Anh nghĩ, nếu không phải rằng Tô Tiểu Tiểu đã đảm bảo qua sẽ không bỏ lại anh một mình. Thì để có thể cùng Tô Tiểu Tiểu sống chung một chỗ, cho dù anh biết cửa ra ở nơi nào thì cũng sẽ vĩnh viễn không chủ động nói ra đâu.
“Thật?” Tô Tiểu Tiểu vô cùng mừng rỡ.
“Anh cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà anh cảm thấy hình như anh biết cách để ra ngoài!” Đại Ngốc khẽ nhíu mày, có chút không xác định, nói.
“Ở nơi nào? Chúng ta nhanh đi xem thử một chút, có thể thử nhiều lần thì anh nhớ ra thì sao?” Tô Tiểu Tiểu thúc giục.
“Không được!” Đại Ngốc khẽ cau mày, lần đầu tiên cự tuyệt Tô Tiểu Tiểu.
“Vì sao?” Tô Tiểu Tiểu bị hắt một chậu nước lạnh, từ trong hưng phấn phục hồi tinh thần lại, cô biết Đại Ngốc sẽ không vô cớ nói như thế, nhất định là có một nguyên nhân nào đó.
Hai tay Đại Ngốc ôm đầu, trong đầu anh hình như hiện lên vô sớ đoạn ngắn, nhưng rất vụn vặt không liên tiếp. Trong lúc nhất thời thậm chí có chút đau đầu, hoa mắt.
“Đừng nóng vội, đừng gấp suy nghĩ, từ từ sẽ nghĩ ra thôi!” Tô Tiểu Tiểu nhìn Đại Ngốc đang không được bình thường, nhanh chóng giúp cho anh buông lỏng.
“Sai lầm rồi! Nguy hiểm! Trong miệng Đại Ngốc chợt phát ra những từ này.
Nhìn thấy Đại Ngốc đã tốt hơn nhiều rồi, Tô Tiểu Tiểu mới đem nghi vấn từ đáy lòng hỏi ra, “Ý của anh rằng nếu đi sai trình tự hoặc mật mã thì chúng ta sẽ rất nguy hiểm?”
“Ừm!” Đại Ngốc xấu hổ cúi đầu, “Đại Ngốc không nhớ rõ!” Ngữ khí hình như đối với sự vô năng của bản thân mà cảm thấy thất bại.
“Ha ha! Anh thật ngốc, không nhớ rõ thì không nhớ rõ, từ từ sẽ tốt, chúng ta vẫn còn có thời gian.”
Tô Tiểu Tiểu an ủi, cho dù chỉ có một chút hi vọng thì cũng tốt hơn lúc trước chính mình mù quáng, bất lực rất nhiều, về phần có thể ra ngoài hay không? Tùy duyên đi. Tô Tiểu Tiểu tin tưởng vững chắc rằng dựa vào trí thông minh của Đại Ngốc thì chắc chắn anh ta sẽ nhớ ra.
Đại Ngốc, à, hiện tại không thể gọi anh ta là Đại Ngốc nữa, hôm nay anh ta đã chính thức đổi tên thành Mạc Ngôn! Ngụ ý là để cho anh ta ở bên ngoài không cần nói nhiều.
Bộ dáng của Mạc Ngôn vốn rất tuấn mỹ, không cần hóa trang nữa. Nếu nghiêm mặt, không nói lời nào cũng có thể giả trang thành thâm trầm lạnh lùng.
Nhưng nếu mở miệng nói chuyện thì sẽ phá hủy hoàn toàn.
Tuy rằng mấy ngày nay, dưới sự dạy dỗ của Tô Tiểu Tiểu, tâm trí của Mạc Ngôn lớn lên rất nhanh. Nhưng mà từ ngôn ngữ và giọng nói đều thể hiện việc anh ta đối cái gì cũng tràn đầy lòng hiếu kỳ. Anh ta vừa mở miệng thì người khác có thể cảm nhận được sự bất thường của anh ta.
