(*:Parkour: là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội. Các học viên di chuyển từ A đến B theo cách hiệu quả nhất có thể. Điều này được thực hiện bằng cách sử dụng chỉ cơ thể con người và môi trường xung quanh tạo động năng, tập trung vào việc duy trì càng nhiều đà càng tốt trong khi vẫn giữ an toàn. Parkour bao gồm các bài tập vượt chướng ngại vật, chạy, leo, đu, nhảy, lăn, chuyển động trên 4 chi, và các bài tập tương tự khác tùy thuộc vào vận động nào được coi là thích hợp nhất cho những tình huống nhất định. )Anh một bên đi tới đích theo kế hoạch, vừa đi vừa nói tính toán bước tiếp theo của mình.
– Buổi sáng lúc ở An Triệu thị, tôi đã nhìn xung quanh một vòng. Phi thường may mắn là, tối nay tại công viên công cộng bên cạnh đường sắt ngầm sẽ có một cuộc thi chạy Parkour, càng may mắn hơn là — cho đến buổi sáng hôm nay, trận đấu này vẫn nhận báo danh thi đấu.
Nghiêm Trạch quay đầu nhìn tổ camera một cái, làm cho nhóm camera man có thể quay một màn ảnh hoàn mỹ:
– Chúng ta hiện tại tiến vào trong đó.
Nói xong, anh liền cưỡi một chiếc xe đạp nhỏ, đi như bay tới đường sắt ngầm.
Thấy thế, nhân viên tổ camera tức khắc hoảng sợ, vội kêu Nghiêm Trạch dừng lại, chờ xe của tổ camera đuổi tới hiện, thì mới nói Nghiêm Trạch đạp lại một lần nữa.
Không bao lâu, Nghiêm Trạch đầu tàu gương mẫu tới được trạm đường sắt ngầm.
Nơi thi đấu Parkour là bên trong khu công viên, lúc này sắc trời đã tối muộn, bây giờ vẫn còn ở công viên đều là cư dân vùng phụ cận cùng với một vài người cao tuổi khiêu vũ, Nghiêm Trạch mang theo một đám camera man tới như vậy có vẻ rất hấp dẫn tầm mắt người khác.
Có vài em bé gan lớn thậm chí chạy tới trước mặt Nghiêm Trạch, hỏi anh có phải quay phim không.
Thấy thế, Lê Hạo không nhịn được nói ở trong lòng: Nghiêm Trạch hàng này nhìn thì thấy cao lãnh như Phật, trên thực tế sở thích xấu nhiều một sọt. Cậu sợ Nghiêm Trạch nói sơ suất, chính mình lại chuẩn bị công tác mua chuộc tổ hậu cần.
Ai ngờ mặt Nghiêm Trạch lộ nét cười, làm bộ đại ca ôn nhu, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của em, chỉ khuyên em mau về nhà, đừng làm người nhà lo lắng.
Tiểu bằng hữu hứng thú tới nhanh, đi cũng nhanh, nghe Nghiêm Trạch nói vậy, liền quay đầu chạy lấy người, trước khi đi cũng không quên nói với Nghiêm Trạch một tiếng đại ca ca cũng mau về nhà.
Một phen hỗ động như hỗ động trong phim cách mạng làm Lê Hạo trợn mắt há mồm, mãi đến khi Nghiêm Trạch lại quay đầu, nói đôi lời, thì cậu mới kịp hồi thần lại.
Lê Hạo thầm mắng chính mình một tiếng thật ngu quá.
Nghiêm Trạch trong lòng đều biết, khi nào nên hiền lành, khi nào nên qua loa cho xong, thật sự rõ ràng.
Chính vì tưởng tượng như vậy, cậu lại không kìm lòng được mà buồn bực: tại sao Nghiêm Trạch lại ôm địch ý với cậu sâu như vậy, là do cậu ký hợp đồng với anh sao?
