• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tiểu Tiểu tỉnh giấc vì bị những tiếng ma sát làm ồn, sau khi đứng dậy, cô thấy Lộ Lộ đang cảnh giác đứng trước cửa, miệng gầm gừ khe khẽ. Cô lập tức tiến lên, ra hiệu cho Lộ Lộ yên tĩnh, rồi đánh thức Chung Bình vẫn đang ngủ say, cầm vũ khí, khẩn trương nép sang một bên cửa.

Sẽ là thứ gì đây? Xác sống? Không phải, xác sống không có trí tuệ, chỉ biết hung hãn đánh trực diện con mồi. Cẩn thận, chú ý tiếng phát ra như thế không thể là xác sống không có trí tuệ được. Chẳng lẽ là động vật biến dị? Xem ra không giống xác sống chuột rồi... dựa vào kinh nghiệm của Tô Tiểu Tiểu, đặc điểm của xác sống chuột là nhanh chóng, chính xác và độc ác, chuyên tập kích bất ngờ, nên sẽ không làm nên bất cứ tiếng vang nào. Hi vọng không phải là động vật biến dị có thân hình cao to, không thì rất khó đối phó.

Nguy rồi, tiếng động ngày càng gần đây!

Tô Tiểu Tiểu vội núp sau cạnh cửa, chờ kẻ địch tiến vào sẽ cho nó một phát trí mạng.

*******

Ngồi ở trong khoang sau xe tải, nhìn đám xác sống nghe thấy tiếng động cơ đang bao vây họ bị bỏ lại ngày càng xa, Tô Tiểu Tiểu không ngờ mọi việc sẽ êm xuôi đến thế.

Một tiếng trước.

Cửa kho hàng bị đá văng ra, Tô Tiểu Tiểu lập tức nhằm đầu đối phương giáng một gậy! "Thứ" đang đến thăm dò cúi đầu xuống, lăn một vòng tại chỗ tránh công kích, sau đó chĩa súng vào đầu Tô Tiểu Tiểu...

Thấy đối phương là người, hai bên đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vũ khí trong tay Tô Tiểu Tiểu và Chung Bình vẫn chưa buống xuống, so sánh với "địch", vũ khí của bên mình thô sơ yếu ớt hơn rất nhiều, tạm coi vũ khí bên mình là vũ khí lạnh, nhưng trên tay địch có súng, không biết là súng thật hay giả, nhưng đã đủ để dọa người khác, hơn nữa, ở tận thế, chắc sẽ không có ai tự dưng lấy súng đồ chơi để dọa người khác đâu ha.

"Các em là người sống sót ư?" Người nọ hỏi, hiển nhiên không ngờ rằng trong một cái trại bị bỏ hoang còn có người.

"...." Tô Tiểu Tiểu và Chung Bình cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ.

"Yên tâm, anh không có ý xấu đâu, chỉ là tài nguyên của đội anh sắp cạn, nên ghé vào xem trong trại trống còn gì không, thử vận may ấy mà!" Chàng trai thu lại súng lục đút vào bao, giang tay, tỏ ra mình không có ý xấu.

"Ở đây còn người sống sót khác không?"

"Các anh là ai? Sao lại đến đây?" Tô Tiểu Tiểu cầm gậy sắt, vẫn cảnh giác hỏi.

"Tên anh là Chu Kiên Thần, người thành phố S, vì tài nguyên không đủ, nên muốn tới thôn trại hẻo lánh xung quanh thành phố tìm vật phẩm, thuận tiện tìm kiếm người sống sót, không biết các em có đồng ý về với các anh không...."

Tô Tiểu Tiểu buông gậy sắt trong tay xuống, không lập tức ra vẻ đi cùng họ, cô không phải người dễ mất cảnh giác.

...

