nữ nhân đại phu tới, y thuật của nàng rất tốt, còn chữa hết rất nhiều bệnh nan y."
"Nữ đại phu......" Nhìn mưa phùn mờ mịt, ánh mắt hắn buồn bã, ngay sau đó xoay người đi phía trước.
"Xin hỏi vị đại nhân kia là ai?"
Nhìn bóng lưng vội vã đi xa, một người thị vệ thấp giọng nói: "Hắn là đệ đệ duy nhất của Đương Kim Thánh Thượng —— Dục vương."
"Dục Vương gia!" Một câu nói này đưa tới một hồi xôn xao trong đám người.
Khu dân nghèo ở thành đông, một bóng dáng yểu điệu mặc áo xanh nhạt đang bận rộn trong đám người.
"Lão bá bá, thuốc này ta đã nấu tốt cho người, mau thừa dịp nóng uống xong đi!" Thanh âm êm ái vang lên, nữ tử áo xanh đưa ra một chén thuốc, ngón tay thon dài, tay ngọc nâng chén xanh miết mượt mà bóng loáng làm cho người mộng tưởng.
"Ta tới!" Một nam tử bên cạnh muốn đoạt lấy chén thuốc, muốn mượn cơ hội này cố ý đụng chạm tay ngọc thon dài của nàng, nhưng không nghĩ tên còn lại nhanh hơn hắn, "Hay là ta!"
"Ngươi là rễ hành?!" Hai cặp mắt nhìn nhau, sắp đụng ra tia lửa.
Ngay lúc này, nữ tử áo xanh đã đưa chén thuốc cho lão ông, ngay sau đó đi về phía một người bệnh hoạn khác.
"Lâm đại phu, đầu của ta rất choáng, cũng không có khẩu vị ăn cái gì." Một nữ bệnh nhân than nhẹ, thanh âm rất là suy yếu.
Lâm Vũ thăm dò mạch tượng mấy bệnh nhân, lại sờ sờ đầu của nàng, trầm giọng hỏi: "Triệu chứng này kéo dài mấy ngày rồi hả?"
"Ba ngày."
"Ba ngày?" Nàng hơi giận, "Sao ngươi không tới tìm ta sớm một chút?"
"Ta, ta thấy ngài quá bận rộn, cho rằng đây chỉ là bệnh nhẹ, không dám quấy rầy."
"Bệnh nhẹ, bệnh nhẹ không sớm trị sẽ gây thành bệnh nặng!" Hơn nữa bệnh của người này có tính chất lây bệnh, mấy ngày trước nàng tới nơi này chữa bệnh từ thiện, lo lắng nhất chính là xảy ra tình huống như thế, "Mấy ngày nay, có người nào ở chung một chỗ với ngươi?" Nàng nhất định cách ly bọn họ ra trị liệu, để tránh xảy ra tình hình bệnh dịch lớn hơn.
Nữ bệnh nhân nói nhỏ mấy người, Lâm Vũ ở một bên ghi lại, cũng may, bởi vì thân thể nàng khó chịu mấy ngày nay không có tiếp xúc quá nhiều người, hơn nữa bệnh này cũng chỉ lây bệnh cho người sức khỏe yếu. Nàng vừa nghe vừa thở phào một cái, lấy ra một vị thuốc trong hòm thuốc đưa cho nàng, "Uống nó đi!"
Nữ bệnh nhân lại chần chờ nói: "Ta, ta không có nước, có thể nuốt xuống sao?"
"Không được!" Lâm Vũ cau mày, "Ngươi đừng động, cũng đừng đi, ta đi lấy nước cho ngươi." Vừa định đứng dậy, bên cạnh lại xuất hiện một chén nước, một thanh âm trầm thấp vang lên: "Ta đây có nước!"
"Cám ơn!" Đầu nàng cũng không quay về liền nhận lấy đưa cho bệnh nhân.
Đợi nàng ngoan ngoãn uống thuốc, nàng liền đứng dậy, nhìn tên người mấy viết trên tờ giấy, "Mấy người này đều ở đây sao?"
"Ở, ở bên cạnh!" Nữ bệnh nhân chỉ chỉ mấy người nằm cách đó không xa.