Tuy Nghiêm Trạch không muốn nổi tiếng, tuy Nghiêm Trạch kí hợp đồng với cậu là vì anh có thỏa thuận gì đó với cha cậu, tuy Nghiêm Trạch biểu hiện oán khí rất lớn đối với thỏa thuận, đến nỗi giận chó đánh mèo tới cậu…
Thừa dịp lúc Nghiêm Trạch nói xong với nhân viên trận đấu, Lê Hạo lét lút nhắn cho Lê Chính Thù.
Công việc làm trời: Cha này, người cuối cùng thỏa thuận gì với Nghiêm Trạch vậy?
Lão Lê: Nghịch tử câm miệng!
Công việc làm trời: Anh ta thực chán ghét con!
Lão Lê: Nghịch tử câm miệng!
Công việc làm trời: Thời xưa nợ cha con trả, tại sao đến lượt con, lại thù cha con gánh?
Lão Lê: Nghịch tử câm miệng!
Công việc làm trời: Lão vương bát đản Lê Chính Thù ông còn là người sao, ông lại cài tự động rep tin.
Lão Lê: Nghịch tử! Ngươi chửi cha ngươi là vương bát đản, chính ngươi không phải là con ta sao? Hơn nữa cái điện thoại cùi này không có công năng tự động rep!
Công việc làm trời:….
Lão Lê: Nghịch tử câm miệng!
Lê Hạo lại suýt nữa ném rớt điện thoại.
—
Lúc này.
Quần áo hôm nay của Nghiêm Trạch là loại quần áo thường ngày do Lê Hạo chọn giúp, dưới chân mang đôi giày nhạt màu, cũng không phù hợp chạy Parkour. Bởi vậy, lúc chuẩn bị, Nghiêm Trạch trực tiếp mượn một đôi giày chuyên dụng cho việc chạy Parkour từ chỗ thi đấu.
Chỉ là chỗ thi đấu cho mượn giày đều có size mẫu, chiều cao tỉ lệ thuận với size giày. Sau khi mang giày Nghiêm Trạch cảm thấy không ổn: giày này size hơi nhỏ.
Anh đang mang giày, bỗng thình lình nghe được một âm thanh trào phúng:
– Đến thi mà còn không thèm mang theo giày của mình, anh cũng thật có ý tứ.
Thanh âm kia nghe như của một thanh niên trẻ:
– Mấy camera man đằng kia vẫn một mực quay anh kìa, anh sẽ không phải là tiểu ngôi sao gì đi? Đang quay chương trình?
Nghiêm Trạch giẫm giẫm chân, cảm thấy hẳn là có thể chạy.
Anh không phản ứng đối phương.
Thấy anh không để ý tới mình, tiểu thanh niên hả giận, tiếp tục trào phúng nói:
– Còn tự cao tự đại? Xem ra ngươi cũng không phải ngôi sao gì, ngôi sao sao có thể thiếu tố chất như vậy — phỏng chừng là quay cái gì thiển cận đăng mạng đi!
Điều chỉnh tình huống cơ thể, Nghiêm Trạch chuẩn bị làm nóng người một chút trước trận đấu cuối cùng mới chịu quay đầu lại.
Anh lộ mặt nghi ngờ, chỉ chỉ chính mình:
– Vị đồng học này, cậu là đang nói chuyện với tôi à?
Tiểu thanh niên kia nhuộm một đầu màu vàng, cánh tay lộ ra ngoài còn có xăm hình rồng, nhìn thấy là biết thanh niên lêu lổng:
– Nói chuyện với ngươi đấy, đại bài.
– Ra vậy.
Nghiêm Trạch “À” một tiếng.
Tiểu thanh niên ngẩng đầu, chờ Nghiêm Trạch trả lời. Nhưng cậu ta ngẩng đầu ưỡn ngực tại chỗ chờ nửa ngày, chờ đến cổ đều tê cứng cũng không nghe thấy lời Nghiêm Trạch. Cậu ta phát hiện không đúng, lúc này mới cúi đầu xuống, muốn xem thử Nghiêm Trạch đang làm gì—
Vừa thấy, cậu ta mới phát hiện Nghiêm Trạch hóa ra xem cậu như không khí, đã tự làm nóng người!
