Trên đường đi đều như vậy, đừng nói là con người, ngay cả xác sống cũng chẳng thấy bóng dáng. Im lặng quá mức khiến mọi người rơi vào hoang mang sợ hãi.
Càng gần sân bay, đường càng khó đi, khắp nơi toàn là chướng ngại vật, xe không thể đi tiếp, họ chỉ đành xuống xe đi bộ.
“Sao lại không có ai thế này?” Đan Vi lẩm bẩm. Đây không phải là tình huống mà cô đã mường tượng trước đó, cô cho rằng, đến sân bay là có hi vọng, nơi đây sẽ được quân đội bảo vệ, sẽ có... con người.
“Chắc là có người đấy, chị nhìn đi, lối vào được bảo vệ khá tốt mà!” Tô Tiểu Tiểu nhìn lối vào sân bay, chỉ ra minh chứng cho suy đoán của cô. Đường giao thông vốn có của sân bay đã bị chặn hết, chỉ còn một lối vào duy nhất, đây chắc chắn do con người tạo nên. Ít nhất bên trong sẽ có người, hoặc, đã từng có người...
Nhóm người càng đề cao cảnh giác, nắm chặt vũ khí trong tay. “Vào chứ?” Ba Tô hỏi ý kiến mọi người.
“Vào đi!” Tất cả đều nhất trí cho rằng, bất kể thế nào cũng phải vào trong xem thử, dù sao trong đó cũng là hi vọng rời đi duy nhất của họ. Mọi người cầm vũ khí trong tay, đi cẩn thận từng bước đến lối vào.
“Đứng lại!” Đang chuẩn bị bước vào, họ chợt nghe thấy một tiếng quát chói tai.
“Xin bỏ vũ khí xuống, để chúng tôi kiểm tra!” Một vài người lính mặc quần áo ngụy trang xuất hiện.
Mọi người bình thường đều là người dân hiền lành, luôn chấp hành quy định của pháp luật, thấy đối phương mặc quân phục thì cũng tin phục (*) mấy phần, giờ trong tay nhóm người kia còn có cả súng ống, cho dù không tin nhưng cũng không thể trái lời họ được.
(*) Tin tưởng và nghe theo.
“Các người là ai?” Ba Tô đứng chắn trước mặt vợ con, đề phòng hỏi, ngày nay, dù đối phương là lính, cũng chưa thể chắc chắn trăm phần trăm là lính có kỉ luật! Ở đây còn có ba người là phái nữ, nếu đám người kia dám gây sự, cho dù không có vợ và con gái ở đây, ông cũng sẽ phản kháng đến chết mới thôi.
“Chúng tôi là bộ đội XX, nhận lệnh của cấp trên, bảo vệ thị dân may mắn còn sống sót về căn cứ BJ số 1, đừng lo lắng, đây chỉ là hình thức kiểm tra thông thường, xem mọi người có lây bệnh hay không.” Một người đàn ông ra dáng trưởng quan trả lời. Thấy trong đoàn người có phái nữ, ông ta phái hai nữ binh sĩ tiến lên kiểm tra sơ bộ, thấy tất cả đều không bị thương thì thở phào một hơi.
“Đợi một chút, chúng tôi có mang theo hành lý!” Sau khi được phép tiến vào, mọi người sực nhớ ra những món đồ còn để trên xe, vội vã yêu cầu ra ngoài lấy, hai chiến sĩ đi cùng thấy thế, nhân tiện thông báo luôn cho họ quy định phải nộp cho quân đội 80% vật tư.
“Vì sao chứ?” Bác Vương và Đan Vi cả giận nói.
“Haiz, mọi người không biết đấy thôi, giờ trong sân bay có những năm trăm người tìm tới, tận thế ập xuống bất ngờ, có người vội vã rời khỏi nhà, có người đang ở sân bay chờ tới chuyến của mình hoặc nghe được tin tức gì đó nên chạy tới đây, kể ra cũng đã mười ngày kể từ sau tận thế, vật tư có sẵn sắp cạn cả rồi, giờ mỗi ngày các chiến sĩ đều phải ra ngoài tìm vật tư, tận lực quản lí vật tư để chia chắt, đề phòng đột nhiên có người chết đói...” Chiến sĩ đầu húi cua bất đắc dĩ giải thích.
Để hưởng ứng lời kêu gọi của ZF, cho dù không muốn, nhưng tất cả cũng chỉ đành phối hợp, dưới tình huống không cam lòng, mọi người đều lấy ra 80% đồ ăn. Tô Tiểu Tiểu thầm nhủ: thì ra hai anh lính này tới để khiêng chiến lợi phẩm.
Mọi người vào sân bay, đập vào mắt là hàng loạt các buồng tạm trú. Một buồng có rất nhiều người, ai nấy đều đề phòng lẫn nhau.