Cho nên Tô Tiểu Tiểu rất nghiêm túc dặn dò anh ta khi ở trước mặt người khác thì nên tận lực ít mở miệng, nếu mà có chuyện gì không hiểu thì cũng nên giả vờ là mình đã hiểu rồi, sau đó đến hỏi cô sau.
Quan trọng nhất là anh ta không được nở nụ cười ngây thơ, ấm áp mà đến ngay cả băng sơn cũng phải tan ra đó. Nếu là có chuyện gì vui thì khóe miệng hơi giương lên thôi, điều này còn khiến cho anh ta lộ ra sức hút tà mị ngút trời nữa chứ.
Thực sự là, bộ dạng tốt thì cái gì cũng có ưu thế, khi Mạc Ngôn nghiêm mặt đứng trước gương, còn tạo ra cho người khác một cảm giác thần bí.
Khóe miệng hơi giương lên, đôi mắt tràn đầy sóng nước mênh mông, có một phen phong tình hấp dẫn trí mạng khác….
Sau đó, Mạc Ngôn vô ý liếc về hướng Tô Tiểu Tiểu vẫn còn đang sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào anh, anh vui vẻ, cám dỗ trí mạng biến đổi thành vẻ cười ngây ngô….. Tô Tiểu Tiểu tan vỡ ảo tưởng.
Xem ra, cô phải nói cho anh ta biết, nếu không có việc gì thì đừng vui vẻ quá……Khiến cho người ta nhìn thấy thì vất vả lắm cô mới đắp nặn được hình tượng cho anh ta sẽ hoàn toàn tan biến mất!
“Tiểu Tiểu, đến đây, đồ tốt nha! Mạc Ngôn ném một cây bút cho Tô Tiểu Tiểu.
“Cái này là thứ tốt?” Tô Tiểu Tiểu không thấy cây bút này có gì đặc biệt cả? Chẳng lẽ vô cùng đặc biệt?
“Nơi này nơi này?” Mạc Ngôn nhấn chốt mở, ngòi bút bắn ra một đường thẳng màu đỏ một thước. (1m)
Tô Tiểu Tiểu vừa định lấy tay chạm vào thử xem đó là vật gì thì bị Mạc Ngôn ngăn cản “Nguy hiểm!”
Trong lúc đó, Mạc Ngôn tiến về cái bàn, huơ ngòi bút, trong nháy mắt cái bàn biến thành hai nửa, vết cắt bóng loáng, nhẵn nhụi.
Laser còn có thể tùy ý co dãn, chém sắt như chém đậu, không phí nửa phần sức lực.
“Đúng là đồ tốt!”
Vào nửa đêm hôm qua, Tô Tiểu Tiểu bị Mạc Ngôn lay tỉnh. Anh ta nói cho Tô Tiểu Tiểu biết bản thân hình như nhớ ra cách để đi ra ngoài rồi cho nên mới có cuộc tìm kiếm vào hôm nay.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, rõ ràng cái gì Mạc Ngôn cũng không nhớ rõ, nhưng mà đối với những vật phẩm linh tinh, kỳ lạ này lại rất quen thuộc, vừa đụng vào thì sẽ biết nó dùng để làm gì rồi.
Lại nói, ở chỗ này rất nhiều ngày rồi, lúc Tô Tiểu Tiểu ăn cơm thì Mạc Ngôn cũng ăn cơm, khi Tô Tiểu Tiểu lén giải quyết vấn đề sinh lý thì mới phát hiện ra cô chưa bao giờ thấy Mạc Ngôn có chức năng này? Cho dù táo bón cũng không nhiều ngày như vậy được! Điều này khiến cho Tô Tiểu Tiểu hoài nghi mãnh liệt rằng anh ta có thể là người ngoài hành tinh!
Nhưng khi Tô Tiểu Tiểu lại nhìn anh ta, lại thấy gian phòng được bày biện kỳ lạ này, Tô Tiểu Tiểu rơi lệ. Haizzz, nói không chừng chính mình mới là người ngoài hành tinh đó! (Lúc đầu khi Tô Tiểu Tiểu rơi vào gian phòng này thì cô ấy đã hoài nghi bản thân lọt vào một không gian khác, rơi ra ngoài hành tinh)
Mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng cũng rời khỏi đây được rồi.