Lâm Vũ nhướng mày, xem tình huống của bọn họ không quá tốt, vội vã chạy tới, lại không phát hiện sau lưng có mấy người theo sát.
"A!"
"Đại phu, có người ngất đi!"
Lâm Vũ chạy tới muốn đỡ bệnh nhân dậy, nhưng không đủ hơi sức.
"Ta tới!" Thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mắt, chớp mắt một cái, người nọ liền được đỡ đến trên giường bệnh đơn giản.
"Cám ơn!" Lâm Vũ đi tới trước giường, bóng dáng kia vừa lúc xoay người, ánh mắt không hẹn mà gặp àng, "Là ngươi!" Đột nhiên nghĩ đến thân phận của hắn, dừng một chút, nàng khom người nói: "Dục Vương gia!"
"Miễn lễ, ngươi mau chữa bệnh cho hắn đi."
"Ừ." Lâm Vũ khẽ mỉm cười, mấy tháng không gặp, hắn càng thêm trở nên trầm ổn.
"Lấy băng gạc tới!"
"Đây!" Hắn hành động nhanh chóng đưa lên.
"Châm cứu!"
"Nơi này!" Hắn gọn gàng tìm được y cụ nàng muốn dùng.
Hắn muốn một mực bên người nàng cùng với nàng, tham lam chiếm cứ vị trí quan trọng bên người nàng, không để cho bất luận kẻ nào dòm ngó. Dần dần, nhìn bóng dáng quen thuộc kia, ánh mắt của hắn tựa như có chút mờ, đáng chết! Trước mặt người yêu hắn lại muốn ngã đầu đi ngủ! Tình huống này không ổn, chẳng lẽ là hắn quá mệt nhọc? Hắn lắc đầu một cái, như muốn làm cho mình thanh tĩnh một chút, đi vài bước, lại lảo đảo.
"Đại nhân! Ngươi làm sao vậy?"
Tiếng kinh hô vang lên, Lâm Vũ quay đầu nhìn hắn.
"Không có, không có sao, các ngươi đi giúp Lâm đại phu đi."
Nàng lắc đầu một cái, hắn thật là cậy mạnh! Đi nhanh đến cạnh hắn, "Ngồi xuống! Ta bắt mạch cho ngươi!"
"Ta không sao!"
"Có sao hay không do ta quyết định!" Giọng nói kiên định không cho hắn phản bác.
Hắn ngoan ngoãn vươn tay, cử động này khiến cho bộ hạ của hắn mở to mắt, khi nào bọn họ gặp Vương gia nghe lời như thế.
Giai nhân đang trước mặt, mùi thuốc nhàn nhạt trên người nàng truyền tới, hắn rất muốn ôm cổ nàng không để cho nàng rời đi, nhưng hắn biết hắn không thể, ở giữa giãy dụa, đáy mắt toát ra đau đớn khắc sâu, lại nghe nàng nói: "Vương gia, ngươi nhanh đi về nghỉ ngơi thật tốt!"
Hay một câu "Vương gia", hắn cứng rắn thu hồi tay cho nàng bắt mạch, nhìn nàng: "Ta không sao!" Hắn thà bị bệnh nặng hơn một chút, như vậy hắn có thể hy vọng xa vời nàng ít nhất sẽ chăm sóc hắn.
Không dám nhìn thẳng ánh mắt trần truồng kia, nàng xoay mặt, "Vương gia, bây giờ ngươi là bệnh nhân, cần trở về uống thuốc nghỉ ngơi. Ta lấy chút thuốc cho ngươi, buổi chiều lại tái khám cho ngươi." Không nói thêm lời, nàng khom người đi về phía một người bệnh khác. Trong lòng chỉ muốn mau xử lý những bệnh hoạn kia xong, phải chữa trị cho hắn, dù sao, nàng thiếu hắn quá nhiều.
Màn đêm dần dần phủ xuống, kéo thân thể mệt mỏi, Lâm Vũ đi tới phủ thủ thành.
"Lâm đại phu, Vương gia vừa tỉnh, khí sắc tựa hồ đã tốt hơn một chút."
"Được! Ta sẽ đi xem một chút."
Lâm Vũ đi vào gian phòng, liền nghe hắn nói: "Các ngươi đều lui ra đi." Mọi người hầu hạ đều đi ra ngoài, cửa phòng vừa đóng, cô lập hai người bên ngoài.
