Lê Hạo mang kính râm, lén lút ngồi trong một quán cafe. Quán cafe này là quán cafe tư nổi tiếng trong Bùi thị, bán tới ba giờ sáng, thường có người kinh doanh tới đây ngồi tới nửa đêm.
Ngồi trong quán cafe, Lê Hạo vẫn nghĩ về chuyện Nghiêm Trạch.
Bây giờ Nghiêm Trạch đang ở đâu?
Tên Hướng tổng kia sẽ sắp xếp chỗ ở cho anh chứ?
Nếu không, Nghiêm Trạch sẽ ở đâu đêm nay?
Lê Hạo nghĩ nghĩ, mạch não cũng bay tới tận sao Diêm vương —-
Lúc Nghiêm Trạch đi anh liệu có mang đủ tiền không? Nếu không đủ phải lưu lạc đầu đường thì phải làm sao đây?
Nếu lỡ lúc anh phải lưu lạc đầu đường gặp phải lão đại xã hội đen thì sao?
Nếu bị tên lão đại đó bắt về ép yêu, mà ngay cả thủ hạ của tên lão đại cũng yêu phải Nghiêm Trạch thì làm sao giờ?
Não của Lê Hạo như bị lnb xâm nhập vậy.
Ngay lúc Lê Hạo còn mải mê miên man suy nghĩ, người đồng nghiệp cậu gọi cũng khoan thai tới trễ.
Sau một tiếng “Kính chào quý khách”, Lê Hạo nhìn về phía cửa, gặp được một tên đàn ông mặc quần trễ, chân mang giày đế bằng, vô cùng tao bao đi vào quán.
Trên mặt người đó cũng mang kính râm cùng hiệu với Lê Hạo, người đó xoay đầu, nhìn một vòng xung quanh, thấy được Lê Hạo, đầu tiên làm bộ không nhận ra, làm bộ nhìn thêm hai vòng nữa mới chậm rãi xê dịch tầm mắt, dừng lại trên người Lê Hạo.
– Ai dà, Hạo ca, không ngờ sẽ có một ngày cậu gọi tôi đấy.
Người đàn ông mặc quần da âm dương quái khí ngồi xuống đối diện Lê Hạo.
—- Trước mặt Lê Hạo chính là người mà trong ngày đầu tiên tới đoàn phim htst Lê Hạo gặp, cũng từng cãi nhau, chính là người đại diện của Nguyên Sướng, Đào Hân.
Lê Hạo có hơi xấu hổ, đồng nghiệp oan gia, cậu với tên ẻo lả Đào Hân này vĩnh viễn không hợp nhau. Chỉ là người duy nhất cậu quen mà có vẻ gay cũng chỉ có mình Đào Hân, tuy ghét thì ghét, nhưng nhân phẩm không tệ, từ trước đến nay vẫn không ưa tạt nước đen người khác.
Quan trọng hơn mặt mũi, Lê Hạo nghĩ, vẫn là tìm cách để Nghiêm Trạch quay về vẫn hơn. Vậy nên cậu cũng chỉ đành chai mặt đi hỏi Đào Hân.
Lê Hạo mặt dày nói:
– Đào ca anh nói gì vậy, đều là đồng nghiệp cả mà, tám trăm năm trước vẫn còn là người một nhà cả.
Đào Hân thầm tiếc rẻ bộ móng mới làm của mình, coi Lê Hạo như không tồn tại.
– Nói đi, rốt cuộc cậu tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn để Nguyên Sướng nhà tôi hợp tác với tên nghệ nhân của phòng làm việc cậu à? Tôi nói nhé, mơ đi! Nguyên Sướng nhà tôi đang hot, cậu không trèo cao nổi đâu.
Lê Hạo nhẫn nhịn:
– Không phải chuyện hợp tác.
Đào Hân liếc nhìn cậu:
– Vậy là chuyện gì?
Lê Hạo xoa mũi nói:
– Là vầy, tôi có một người bạn, cậu ấy gần đây gặp chuyện khá phiền não. Tôi cảm thấy anh sẽ có cách, nên mới thỉnh giáo anh một chút.
Đào Hân hừ một tiếng.
Cái gì, mấy chuyện mở đầu bằng câu “tôi có một người bạn” hầu hết đều là nói mình thôi.
Hắn cũng không muốn nói toẹt ra, tiếp tục nói:
– Tiếp đi.