Ở trong toàn bộ hành trình, tận mắt chứng kiến Mạc Ngôn đi một bước lại một bước, trình tự phức tạp vô cùng, một lần nữa Tô Tiểu Tiểu lại có thể leo lên cầu thang trôi lơ lửng này.
Không dễ dàng nha,cũng không biết bên ngoài có phải là Trái Đất không?
Mang tâm tình phức tạp vô cùng, Tô Tiểu Tiểu, Mạc Ngôn cùng Lộ Lộ ‘nhoáng’ lên một chút rồi cùng nhau biến mất!
Sau khi bọn họ rời đi khoảng một vài phút, nơi này lại “Ầm” nổ mạnh! Cả trạm xăng dầu bị bỏ hoang sau khi động đất trở nên đổ nát bây giờ lại biến mất, hoàn toàn bể thành cát. Nhưng mà, những điều này Tô Tiểu Tiểu lại không hề hay biết.
“Đây là nơi nào?” Tô Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, bởi lúc này cô đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà cao chọc trời!
Thật may là, tuy xa lạ nhưng tối thiểu nhìn dáng vẻ này là tòa nhà quen thuộc ở thành phố. Ít nhất bản thân vẫn còn ở Trái Đất, không có di chuyển ra ngoài hành tinh.
Nhưng mà, phía dưới một mảnh đông nghìn nghịt là cái gì? Tô Tiểu Tiểu lấy ra một cái kính Trí Năng (trí tuệ, năng lực: ý là một cái kính thông minh) màu đỏ sậm đeo lên (Lúc cùng Mạc Ngôn tìm bảo bối trong căn phòng kỳ lạ kia, mỗi người một cái) không uổng công lúc trước thổi bụi.
Tô Tiểu Tiểu phóng to những ‘con kiến’ phía dưới.
Tô Tiểu Tiểu thấy rõ đó là một đám zombie khiến cho cô vừa yêu vừa hận! Một đống tiền vàng di động.
Kiến nhiều còn có thể cắn chết voi huống chi là một đoàn zombie như thế! Tô Tiểu Tiểu không chút do dự bỏ qua.
“Mạc Ngôn, hãy theo sát tôi nha, không thể cho zombie cắn được! Anh hãy cầm vũ khí để phòng thân.” Tô Tiểu Tiểu biết chính mình có dị năng nên đưa kiếm Cực Quang (kiếm laser) cho Mạc Ngôn, để anh ta tự chăm sóc bản thân.
“Tiểu Tiểu, không phải sợ, anh sẽ bảo vệ em!” Mạc Ngôn cầm lấy vũ khí, dõng dạc nói.
Tô Tiểu Tiểu làm như không nghe thấy, một bước đi thẳng đằng trước, Mạc Ngôn nghe lời, theo sát không rời Tô Tiểu Tiểu.
Lúc này Lộ Lộ cũng thu hồi bản tính bướng bỉnh của mình, vẻ mặt cảnh giác, nghiêm túc đi bên người chủ nhân.
Cửa sân thượng bị khóa chặt.
Tô Tiểu Tiểu khiến cho Mạc Ngôn dùng kiếm Cực Quang phá cửa, đi về phía cầu thang để xuống.
Nơi này hình như là một trung tâm thương mại. Tầng cao nhất kia chắc là phòng ăn.
Tô Tiểu Tiểu đi qua, trừ bàn ghế bể tan tành ra thì chính là những thi thể vô cùng gầy. Nhìn dáng vẻ, hẳn là chết đói!
Bọn họ từng lầu từng lầu đi xuống.
Zombie trong cao ốc không nhiều lắm, Tô Tiểu Tiểu đi vài tầng cũng chỉ gặp phải 7, 8 con. Còn là loại đói bụng đến nỗi đi không được! Khiến Tô Tiểu Tiểu cố ý đi ra ngoài luyện kỹ năng chiến đấu không có cảm giác thành tựu nào cả.