Trong lòng nàng có chút bất an, nhưng vẫn đi tới trước giường.
"Những người bệnh hôm nay, đã dàn xếp tốt chưa?" Hắn chỉ là những người bị bệnh truyền nhiễm.
"Ừ, làm phiền thuộc hạ của ngươi giúp một tay, rất nhanh cô lập bọn họ ra rồi."
"Vậy ta cũng phải cách ly." Hắn muốn đứng lên.
Nàng vội vàng ngăn hắn lại, "Không, ngươi không bị bệnh đó." Vươn tay bắt mạch cho hắn, lại không nghĩ rằng hắn bắt lại tay mềm mại của nàng, nàng muốn ngăn cản, lại nghe hắn nói: "Ngươi biết hoàng huynh vẫn vì chờ ngươi mà chưa từng lấy vợ không? Mà ngươi, lại tàn nhẫn rời đi hắn!"
Tay của nàng bị hắn nắm có chút bị đau, đối mặt với người có máu mủ với mẫu thân, nàng có chút áy náy cúi đầu, "Ta thật xin lỗi hắn! Cũng không bù nổi cho ngươi!"
"Ta không cần ngươi nói thật xin lỗi!" Trong lòng hắn co rút đau đớn. "Ta chỉ muốn biết tại sao ngươi lại rời đi?"
Ngắn ngủn trầm mặc, nàng vẫn cúi đầu, lạnh nhạt nói: "Hoàng cung, không thích hợp với ta. Ta chỉ muốn du lịch bốn phương, không gò không bó." Hơn nữa, nàng đã có người trong lòng.
"Nếu như, nếu như mà chúng ta chẳng qua là bình dân bách tính......"
Nàng ngẩng đầu lên, "Không! Không có nếu như."
Lẳng lặng nhìn ánh mắt bình tĩnh của nàng, tay của hắn dần dần buông ra, nhắm mắt lại, thân thể dựa về sau, hít sâu một hơi, "Nếu như đây là ngươi muốn, như vậy, tự giải quyết cho tốt."
Từ phủ thủ thành ra ngoài, Lâm Vũ chỉ cảm thấy dễ dàng rất nhiều. Kể từ rời đi hoàng cung, nàng đối với mẫu thân vẫn có áy náy thật sâu, nàng không có tuân theo an bài của mẫu thân, kết liền cành với con trai của bà, mà lựa chọn rời đi. Nàng cũng không lập tức đi đến tìm Phó Tử Minh, nàng muốn một thân một mình sửa lại tâm tình của mình. Trong cuộc sống lưu lạc chung quanh, nàng dần dần hiểu lòng mình.
Mưa từ bầu trời hạ xuống tựa hồ nhỏ đi rất nhiều, nàng định bỏ dù xuống, để giọt mưa lạnh như băng kích thích tâm thần mệt mỏi của nàng.
Trong thoáng chốc, một bóng đen bất tri bất giác đến gần, trên đầu của nàng được dù che kín, thanh âm dịu dàng nhẹ nhàng vang lên ở bên tai: "Coi chừng bị lạnh!"
Nàng ngẩng đầu, thấy dung mạo tuấn mỹ như tiên đang ở trước mắt. Nàng mở to mắt, vươn tay sờ sờ gương mặt của hắn, chợt cười, chói lọi như hoa. Hắn, thật xuất hiện! Không còn là cảnh mộng, không còn là hư ảo.
Chớp mắt một cái, nàng liền bị hắn ôm vào trong ngực.
"Lâm Nhi, đáp ứng ta, về sau đừng tách ra nữa!"
"Ừ."
Dưới ánh đèn lâu thành, hai bóng người dần dần dựa vào nhau, biến mất ở trong mưa bụi mù mịt.....
Hết trọn bộ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau 1 năm 1 tháng thì bộ này cuối cùng đã được hoàn thành.
Xin gửi lời cám ơn đến tất cả các bạn đọc dã, đang và sẽ ủng hộ bộ truyện này ^^
Cũng xin cám ơn nàng Lăng Sương và chị isshiki đã góp phần lớn edit bộ truyện này ^^
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!