Tiểu thanh niên:
– Ngươi ngươi ngươi….!
Động tĩnh hai người bên này tất nhiên sẽ làm người khác chú ý, trong thời gian ngắn, tuyển thủ dự thi khác cũng không thèm làm nóng người, đều ngoảnh mặt lại đây xem Nghiêm Trạch và tiểu thanh niên.
– Bao Mẫn Xuyên hàng này sao lại dây dưa với người khác.
Có người quen biết tiểu thanh niên nhún vai, giả thích cùng với quần chúng vây xem.
– Tiểu tử này lúc thi đấu hai trận đấu trước vận khí tốt, đạt được hai lần đứng nhất, cảm thấy chính mình là đại thần, nhìn thấy người mới thi Parkour thì thích giả hàng ngon* chạy tới xoi mói chỉ điểm người ta.(*Nguyên văn: Áo liệm điểu, dịch ra thì tui phát hiện nó có nghĩa là giả cái buồi, mà buồi là cái ấy của boys, nên tui mạn phép dịch là giả hàng ngon....)Thấy Nghiêm Trạch hoàn toàn không care tới Bao Mẫn Xuyên, người nọ nhịn không được cười thầm:
– Lúc này thế nhưng bị sửa trị.
Lê Hạo nghe đến câu này liền chồm tới:
– Tên Bao Mẫn Xuyên đó rất lợi hại?
– Tuy rằng tên đó rất ngu ngốc, nhưng chạy trốn không tệ.
Lê Hạo luống cuống.
Nghiêm Trạch sẽ không sao đâu, nhỉ?
Thấy không ít người chú ý, Bao Mẫn Xuyên liền hết giận. Tên này tuổi nhỏ, tính tình thích diễu võ giương oai, không thể chịu nổi khi người khác lơ đi.
Gặp bộ dáng đại thần cao lãnh của Nghiêm Trạch, Bao Mẫn Xuyên khinh thường bĩu môi, bắt đầu nói khó nghe:
– Ngươi hiện tại giả bộ đi, ngay cả giày cũng không mang, khảng định không phải diễn viên chuyên nghiệp. Nếu vì giày không hợp mà ngã tới mông nở hoa, lúc bị xe cứu thương lôi đi cũng đừng khóc nói tôi không khuyên anh…
Lời nói rác rưởi của cậu ta chưa dứt, liền thấy Nghiêm Trạch đột nhiên di chuyển.
Bao Mẫn Xuyên hoảng sợ, cậu ta tuy rành chạy trốn lành nghề, nhưng vóc dáng cơ thể rất thấp. Nghiêm Trạch cao hơn cậu cả một cái đầu, giá trị vũ lực tuyệt đối có thể treo cậu lên đánh:
– Oa! Ngươi là thẹn quá thành giận, muốn động thủ?
Ai ngờ lúc này,
Nghiêm Trạch cũng hơi quỳ gối, thân thể ngửa ra sau —-
Dứt khoát lưu loát làm một động tác lộn ngược để làm nóng người.
Nhóm quần chúng vây xem: “….!!!”
Ba ba ba.
Lê Hạo vẻ mặt hoảng hốt vỗ tay.
Có cậu dẫn đầu, mọi người đứng xem cũng bắt đầu vỗ tay.
Lộn ngược ra sau là một trong những động tác cơ bản của chạy Parkour, vì động tác hất tay lúc lộn nhào ở trên đất bằng, có cảm giác ngớ ngẩn không chịu nổi. Nhưng lúc này, vì nhan giá trị cao ngất của Nghiêm Trạch chân dài cao ráo, động tác lộn ngược này không hề có cảm giác quê mùa, ngược lại có cảm giác mây bay nước chảy suất khí cùng tiêu sái.
Bao Mẫn Xuyên: “…..”
Tức giận, nhưng vẫn muốn giữ vẻ mỉm cười.