Lê Hạo ho khan:
– Là vầy, cậu ấy, bị một người bạn là gay hiểu nhầm, bạn của cậu ấy tưởng cậu ấy thích mình, bèn tỏ tình, nhưng bạn của tôi lại là thẳng nam, tất nhiên là… từ chối rồi. Sau đó bạn của tôi và bạn của bạn của tôi bắt đầu cãi nhau, bạn của tôi tất nhiên không muốn viễn cảnh mỗi người một ngả với bạn của bạn tôi, muốn như ban đầu vậy ấy, một lần nữa làm bạn, vậy nên tôi muốn hỏi anh, phải làm sao, mới tốt đây?
Đào Hân buồn bực:
– Sao chuyện đó lại hỏi tôi?
Lê Hạo nói:
– Vì anh là gay mà.
Đào Hân kinh ngạc:
– Cái quần gì? Tôi gay? Cậu nói xàm gì vậy.
Hắn rút ví, mở ra dí vào mặt Lê Hạo.
– Mở to mắ chó của cậu ra nhìn đi, lão nương là thẳng nam! Thẳng nam có bạn gái, cậu nhìn bạn gái của tôi đi, đáng yêu vậy mà.
Lê Hạo: “…..”
Xấu hổ ghê.
Thu ví lại, Đào Hân trợn mắt nhìn Lê Hạo. Nhưng hắn cũng rất hứng thú với câu chuyện mà Lê Hạo kể, nên cũng không châm chọc nhiều.
Theo logic “Bạn của tôi thường là tôi”… Lê Hạo hẳn là bị một người bạn gay tỉnh tò? Đào Hân sợ rồi, có thể coi trọng tên Lê Nhật Thiên này, người kia mắt hột nặng vậy!
Ho khan, Đào Hân lại hỏi:
– Hiểu nhầm? Khoan, theo tôi biết thì gay thường đều rất rạch ròi với thẳng nam mà, không bao giờ chủ động trêu vào thẳng nam đâu…. bạn của cậu sao lại bị hiểu lầm?
Lê Hạo buồn bực:
– Tôi cũng đâu có biết.
Đào Hân trầm tư một lát, mở miệng:
– Mặt khác, cậu có chắc là cậu…. bạn của cậu, thật sự không thích người kia sao? Lỡ là lưỡng tình tương duyệt thì sao?
Lê Hạo nói to:
– Sao có thể! Tôi là…. bạn tôi là thẳng nam!
– Trước khi mở kho báu, cậu vĩnh viễn sẽ không biết được bên trong có gì.
Đào Hân bắt đầu giảng triết học.
– Cũng giống như vậy, trước khi ở một chỗ với một thẳng đàn ông khác, cậu vĩnh viễn không biết cậu làm thẳng nam là thật hay giả, đó là cách xác định thẳng nam!
Lê Hạo: “….”
Đào Hân lại hỏi:
– Cậu…. bạn của cậu, có bao giờ nghĩ muốn ở cùng một chỗ với bạn của cậu ta không?
Lê Hạo đáp rất nhanh:
– Có chứ!
Cậu thân là người đại diện kiêm trợ lý của Nghiêm Trạch, không ở một chỗ với Nghiêm Trạch thì sao được.
– Nếu bạn của bạn của cậu muốn hôn bạn cậu một cái, bạn của cậu có cảm thấy ghê tởm, tát ngược lại không>
Lê Hạo vẫn không chút suy nghĩ mà trả lời:
– Không.
Nếu là Nghiêm Trạch, cậu sẽ không ghê tởm, hơn nữa dù có đánh cậu cũng đâu đánh lại Nghiêm Trạch đâu! Mà nếu tát thật, Lê Hạo cảm thấy sau đó hẳn là cảnh Nghiêm Trạch treo cậu lên đánh.
Thanh âm Đào Hân hơi run run:
– Vậy nếu bạn cậu thấy người kia ở cùng một chỗ với đàn ông khác, vậy bạn cậu liệu có thấy khó chịu không?
Lê Hạo trầm tư năm giây:
– Có.
Cứ nghĩ tới cảnh Nghiêm Trạch ở cùng lão đại xã hội đen và thủ hạ, cậu bất an khó chịu vô cùng.
– Được rồi, câu hỏi cuối cùng…. bạn cậu, có muốn lên giường với người kia không?