Chiến sĩ đưa đoàn người tới một cái buồng cách cửa khá xa, cửa buồng được làm từ tấm thủy tinh, đứng ngoài cũng có thể quan sát hành vi của những người ở trong.
“Xin lỗi, quần chúng mới tới phải tiến hành cách ly trong tám giờ! Mời mọi người vào trong, nếu sau tám giờ xác nhận không ai bị lây, sẽ có người đến mang mọi người ra ngoài ạ. Giờ đã phát hiện người bị lây virus sẽ biến thành xác sống sau bốn giờ, tuy kiểm tra sơ bộ cho thấy mọi người không có vết thương, nhưng xin mọi người thông cảm và tích cực phối hợp, tất cả đều vì an toàn của những người sống sót!” Chiến sĩ nọ giải thích, thuận tiện thông báo: “Hôm nay, ở trong này đa phần là dân chạy nạn mới tới gần đây, tôi khuyên mọi người hãy tránh xa hết sức có thể, đừng thả lỏng tinh thần, một khi nhận ra ai đó khác lạ, ví dụ như phát sốt, đầu óc hỗn loạn thì nhanh chóng báo cho chúng tôi để đảm bảo cho mạng sống của mỗi người. Chúng tôi đã bắt gặp nhiều người vì quá lo cho người nhà bị thương nên không báo cáo khi nhận ra dị trạng, cuối cùng người bị thương nọ biến thành xác sống ăn sạch thành viên trong gia đình, thậm chí còn liên lụy người vô tội khác, xin mọi người hãy cẩn thận!”
Nói xong, anh ta mở cửa ra, “Vào đi ạ!”
Cửa sắt “két” một tiếng chỏi tai rồi mở ra, bên trong đã giam giữ tám người, họ đề phòng nhìn nhân viên đưa nhóm người mới vào, ai nấy đều tự giác nhường chỗ của mình, rồi lùi dần về sau.
Nhóm Tô Tiểu Tiểu tìm chỗ trống ngồi xuống, trên chặng đường mấy ngày vừa qua họ vẫn luôn ở cùng nhau, có lòng tin với nhau nên chỗ ngồi không cách nhau quá xa.
Phải ngồi trong này những tám giờ, hơn nữa hiện tại vẫn chưa có gì xảy ra, nhân lúc người khác đang quan sát họ, Tô Tiểu Tiểu cũng cẩn thận quan sát từng người. Bên trái cô là hai mẹ con, người mẹ đang ngồi trên chiếu tựa vào vách tường, trong lòng ôm một cô bé tầm bốn, năm tuổi, trông cô bé có vẻ rất mệt, ngủ say sưa trong vòng ôm của mẹ.
Phía trước là một gã côn đồ tuổi còn trẻ, nhuộm tóc vàng, quần áo rách rưới, tay trái đang siết một cây côn vẫn còn dính máu, miệng ngậm điếu thuốc, không có bật lửa châm, anh ta cứ ngậm mãi một cách nhàm chán và vô nghĩa như vậy.
Đối diện Tô Tiểu Tiểu là một anh chàng đeo kính, không biết anh ta đang nghĩ gì mà cứ ngồi thừ ra, mặt không cảm xúc.
Ngồi kế anh ta là một đôi vợ chồng trung niên, khoảng sáu mươi tuổi, người đàn ông đeo cặp kính lão, mặc áo sơ mi và quần tây, ra dáng học giả luống tuổi, rất lịch sự. Vẻ mặt vợ ông khá hiền lành, nhưng hơi mập, có thể nhận ra trước tận thế đã được chăm sóc khá tốt. Hai người họ dựa vào nhau nói gì đó, người vợ thi thoảng lại khóc nức nở, người chồng thấy vậy thấp giọng an ủi, nghe sơ qua thì biết họ đang lo cho con trai vẫn còn công tác ở tỉnh khác.
Cuối cùng là một cặp đôi trẻ trung, cô gái rất xinh đẹp, chỉ là vẻ mặt có chút lo âu, áp lực và lo lắng không yên. Anh chàng bạn trai ôm cô vào lòng, hai người cứ ngồi yên lặng như thế.
Tô Tiểu Tiểu câu được câu không nói chuyện với Đan Vi để giết thời gian, đột nhiên “ùng ục”, bụng cô kháng nghị, mọi người mới kịp phản ứng đi lâu như thế rồi, họ vẫn chưa ăn tối, có thế mọi người mới lục hành lí lấy đồ ăn ra.
Tô Tiểu Tiểu là người đầu tiên, cầm cơm nắm đã được nắn xinh xắn ở trong túi, cái túi này thật tiện, dễ mang theo, lúc đói lấy đồ ra ăn trên đường cũng không chói mắt. Đan Vi và bác Vương cũng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, đều tự mang phần của mình ra.
