• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm Tô Tiểu Tiểu ở lì trong thôn nửa tháng, song chẳng có gì đặc biệt xảy ra. Ngoại trừ không thể ra ngoài vào lúc nửa đêm, nơi đây và nông thôn trước tận thế cũng không khác nhau là mấy, mặt trời mọc ra đồng, mặt trời đi ngủ thì về nhà nghỉ ngơi. Nhóm nông dân đều thuần phác, hiền lành, không tranh sự đời.

Tô Tiểu Tiểu cũng ngại vì cứ ăn mãi đồ ăn nhóm thôn dân đưa đến, ngày thứ ba đến thôn, sau khi không phát hiện dị thường, họ cho rằng mình đã lo sợ không đâu, ai nấy đều thấy thẹn. Về phần tiếng xô đẩy kì lạ và vết cào ở thanh cửa, tối hôm sau cũng không xuất hiện nữa. Mọi người đều không có ý tìm tòi đến cùng, mấy ngày qua đều tuân thủ gác cổng một cách nghiêm chỉnh, ai nấy đều được yên ổn sống.

Nhóm đàn ông cũng không chỉ ngồi chờ ăn uống, sau khi đã quen thuộc với nhóm thôn dân, dưới sự sắp xếp của thôn trưởng, bắt đầu học việc nhà nông.

Phái đẹo ở nhà phụ trách tất cả những việc vặt vãnh. Cuộc sống không cần chạy trốn, không có lo lẵng hài hùng, rất nhàn nhã tự do, khiến ai cũng ôm giấc mơ sống mãi ở nơi xứ sở thần tiên này.

"Cốc cốc cốc!" Tô Tiểu Tiểu đang hong quần áo ở ban công tầng một, thình lình nghe thấy tiếng đập cửa. Ai thế nhỉ? Trong thôn không có phụ nữ, các nhà chẳng đi lại với nhau bao giờ. Người trong thôn tuy hiền lành nhưng lại ít nói, mấy hôm trước chị em tám chuyện còn trêu ghẹo chắc thôn này tên là Lạnh Lùng thôn.

Chung Bình, Tiễn Nhị vẫn còn đang giặt quần áo, Tô Tiểu Tiểu dứt khoát bỏ qua một nửa chồng quần áo còn cần hong, mở cửa xem ai đến.

"Trưởng thôn? Bác tới chơi nhà ạ! Mời bác vào uống nước!"

"Haiz! Tiểu Tô à, bác còn có việc, thật ra bác đến để đưa thiệp mời..." Trưởng thôn cười hiền hậu.

"Thiệp mời? Chẳng lẽ trong thôn mình sắp có đám cưới ạ?" Tô Tiểu Tiểu lấy thiếp, có hơi phật lòng. Họ đã ở trong thôn hơn nửa tháng, cũng chưa thấy có phái nữ xuất hiện, thế nên còn họp nhóm bàn luận. Chẳng lẽ có phụ nữ nhưng bị đàn ông nhốt trong nhà? Nên họ chưa thấy mặt lần nào?

"Ồ! Không phải, là cháu của bác, mai là rằm rồi, theo tập tục của chúng, thì phải mở tiệc rượu đầy tháng. Hi vọng các cháu có thể đến chung vui, mai cả thôn đều đến đó, lâu rồi mọi người chưa sôi nổi..." Trưởng thôn vào nhà được một chốc, nói với Tô Tiểu Tiểu vài câu, đưa thiệp xong thì đi ngay, vì trưởng thôn  còn phải đến các nhà khác báo tin nên Tô Tiểu Tiểu không giữ ông lại.

"Hả, cái gì đây?" Buổi chiều, sau một ngày làm việc ngoài đồng, La Bàn đang muốn xuống bếp ăn vụng thì chợt thấy một cái thiệp đỏ tươi trên bàn, thuận tay cầm lấy, mở ra đọc.

"Nè? Rượu đầy tháng? Ngày mai tổ chức!"

"Cái gì cơ! Tôi xem với!" Vài người khác cũng xô đẩy cầm tờ thiệp.

"Thôi nào, được rồi, mọi người ăn cơm thôi! Không phải chỉ là tấm thiệp thôi à? Để đó nó cũng không mọc chân ra chạy mất, chẳng lẽ giờ không ai đói sao?" Tống Thụy bụng kêu liên tục không cố xô đẩy mà vào phòng bếp trước, giúp Chung Bình mang thức ăn lên.

"Đúng rồi đấy, mọi người ăn cơm trước đi, trời sắp tối rồi." Tô Tiểu Tiểu nhìn sắc u ám ngoài trời, vội đi khóa cửa lại.

Trên bàn cơm.

"Hôm nay trưởng thôn tới đây đưa thiệp, nói là rượu đầy tháng. Không ngờ, tận thế rồi chúng ta còn được uống rượu mừng nữa." Tô Tiểu Tiểu ăn miếng cơm, giải thích nguồn gốc thiệp mời cho mọi người.