Lê Hạo ngây ngẩn:
– Lên giường? Không có khả năng.
Đào Hân giả sử một cảnh tượng:
– Làm gì mà không có khả năng, đàn ông mà, sinh lý thôi. Nếu người kia nói đêm nay thấy thật cô đơn, hoặc bạn của cậu cô đơn…. hoặc cả hai đều uống say, rồi say rượu loạn tính…
Lê Hạo sửa lại:
– Sau khi say thì không cứng được đâu, mấy bộ phim nói say rượu loạn tính là nói sai đó.
Đào Hân:
– Giang tinh(1) câm mồm!
Lê Hạo ngậm mồm, sau đó còn thật sự tự hỏi về chuyện Đào Hân nói. Cậu ngập ngừng tưởng tượng ra cảnh lên giường với Nghiêm Trạch, thật sự hơi khó — chủ yếu là vì Lê Hạo không thể tưởng tượng nổi bộ dáng trên giường của Nghiêm Trạch. Tuy tính của Nghiêm Trạch đúng là hơi xấu, nhưng mặt lúc nào cũng một bộ lãnh đạm, làm Lê Hạo khó xuống tay.
Ánh mắt Đào Hân nhìn Lê Hạo tràn ngập thương hại: Thẳng nam bình thường không ai muốn lên giường với đàn ông đâu, còn bày đặt hỏi lên hỏi xuống.
– Câu hỏi đó hơi khó.
Lê Hạo nói.
– Để tôi về nghĩ lại, bây giờ tôi chưa thể trả lời được. Nhưng mà nếu A Trạch… à không, nếu bạn của bạn tôi với bạn tôi lên giường, nếu không có lý do rõ ràng, tôi nghĩ bạn tôi có lẽ sẽ không từ chối.
– Được rồi, không sao.
Cái gọi là vui vẻ đều là từ sự đau khổ của người khác cả thôi. Đào Hân kiềm chế niềm sung sướng khi người khác gặp họa nói:
– Vậy đi, cậu cứ về nghĩ đi, nghĩ xong… nhớ nhắn cho tôi! Bên Nguyên Sướng còn có việc, tôi cũng không tiện ở lại nữa.
Đào Hân lấy cớ, hắn sắp không nhịn được cười rồi.
– Được rồi.
Lê Hạo gật đầu.
Chờ Đào Hân vọt ra khỏi quán cafe tìm nơi không người cười như điên, Lê Hạo bần thần trong quán lúc này mới hốt hoảng đứng lên, một mình đi về nhà trọ.
Cách xác định thẳng nam?
Cậu hoài nghi nhân sinh.
Chẳng lẽ không chỉ Nghiêm Trạch là gay, cậu, bản thân cậu không lẽ cũng là gay sao?
Vậy….
Cậu, liệu có thể, có thể hơi, hơi—-
Thích Nghiêm Trạch?
Nói cách khác, tại sao Nghiêm Trạch lại hiểu lầm?
Rạng sáng, ngay lúc Lê Hạo còn rối rắm không rõ, Đào Hân thân là quần chúng ăn dưa không chê dưa nhiều vô cùng bất lương đưa cho cậu một trang truyện sex, nói cậu tưởng tượng thành đó là bạn cậu và ban của bạn cậu, nhờ đó tưởng tượng một chút cảnh tượng hai người lên giường.
Trang Đào Hân đưa không biết hắn mò đâu ra, mà ra truyện SM, cảnh thịt thà ngon nghẻ, vô cùng hương diễm. Tuy nhân vật công trong truyện tính cách có hơi khác Nghiêm Trạch, nhưng tính S thì vô cùng tương tự, sở thích xấu xa vô cùng.
Truyện sex không dài, rất nhanh Lê Hạo đã xem xong.
Sau đó.
Tối hôm đó.
Sau thời kỳ dậy thì, từ lâu đã không còn phải giặt quần lót nữa, Lê Hạo một lần nữa nhớ lại cảm giác thanh xuân.
Ánh mặt trời ùa vào.
Đón ánh nắng, Lê Hạo một bên giặt quần lót, một bên nghĩ —-
Cậu.
Bây giờ.
Có thể như game RPG, quay về thời điểm mà Nghiêm Trạch mới về được không, chơi lại?
(1) Giang tinh: chỉ người thường thích nói lớn, cố tình cãi lại khi tranh luận