Ặc... Cơm nắm đã đưa lên đến miệng, Tô Tiểu Tiểu chợt có cảm giác đứng ngồi không yên! Bảy người ở đối diện (trừ đứa bé đang ngủ) đều nhìn chằm chằm vào đồ ăn của họ, Tô Tiểu Tiểu thấy yết hầu họ chuyển động liên tục, thật sự không chịu nổi, lễ phép hỏi một câu: “Mọi người... mọi người có muốn ăn cùng không?”
“Nhưng... có thể chứ?” Ông lão lớn tuổi nhất hỏi lại, “Ngại quá... Đã một ngày rồi chúng tôi chưa ăn gì, trước đó tránh tạm ở trong một căn nhà gần sân bay, vừa rồi mới được các chiến sĩ cứu ra...” Ông vừa nói vừa đỏ mặt, trông có vẻ rất ngượng ngùng.
“À, không sao ạ, không sao ạ, ở đây chúng cháu có một ít, mặc dù mấy nắm gạo nếp này không nhiều lắm, nhưng cũng đủ lót dạ, tiết kiệm một chút có thể cầm cự được hết ba ngày, đến lúc vào trong căn cứ BJ, tất cả sẽ không bị đói nữa...” Mẹ Tô mềm lòng nói, dù sao nhà mình vẫn còn rất nhiều đồ tốt, mấy nắm gạo nếp thì đáng bao nhiêu, hơn nữa, nhà mình ăn trước mặt mọi người cũng không lịch sự lắm, không bằng dứt khoát chia sẻ, ai nấy đều vui, vội đồng ý cho mọi người một phần cơm nắm.
“Cảm ơn, cảm ơn...” Mọi người liên tục nói.
Đan Vi và bác Vương cũng hơi xấu hổ khi ăn một mình, mỗi người đều góp một chai nước khoáng để mọi người giải khát.
Qua một đoạn nhạc đệm ngắn, mọi người bắt đầu có ấn tượng tốt với nhau, vừa ăn như chưa đụng tới thức ăn cả tháng, vừa tán gẫu với nhau.
“Haiz, ngày đó tôi và bạn già ở nhà, bạn già tôi còn đang nấu cơm, tôi thì ở trong phòng đọc các bài luận văn của học sinh, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng đập mạnh, lúc đó còn nghĩ chẳng biết ai gõ cửa thô lỗ như thế, nhìn qua mắt mèo thì thấy ông Lý hàng xóm đang dùng sức đập như muốn phá nát cửa nhà tôi vậy, tôi đang chuẩn bị mở cửa xem nhà hàng xóm đã xảy ra chuyện gì...” Ông giáo Phạm (*) cúi đầu xuống, nỗ lực bình tĩnh lại khi nhớ lại cảnh tượng đáng sợ ấy.
(*) Ông giáo Phạm là học giả luống tuổi đeo kính.
“Tôi đang định mở cửa thì đột nhiên, vợ ông Lý vọt ra, thấy ông Lý thì lao vào cắn, không may cắn trúng động mạch ở cổ, máu tươi thi nhau phun ra như suối, nhưng bà ấy gần như không để ý, cứ thế.... cắn từng miếng từng miếng ăn...” Ông giáo run rẩy.
“Lúc đó, vợ tôi ở phòng bếp cũng thấy dưới tầng lộn xộn, một số người thế nhưng... đuổi theo người khác để ăn thịt... Chúng tôi sợ hãi, lấy điện thoại định gọi cho cạnh sát, thế nhưng lại không gọi được, vội gọi cho con trai, con trai nhà chúng tôi công tác ở BJ, nó nói chúng tôi hãy trông chừng nhà cửa cẩn thận, chờ cứu viện tới... Cũng may, giờ đã được cứu rồi...”
“Đừng...” Anh chàng đeo kính - Trần Bân vùi mặt vào đầu gối nỉ non, mãi sau mới nói: “Hôm đó, vốn đang ăn cơm, thì ba chợt chạy tới muốn cắn cháu, mẹ cháu vọt ra cứu, lại bị ba cắn, may mắn không cắn phải nơi quan trọng, miệng vết thương cũng không nghiêm trọng lắm. Cháu và mẹ hợp sức đưa ba ra ngoài, khóa trái cửa, vốn cho rằng thế là xong, nào ngờ, không lâu sau, mẹ nhận ra mình có gì đó không ổn, rồi khuyên cháu đi nghỉ ngơi, cháu vừa vào phòng, chợt nghe “ầm” một tiếng như có vật rơi xuống đất... Mẹ cháu... mẹ cháu... cứ thể nhảy xuống...” Chưa dứt lời, mọi người đã thấy một mảng ướt lớn nơi đầu gối Trần Bân. Ông giáo Phạm vỗ vỗ vai Trần Bân, tỏ ý an ủi.
“Hu hu... Mọi người có biết không.... Nhà cháu... Nhà cháu ở hẳn trên tầng 17 đấy...” Dường như vì đè nén quá lâu, Trần Bân cuối cùng cũng phải trút ra, anh ta khóc òa.