Lập tức nhận ra điều kì lạ, Tô Tiểu Tiểu liều mạng mở mắt, xem tình huống trước mắt như nào.
Bất đắc dĩ, mí mắt như nặng nghìn cân, Tô Tiểu Tiểu gắng gượng mãi vẫn nhắm chặt. Toàn thân bủn rủn không có sức lực, rất giống như bị bóng đè, rõ ràng liều mình muốn tỉnh lại, nhưng không tài nào khống chế được cơ thể, ngay cả cử động ngón út cũng không được.
Nhớ tới những ánh mắt "hâm mộ" ở tiệc rượu đầy tháng đã bị mình xem nhẹ... Nguy rồi, không phải bị hạ thuốc chứ! Tô Tiểu Tiểu cả kinh, rồi lại yên lòng ngay. Tốt xấu gì cô vẫn cảm nhận được cơ thể mình vẫn còn nguyên vẹn, coi như trong cái rủi còn có cái may.
Ý thức chiến đấu với trung khu thần kinh mãi, cuối cùng Tô Tiểu Tiểu cũng lấy được quyền khống chế cơ thể. Tuy người vẫn nhũn ra, nhưng vẫn tốt hơn bất lực mặc người ta quyết định.
"Ồ? Cô tỉnh rồi ư? Vậy thì bắt đầu từ cô nhé."
Ánh sáng hắt vào gương mặt hiền lành của trưởng thôn, ngay lúc này, dưới ánh nến mờ nhạt, càng thêm bảy phần ma quái, ba phần điên dại.
Tô Tiểu Tiểu lùi về gần tường, kinh hãi nói: "Ông muốn làm gì!"
Trưởng thôn không trả lời, cười ha ha, rồi đi đến cạnh một bà lão tóc hoa râm gần cửa.
Có thế Tô Tiểu Tiểu mới có thời gian quan sát nơi này. Chung Bình và Tiễn Nhị ngã dưới người cô, cũng giống Tô Tiểu Tiểu, hai tay bị trói gô ra sau lưng. Tô Tiểu Tiểu lấy chân đá nhẹ hai cô gái, họ cũng không hề phản ứng lại, ngủ say như chết, nếu không phải thấy lồng ngực phập phồng, nhất định cô sẽ nghĩ họ đã gặp bất trắc. Mà nhóm Chu Kiên Thần, Tống Thụy cũng như bốc hơi, không biết họ đã chết hay bị nhốt ở chỗ khác.
Trưởng thôn cũng thấy động tác nhỏ ấy của Tô Tiểu Tiểu, song cũng mặc kệ, nắm tay bà lão dìu bà ngồi xuống ghế, lấy một cây lược gỗ từ trong túi áo ra, dịu dàng chải đầu cho bà lão, sau đó túm gọn tóc thành một búi tóc, động tác thuần thục giống như đó là hành động thường xuyên làm mỗi ngày.
Bà lão nọ ngồi xuống, ngay đối diện Tô Tiểu Tiểu, cô có thể nhìn rõ bà lão, sợ đến nỗi nói lắp bắp: "Bà... bà... bà ta là... Xác sống!!!"
Vẻ mặt bà lão hiền như bụt, da hơi tái, tử khí trầm trầm, nhưng quần áo sạch sẽ, trang điểm xinh đẹp, Cũng không bị tróc thịt, hư thối như xác sống khác. Vì vậy, khi bà ta đứng ở cạnh cửa, Tô Tiểu Tiểu cũng không nhận ra có gì sai trái. Mãi cho đến khi trưởng thôn búi tóc cho bà ta, lộ ra cặp mắt đỏ lừ khát máu...
Không, không đúng, nếu bà ta là xác sống, sao không nhào đến cắn ngay, mà còn ngoan ngoãn mặc người ta nắm tay, để người ta chải đầu chứ...
Không đợi Tô Tiểu Tiểu nghĩ thông suốt rốt cuộc đầu đuôi mọi chuyện ra sao, đã bị hành động của trưởng thôn làm cho kinh sợ.
Vệ sinh sơ cho bà lão xong, trưởng thôn bước đến cạnh tủ, lấy ra một con dao nhỏ, một cái lọ giống như lọ nước hoa, vén tấm vải Tô Tiểu Tiểu tưởng là vải lót sofa lên.
Trên sofa cũ nát, là một cái xác nữ khỏa thân. Cổ nó bị bẻ vặn vẹo, mặt quay về phía Tô Tiểu Tiểu.
Trên gương mặt hư thối sưng phù, vẫn còn vài miếng thịt.
Đó là... Vương Anh!
Tô Tiểu Tiểu phải thấy đóa hồng đen trên ngực trái cái xác mới nhận ra thân phận người chết. Đó là cô ả châm chọc cô và Chung Bình trong siêu thị thành phố S! Vốn tưởng cô ta đã chết khi chạy trốn, thì ra cô ta cũng trốn đến đây ư? Thoát được xác sống nhưng lại bị con người hãm hại? Tô Tiểu Tiểu nhất thời cảm thấy lạnh lẽo.
Tô Tiểu Tiểu giãy dụa, dùng sức mài dây thừng trên tay, nỗ lực tìm đường sống cho bản thân. Bất đắc dĩ, cô như trúng phải Nhuyễn Kinh Tán (*), sức lực chẳng đáng bao nhiêu.
(*) loại thuốc khiến người ta không động đậy được trong phim kiếm hiệp.
Trưởng thôn tỏ ra thờ ơ, cũng chẳng ngăn cản, không biết vì ông ta tự tin thái quá hay không biết sợ. Ông ta cầm con dao nhỏ, cạo sạch mỡ xác chảy ra trên thi thể Vương Anh, rồi chắt từng giọt từng giọt vào trong lọ nước hoa, tích được non nửa bình thì hết.
"Bà nó ơi, ăn cơm thôi!" Trưởng thôn lấy mỡ xác xong, liền dẫn bà lão tới trước thi thể Vương Anh, rồi để mỡ xác tới chóp mũi bà ta.
Chỉ thấy bà lão nọ rú lên, rồi nhào vào thi thể gặm cắn!