Cuối cùng, Tô Tiểu Tiểu vẫn quyết định theo đội Chu Kiên Thần tới thành phố S, thoạt nhìn, đội ngũ này không tệ. Chỉ có năm người đến thôn trại kiếm vật phẩm, trừ bỏ Chu Kiên Thần có vẻ là đội trưởng, còn có anh La Bàn mập mạp, chú Triệu Long có cái đầu trọc khiến chú thoạt nhìn y như xã hội đen thứ thiệt, một người trẻ tuổi đeo kính tên là Tống Thụy, và Tiễn Nhị - một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát.

Đối với năm người mà nói, có thêm hai người sống sót và một con... Doberman màu vàng gia nhập cũng không có ý kiến gì, chỉ có Tiễn Nhị tỏ ra có ấn tượng vô cùng tốt về hai em gái vị thành niên mới gia nhập, qua cách trò chuyện của cô ấy với hai người đã có thể nhận ra ngay.

Họ ngồi trên một cái xe tải bình thường, ở trước chỉ có hai chỗ ngồi, năm người còn lại ngồi trong khoang xe. Bởi vì trước đó đã có một nhóm người sống sót càn quét nên lần này họ không có thu hoạch gì. Lục soát khắp trại, cũng chỉ cướp được một ít khoai lang, rau xanh, với mấy thứ đồ ăn linh tinh... ở trong hầm ngầm, hoặc trong phòng, hay đất trồng rau. Trong mấy nhà nông hộ còn có máy cày, mọi người kiếm được vài thùng xăng lớn hoặc dầu ma-dút... Đúng thật phải cảm ơn nhóm người kia chưa càn quét sạch sẽ.

Cả đội càng hưng phấn hơn vì họ đã thấy súng hơi tự chế ở trong nhà mấy nông dân, không gì khiến con người ta sung sướng hơn việc tìm thấy vũ khí trong tận thế, trước tận thế, súng ống và các vật dụng sắc gọt bị quản lí gắt gao, đây cũng là một trong nguyên nhân khiến người may mắn còn sống sót bị lây virus.

Hơn nữa, khiến Tô Tiểu Tiểu có phần kinh ngạc chính là sau khi họ tập trung lại gom vật phẩm thu được, Tiễn Nhị đã lấy hết những vật phẩm nọ, rồi sau đó, từng món đồ biến mất trên tay cô ấy.

Sau khi thấy ánh mắt hoang mang của Tô Tiểu Tiểu và Chung Bình, cô ấy cười xấu hổ giải thích: "Thật ra, chị đã thức tỉnh siêu năng lực không gian, có thể lưu trữ vật phẩm mang theo bên mình mà không lo mục nát, chỉ tiếc không gian hơi nhỏ, đại khái to bằng một cái phòng bếp nhỏ, thế nên, chị là người bảo quản thức ăn của cả đội..."

Không gian ư? Thì ra không phải mình cô mới có, nhưng nghe ra, so sánh giữa hai bên, cô hơn không phải chỉ một hai bậc thì phải...

Sau một giờ đồng hành, Tô Tiểu Tiểu cũng nắm sơ được những thành viên trong đội Lâm Thì, trưởng đội là Chu Kiên Thần, nhìn cách anh ta cầm súng cũng đoán được trước tận thế là một cảnh sát, nghe nói nhân phẩm khá tốt, bình thường rất hay vui vẻ giúp đỡ người xung quanh. Tuy cùng là cảnh sát, nhưng trước tận thế, Chu Kiên Thần và Tiễn Nhị đều không quen nhau, Tiễn Nhị là hậu cần của cục Công an, làm các loại việc vặt vãnh như đăng kí hộ khẩu, xét duyệt... Tóm lại là một bình hoa cảnh sát, tay không chạm súng.

Song, chú Long với Chu Kiên Thần lại quen nhau, nói thế nào nhỉ, câu chuyện về hai người họ khá kịch tính...

Chú Long có một cô con gái trẻ tuổi, cũng mười **** tuổi, nhỏ hơn Tô Tiểu Tiểu mấy tuổi, bởi vì tuổi còn nhỏ, hơn nữa thành tích học tập lại không tốt nên cũng không chú ý học tập, sau khi học hết trung học, đã ra xã hội kiếm việc làm.