"Đúng thế, đúng thế, tổ chức vào ngày mai đấy. Tôi thấy mai mọi người nghỉ ngơi một chút rồi giữa trưa đến nhà trưởng thôn, xem có gì cần giúp đỡ không." Chung Bình nói.

"Haiz, mọi người xem thế nào, tiệc rượu đầy tháng này chúng ta tặng cái gì bây giờ?" Chu Kiên Thần nói thẳng vấn đề, lập tức dập tắt tất cả nhiệt tình. Đúng thế, đi uống rượu phải tặng quà. Giờ đâu bằng trước tận thế, cho dù tiếc rẻ, nhưng mọi người vẫn có khả năng tặng lì xì. Vấn đề lúc này là: bản thân cũng chỉ có bàn tay trắng, biết tặng cái gì? Ai nấy đều hết sức băn khoăn.

"Đúng rồi, các anh chị có ai nghe kể về cháu dâu trưởng thôn bao giờ chưa? Ở đây những nửa tháng rồi, em còn chưa được gặp mặt lần nào!" Tô Tiểu Tiểu hỏi mọi người.

"Hả? Chắc là trước đó ở cữ nên không gặp chúng ta thôi. Đợi đến ra tháng rồi, e rằng chúng ta còn phải đi lại nhiều với nhà trưởng thôn ấy." Chung Bình nói ra lí do nghe như là hợp lí nhất.

"Cháu dâu trưởng thôn ấy à, nghe nói đã mất lâu rồi!" Vi Thiệu Kỳ nói. Tin tức này hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.

"Sao thế được?" Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc, nhăn mày hỏi lại.

"Đúng thế, Tiểu Vi, có phải cậu nghe được gì không?" Tiễn Nhị truy vấn.

"Tôi cũng mới nghe được cách đây hai ngày thôi." Vi Thiệu Kỳ buông bát đũa xuống, thấy ai cũng nhìn mình, mới nói, "Hôm kia tôi tưới nước cho mảnh đất phía tây, thấy đã đâu ra đấy, hơn nữa lúc đó còn nắng to, bèn nằm xuống dưới gốc đại thụ tránh nóng, nghỉ ngơi. Có thể vì quá mệt, tôi ngủ thiếp đi."

"Không biết tôi ngủ được bao lâu, thì tôi bị tiếng trò chuyện đánh thức, tôi cũng không rõ lúc đó họ nói về ai, chỉ nghe loáng thoáng cháu trưởng thôn gì đó, vừa sinh ra được nửa tháng đã không có mẹ, nó mới đáng thương làm sao gì đó... rồi không biết có nuôi lớn được không..."

"Giờ nhớ lại, hình như tôi còn nghe thấy chuyện về chúng ta đó, nghe xong mới thấy xấu hổ."

"Ơ? Sao lại liên quan đến chúng ta thế?" La Bàn xen vào.

"Thì cái tiếng xô cửa đêm hôm đó ấy, nghe nói... Mẹ đứa bé đã đi vào hôm đó... Họ còn nói gì mà nghiệp chướng nữa, tôi không nghe rõ. Lúc đó cũng sẩm tối rồi, họ phải về."

"Chậc... Sao em cứ cảm thấy như đang nghe kể chuyện ma vậy!" Tô Tiểu Tiểu kinh hãi đến nỗi nổi da gà khắp người, hết cách rồi, cô không sợ xác sống, chỉ sợ ma thôi.

"Thật ra, tôi thấy cái thôn này thật ma quái, mọi người nghĩ mà xem, dĩ nhiên, ma quái nhất là ở đây không có xác sống. Sau đó đến các quy tắc kì lạ: tối đến không được ra cửa, hơn nữa, mọi người có chú ý không, từ lúc đến đây, ngoại trừ ba cô gái trong nhóm, thì chưa từng thấy những người phụ nữ khác..." Vi Thiệu Kỳ nhẩm nhẩm liệt kê.

"Haiz, mặc kệ nó đi! Chỉ cần không mưu tính đen tối với chúng ta, mặc nó thế nào chả được." Chú Long có quan điểm khá cởi mở. Cũng đúng, trước khi nhận ra có dấu hiệu gì cho thấy có người muốn mưu hại họ, thì dù biết nơi này ma quái đến đâu, so với ngoài kia xác nhiều như mây, sự yên bình ở đây càng đáng quý hơn. Mọi người nghĩ lại thấy đúng, dứt khoát không tiếp tục đề tài vừa nãy, vùi đầu vào ăn cơm.

*************

Ngày thứ hai, qua giữa trưa, người trong thôn đều kéo đến nhà trưởng thôn, nơi có đặt sẵn vài bàn tiệc đãi khách.