Tô Tiểu Tiểu sử dụng dị năng của mình càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, sử dụng để chiến đấu hoàn toàn không có vấn đề, trong vòng 10 thước (10m) một chiêu mất mạng. Chẳng qua là hao phí chút thể lực, nhưng nghỉ ngơi một lúc thì tinh thần dư thừa, có thể tiếp tục chiến đấu.
Thậm chí Tô Tiểu Tiểu còn muốn tạo ra một kỹ năng quần công giống như trong trò chơi vậy, mặc dù còn chưa thực hiện được, nhưng cô đã có chút tâm đắc.
Tô Tiểu Tiểu còn mổ xẻ ra đầu một con zombie, xem thử bên trong có tinh hạch giúp tăng cường dị năng giống như trong tiểu thuyết nhắc tới hay không. Bất đắc dĩ cái gì cũng không phát hiện, cô không khỏi cảm khái hiện thật cùng tiểu thuyết có sự chênh lệch.
Mạc Ngôn không nói một lời đi phía sau lưng Tô Tiểu Tiểu, vừa mới cam đoan bảo vệ Tô Tiểu Tiểu, hiện nhìn đến từng con zombie bị Tô Tiểu Tiểu đánh cho tứ chi văng tung tóe, anh cảm thấy mình hoàn toàn không có đất dụng võ, tương đối buồn bực! Vốn định chu mỏ tiến lên làm nũng, cầu xin trấn an nhưng nhớ đến lời dặn đi dặn lại của Tô Tiểu Tiểu trước khi ra ngoài, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục nghiêm mặt, giả bộ thâm trầm!
Một đường đi xuống, Tô Tiểu Tiểu thu hoạch rất phong phú, lầu 3 chính là cửa hàng độc quyền bán quần áo! Mà rất nhiều quần áo còn treo vẫn còn mới tinh không chút tổn hại.
Hơn nữa trời về thu rồi, trong không gian của Tô Tiểu Tiểu cũng chỉ có vài bộ quần áo, mặc một bộ thì thiếu một bộ, sau khi giết hết zombie trong tầng này, vui vẻ lôi kéo Mạc Ngôn bắt đầu dạo từng gian hàng trong trung tâm thương mại. Tô Tiểu Tiểu trước tiên chọn cho mình một bộ quần áo da, sau đó đổi bộ quần áo mà Mạc Ngôn đang mặc trên người, chọn cho anh một bộ quần áo anh tuấn, còn dư lại, mặc kệ là hợp ý hay không hợp ý, chỉ cần không rách, tất cả đều được Tô Tiểu Tiểu nhét vào không gian.
Qủa nhiên, mặc kệ là trước tận thế hay sau tận thế, đi dạo cửa hàng vẫn là niềm vui thú lớn nhất của phụ nữ!
Cả ba lặng yên không một tiếng động đến bãi đỗ xe!
Xa xa thấy từng chiếc, từng chiếc đang đứng yên, chắc là nhiều người còn chưa kịp lái xe đi.
Tô Tiểu Tiểu không thể bình tĩnh…..
Đến tột cùng thì chiếc nào còn có xăng.
Tô Tiểu Tiểu đang định chọn một chiếc xe thử xem thì mắt kính Trí Năng có chức năng nhìn ban đêm đã giúp cô nhìn thấy một chiếc xe ô tô mà bên trong đang có nửa thân thể zombie đang chậm rãi nhoài người về phía trước……
Qủa nhiên trực tiếp mở cửa thì càng nguy hiểm hơn?
Hay là để cho Mạc Ngôn dùng kiếm Cực Quang cắt cửa xe? Như thế an toàn hơn?
Tô Tiểu Tiểu còn đang do dự suy nghĩ phương pháp này có thể thực hiện được hay không thì bất thình lình bị Mạc Ngôn vỗ vào bả vai?
“Làm gì?” Tô Tiểu Tiểu dùng khẩu hình miệng hỏi!
Mạc Ngôn chỉ vào một chiếc xe xa hoa ở cách đó không xa, nói: “Anh biết mở khóa nha!” Với nét mặt ‘ anh rất hữu dụng, mau khen ngợi anh đi.’