Bởi vì trình độ văn hóa không cao, nên công việc tìm được cũng chẳng khả quan cho lắm, làm người phục vụ trong KTV. Nhưng, ai cũng biết cả đấy, trong KTV tốt xấu lẫn lộn, trước tận thế một ngày, cô ấy không may bị một nam khách trong KTV say rượu sờ mó. Nói sờ mó cũng hơi quá, vì thực tế người đàn ông kia còn chưa kịp làm gì đã bị nhân viên KTV ngăn lại rồi.

Con gái xảy ra chuyện như thế, như chú Long lúc còn trẻ từng gia nhập xã hội đen thì đã choảng anh ta một trận rồi, nhưng chú Long đã trưởng thành, không còn xúc động như khi còn trẻ, cũng biết phải giải quyết bằng pháp luật mới có thể khiến cầm thú đội lốt người kia mất hết danh dự. Nào ngờ núi dựa của người đàn ông kia lớn, đến cục công an báo án, cục trưởng còn ra mặt hòa giải khuyên chú Long giải quyết riêng. Thế nhưng gã cầm thú thấy chú Long vẫn cương quyết, thỏa thuận không được liền vứt một xấp nhân dân tệ lên bàn, miệng chửi rủa, vũ nhục người khác.

Kết quả dĩ nhiên không cần nói thêm, chú Long - một người cha chính trực hung hăng đánh gã, làm gã bị thương nặng, rồi bị người nhà của gã gây áp lực bắt quy án, nếu không có tận thế, chắc chú Long cũng đã bị phán án nhiều năm tù, thật đúng là uổng cho tấm lòng một người cha...

Ngày tận thế cũng là ngày chú Long bị bắt đi thẩm vấn, mà người bắt chú ấy chính là sĩ quan cảnh sát Chu Kiên Thần.

Vừa đến cục cảnh sát, mới ghi chép được một nửa, đã xuất hiện hiện tượng tận thế, Chu Kiên Thần vẫn kiên trì muốn trông coi phạm nhân, kết quả, một cảnh sát một phạm nhân giúp đỡ nhau từ ấy cho đến giờ.

Về phần La Bàn và Tống Thụy, cũng không có gì hay để nói, đều là người sống sót sau tận thế, La Bàn là một người bình thường, cuộc sống lặp đi lặp lại cái vòng tuần hoàn: thất nghiệp - tìm việc - thất nghiệp, là người làm công việc tạm thời trong xã hội, may thay tận thế ngay lúc anh ta đang lên mạng gửi sơ yếu lí lịch, nhờ thế mà tránh được hỗn loạn ở bên ngoài.

Tống Thụy là một thiên tài trong ngành chương trình máy tính, nói một cách đơn giản, người ta gọi anh là trạch nam có văn hóa. Trước tận thế, vì tính chất công việc: thường phải ở liên tiếp trong nhà nghiên cứu đoạn chương trình bất kể đêm ngày. Cho nên, dĩ nhiên phải mua nhiều thức ăn ở ngoài về, mà mỗi lần lại mua rất nhiều. Anh ấy còn chưa kịp xây dựng hết chương trình của mình, điện đã bị cắt. Nếu không phải vì mất điện, có khi anh ấy còn chẳng biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì...

Nói ngắn gọn, họ đều là người sống sót trong tận thế, bởi vì vô số nguyên nhân mà tụ họp với nhau, bởi chỉ có hợp sức, mới có hi vọng sống tiếp.

Mà vừa hay, đội ngũ lí tưởng của hai cô gái Tô Tiểu Tiểu và Chung Bình chính là như thế, số hai cô gái ấy cũng may thật, ít nhất đội ngũ này đã tốt hơn đội ngũ vứt Chung Bình ở lại rất nhiều!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK