Vì sao Nghiêm Trạch lại tiếp tục hiểu lầm thía?!
Lê Hạo cẩn thận nhớ lại những chuyện của mấy ngày hôm trước lúc cậu và Nghiêm Trạch còn yên bình sống chung.
Sau khi nhớ lại cẩn thận, cậu bị dọa cho mồ hôi lạnh ra ướt áo.
Cậu trao đổi với Nghiêm Trạch, tất cả đều như nước đổ đầu vịt vậu, cậu tự cho là hiểu được ý của Nghiêm Trạch, không cảm thấy có gì không đúng; còn Nghiêm Trạch cũng vì thế, hiểu lầm chồng chất hiểu lầm.
Lường biếng (giải thích)sẽ khiến cho mọi thứ biến chất.
– Tôi…. chuyện đó, tôi….
Lê Hạo hoảng loạn biện giải, nhưng mặc cậu ấp úng nửa ngày, cậu vẫn không biết bản thân nên nói gì mới tốt.
Còn Nghiêm Trạch….
Anh vẫn giữ nét mặt âm trầm, mặt không đổi nhét Bát Vương vào túi áo, sau đó nhấc hành lý bên cạnh, không thèm quay đầu đi ra, chuẩn bị rời khỏi nhà trọ của Lê Hạo.
– A Trạch!
Mồ hôi lạnh trên trán Lê Hạo chảy xuống.
– Anh nghe tôi giải thích đã! Tôi thật sự không biết anh sẽ hiểu lầm như vậy. Chúng ta không phải trước nay vẫn là tình huynh đệ cứng như vàng 24K sao, sao anh lại….
Nghiêm Trạch cười lạnh:
– Ý cậu là trách tôi tự mình đa tình?
Lê Hạo nói không ra lời.
– Ha ha.
Giễu cợt cong khóe môi, Nghiêm Trạch chỉ càm thấy bản thân thật buồn cười.
– Thẳng nam, thẳng nam! Lê Hạo cậu đúng đệt thiểu năng trí tuệ.
Cái này gọi là gì?
Thiên đạo luân hồi sao? Trước kia anh giỡn gạt Lê Hạo, nay phong thủy xoay chuyển, đã đến phiên Lê Hạo trêu lại anh.
Nghiêm Trạch giữ ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Lê Hạo.
Lê Hạo tự biết đuối lý, cũng không dám nói tiếp, hỉ đành cứng ngắc nuốt nước bọt.
– Bên đoàn phim tôi sẽ tự đi, hai ngày nữa cậu sắp xếp cho tôi một người trợ lý mới, để người đó theo tôi là được.
Nghiêm Trạch xoay người, lập tức bước chân khỏi cửa nhà trọ.
Lê Hạo luống cuống rồi.
– Khoan đã, anh tại sao lại đi?
Nghiêm Trạch không thèm quay đầu lại:
– Không đi thì làm sao? Bây giờ tôi không muốn nhìn mặt cậu.
– Nhưng mà hợp đồng —–
Đáp lại cậu là tiếng cười lạnh.
– Cậu yên tâm, tôi đã nói rồi, bên đoàn phim tôi sẽ tự đi. Nếu đã ký hợp đồng với cậu, lại cộng thêm hiệp nghị với Lê Chính Thù, cậu cứ yên tâm trước khi công việc của cậu lên quỹ đạo, tôi sẽ không bỏ đi.
Mệt anh còn nghĩ, Lê Hạo khác với những người khác. Kết quả có lẽ từ đầu trong mắt Lê Hạo anh chỉ là một cọng cỏ cứu mạng cậu ta thôi.
Tuy quan trọng, nhưng cũng chỉ là một công cụ.
Lê Hạo ngay cả suy nghĩ muốn bóp chết mình cũng có luôn.
– Ý tôi không phải thế.
Cậu vội tiến tới, muốn giữ lại Nghiêm Trạch đang đi xa dần.
– Ý của tôi là… Anh xem, hiểu lầm đều được phá giải hết rồi, đó là chuyện tốt mà? Anh xem, anh thẳng, tôi thẳng, mọi người vẫn có thể hòa bình làm anh em, tại sao phải khiến mọi chuyện phức tạp lên…..
(đoạn này… ầy không phải lỗi của em nó, nhưng tra thiệt)
Cậu còn chưa nói xong, Nghiêm Trạch đã nâng tay, trước tiếp hất tay Lê Hạo.
– Cút mẹ nó anh em đi.
Nghiêm Trạch cười châm chọc.
– Lê Hạo, lão tử đệt anh em nhà cậu.
Lê Hạo vội nói:
– Tôi là con một, tôi không có anh em.
Nghiêm Trạch không thèm nhìn lại nữa, bỏ đi thẳng.
Lê Hạo nghẹn lời, cậu vô thức vuốt ve túi gấm trong tay, vẻ mặt mờ mịt.
Sao mọi chuyện lại thành như vậy?
Lê Hạo không hiểu.
Hơn nữa.
Lê Hạo kiệt sức ngồi xổm đất.
Cậu xoa xoa lồng ngực mình, không hiểu tại sao, ngay lúc Nghiêm Trạch rời đi, nơi này lại vô cùng đau đớn.
(chỉ là em nó ngốc quá thôi)
—-
Sau khi ra khỏi nhà, được gió thổi nguội đầu, Nghiêm Trạch mới bình tĩnh lại.
Anh đáng ra nên biết sớm hơn.
Mọi chuyện đều là thiên ý, thay vì cứ vì những việc nhất định không thành mà tốn sức, hãy cứ tận hưởng lạc thú trước mắt, được sao thì được.
Kéo hành lý, Nghiêm Trạch trấn an Bát Vương giãy dụa trong túi mình, tựa hồ như muốn đi tìm Lê Hạo, sau đó rút điện thoại, gọi cho Hướng Dĩ Lâm.
– Xin chào, có phải là Hướng tiên sinh không?
Giọng điệu Nghiêm Trạch vô cùng bình thản.
– Chuyện anh nói với tôi, nếu chỉ là một vật tượng trung, tôi đồng ý gia nhật, nhưng điều kiện là anh phải thực hiện chuyện đầu tư anh đã nói với tôi, cho tôi tiến vào một bộ phim tôi thích. Mặt khác, anh có thể sắp xếp cho tôi một phòng khách sạn được chứ?
– Sắp xếp khách sạn làm gì ư? Không có gì cả, chỉ là hiện giờ tôi thiếu chỗ ở.
– Ừ? Địa chỉ để anh tới đón ư? Được rồi….
Nghiêm Trạch vừa đi ra khỏi khu nhà trọ, vừa báo địa chỉ cho Hướng Dĩ Lâm.
Anh đứng ở cửa khu đợi không lâu thì Hướng Dĩ Lâm cưỡi con siêu xe vô cùng tao bao chạy tới. Hạ cửa sổ xuống, Hướng Dĩ Lâm còn cố tình biểu hiện một chút, đưa tay vuốt tóc, khí phách sườn lậu nói:
– Lên xe.
Nghiêm Trạch nhìn mép tóc càng ngày càng cao của hắn: “….”
Tên Hướng Dĩ Lâm này không sợ tráng niêm sớm trọc à.
Nhún vai, Nghiêm Trạch đưa tay mở cửa xe, ngồi vào trong.
Ngay lúc anh mang dây an toàn, cũng có một người chạy tới.
– A Trạch!
Lê Hạo ngồi ngốc trong nhà trọ một lúc mới kịp hồi hồn, vội chạy đuổi theo Nghiêm Trạch, muốn đưa anh vừa mới phân rõ giới hạn quay về. Nhưng cậu vừa ra thì đã thấy Nghiêm Trạch lên xe Hướng Dĩ Lâm. Nhất thời, tâm Lê Hạo lạnh ngắt, Nghiêm Trạch thật sự muốn tách ra.
– Từ từ đã… anh chờ chút! Chuyện gì cũng có thể từ từ mà! Anh nếu thật muốn cong, thì chúng ta… cũng không phải không thể….. anh cho tôi chút thời gian xây dựng tâm lý đã….
Nghiêm Trạch hạ cửa kính.
Lê Hạo vui quá đỗi, cứ tưởng Nghiêm Trạch hồi tâm chuyển ý.
Ai ngờ—
Nghiêm Trạch vươn tay trái ra, sau đó….
Dựng thẳng ngón giữa lên.
Nghiêm Trạch cười lạnh nói:
– Cậu vẫn nên đi kiến thiết thằng em cậu đi
Lê Hạo: “….”
Hướng Dĩ Lâm là người ngoài, hoàn toàn không biết tình huống giữa Nghiêm Trạch và Lê Hạo là gì, nhưng mắt thấy Nghiêm Trạch hình như rất ghét Lê Hạo, Hướng Dĩ Lâm đang cố ý lấy lòng Nghiêm Trạch bèn không bỏ qua cơ hội, học bộ dáng Nghiêm Trạch, mắng Lê Hạo một tiếng “Cút”, rồi trực tiếp khởi động xe chạy vút đi.
Ăn một mặt khói Lê Hạo: “….”
Đáng giận!
Thấy Nghiêm Trạch chạy theo người khác, cậu khó chịu muốn chết, khỏi nói có bao nhiêu buồn rầu.