Nhóm Tô Tiểu Tiểu đã đến từ lâu, sau khi tặng ít quà vặt, cũng xắn tay áo lên giúp đỡ.

Thôn dân lục tục đến, quà tặng đều là ít gạo, bột xoay nhuyễn, lạp xưởng, thịt, các nguyên liệu nấu ăn,... Tô Tiểu Tiểu khẽ thở dài, trước đó còn nghĩ quà của mình không ra gì, lo lắng không thôi. Giờ xem ra, trưởng thôn ắt sẽ hài lòng với hộp táo mình tặng.

Một hồi vật vã trôi qua, cuối cùng cũng được ngồi xuống ăn cơm rồi.

Nhà trưởng thôn bày tổng cộng 5 bàn tiệc rượu. Nhóm Tô Tiểu Tiểu có 9 người, đều ngồi vây quanh một cái bàn. Thôn dân ngồi vào bốn bàn còn lại.

Sớm đã biết người trong thôn Triệu gia không vượng, nhưng đến khi thấy toàn bộ nhân khẩu chỉ có gần mấy chục người, Tô Tiểu Tiểu vẫn không nhịn được thầm cảm thán. Người ngồi toàn đang trong độ tuổi trung niên, ông lão và đứa bé duy nhất là trưởng thôn đang ôm cháu trai nhìn đoàn người. Đứa nhỏ bé xíu, gầy teo, làn da vẫn trắng hồng, vừa đầy tháng, dáng vẻ vẫn còn rất đáng yêu. Chỉ là, mới nhỏ như thế đã mất mẹ, Tô Tiểu Tiểu nhìn bé, cảm thấy rất đáng thương. May mà nghe nói trưởng thôn đã sắm đủ sữa bột, thực phẩm dành cho trẻ sơ sinh,... từ khi con dâu mang thai, cũng không lo đứa bé bị bỏ đói.

Thức ăn trên bàn khá phong phú. Nông thôn ấy mà, thịt cá chẳng bao giờ thiếu. Có canh rau cẩu kỷ, trong canh còn có mười mấy cái thịt viên, nước ngọt từ thịt lại điểm xuyết màu xanh tươi mát. Có dưa chua xào thịt băm, dưa chua cũng là do nhà tự muối, an toàn vệ sinh thực phẩm, chua dịu hợp miệng, dễ ăn với cơm. Không giống dưa chua không biết muối bằng lưu huỳnh hay muối công nghiệp ở đâu. Còn có cả món măng xào thịt, trứng xào cà chua,.. rất phong phú.

Trưởng thôn còn mở niêm một vò rượu gạo tự ủ trước kia ra, trong lúc nhất thời, khách và chủ đều hoan hỷ.

Tô Tiểu Tiểu cũng nhiễm một ít không khí vui vẻ lúc này, thoải mái vui chơi giải trí, trò chuyện rôm rả với Chung Bình, Tiễn Nhị, nhìn Chu Kiên Thần, chú Long, Tống Thụy uống rượu chơi đoán số, đôi lúc lại bị họ kính vài ly rượu.

Tô Tiểu Tiểu có cảm giác nhóm thôn dân xung quanh hay lơ đãng vụng trộm nhìn mình và Chung Bình, Tiễn Nhị. Đến lúc mình nhìn qua, họ lại vừa khéo làm như xấu hổ cúi đầu, yên lặng ăn cơm. Sẽ không vì trong thôn ít phụ nữ nên coi trọng các cô chứ ~~~ Tô Tiểu Tiểu nghĩ mà lạnh cả người.

May thay ánh mắt họ cũng không có ý tục tĩu, Tô Tiểu Tiểu cũng vui vẻ vờ như không thấy, quay đầu tiếp tục trò chuyện uống rượu cùng nhóm bạn.

Trước mắt dần mơ hồ, Tô Tiểu Tiểu cười tự giễu, tửu lượng mình vẫn kém như thế, mấy ly rượu gạo đã muốn xỉn, cô lại nhìn những người đàn ông đỏ mặt tía tai trước mắt, họ còn uống nhiều gấp mấy mình đấy. Nhìn cả nhóm mặt ai cũng đỏ gay, chắc cũng say lắm rồi. Chung Bình và Tiễn Nhị ở cạnh cô cũng nhuộm một sắc mặt mới, lúc Tô Tiểu Tiểu liếc qua, còn thấy Chung Bình hơi lắc đầu để lấy lại tỉnh táo.

Tốt quá, ha ha... Thì ra không phải mình cô tửu lượng kém, he he.

Tô Tiểu Tiểu vừa lắc đầu cười hớn hở rồi lại tự cười trộm... Ha ha... Tất cả say hết rồi, dù mình nằm sấp xuống trước cũng không dọa ai đâu, nhỉ?

Nghĩ thế, cô yên tâm nằm sấp xuống bàn ngủ ngay lập tức...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK