• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Trạch biết với thân phận của Lâu Ngộ Bạch, hắn ta còn sợ lộ hơn cả anh.

Dù sao Nghiêm Trạch có lộ, nhiều nhất cũng chỉ thua lần này, cũng sẽ không đến mức lên top.

Nhưng Lâu Ngộ Bạch thì khác!

Hắn ta thân là ngôi sao đang hot, hành trình đều do công ty quản, Lâu Ngộ Bạch không có quyền quyết định.

Lần này hắn ta có thể tới An Triệu thị giúp anh một tay, chắc phải làm nũng ghê lắm, mới kéo cả trợ lý xuống nước, lừa gạt cả công ty.

Nếu hắn mà lộ, để cho công ty biết lần này hắn dám tự quyết định, có thể cao tầng công ty vì thế sẽ bắt đầu có chút khúc mắc. Lúc giải quyết chuyện này, chờ Lâu Ngộ Bạch không chỉ là mất tài nguyên, mà còn có thể bị đóng băng.

Chỉ là…

Nghiêm Trạch giật giật khóe miệng, chợt nhớ ra cách mà Lê Hạo đã nói với mình trên xe. Anh hạ mắt, đột nhiên nói:

– Anh mau cởi bộ đồ này ra, nhìn vậy kì lắm.

Lâu Ngộ Bạch chết sống không chịu:

– Không được!

Nghiêm Trạch:

– Tại sao?

Lâu Ngộ Bạch yếu ớt nói:

– A Trạch, tôi có chút khó xử, chủ yếu do thân phận của tôi…khá mẫn cảm, thân là fangirl số một của Tiểu Bạch, có vô số nguời căm ghét tôi,

Hắn vắt óc suy nghĩ, chợt nhận ra là fangirl cũng không nhất định phải che mặt, nên đành kiên trì bịa tiếp:

– Hơn nữa anh biết không, ở bên fandom, có nhiều…. đúng đúng đúng! Có nhiều fan CP, thích tôi và Tiểu Bạch! Anh biết mà, tôi trời sinh quyến rũ lại còn có chí hướng, nếu lỡ các fangirl thấy vậy biến thành fan của tôi bỏ rơi Tiểu Bạch thì phải làm sao? Không phải có lỗi với Tiểu Bạch nhà tôi lắm sao!

Nghiêm Trạch: “….”

Lê Hạo ở một bên đứng nhìn: “….”

Trình bịa chuyện gà kinh hồn.

Nghiêm Trạch không muốn để Lâu Ngộ Bạch khó xửa, cũng đành chấp nhận cái cớ này

– Cậu từ đã, nghe tôi nói này.

Anh vỗ đôi tai méo xẹo trên đầu Lâu Ngộ Bạch.

– Tiểu lâu, cậu chỉ cần chết sống không nhận ID Tiểu Lâu Ngộ Bạch là fangirl của Lâu Ngộ Bạch là được mà.

Lâu Ngộ Bạch:

– Gì?

Nghiêm Trạch kiên nhẫn giải thích:

– Ý tôi là, cậu nói cậu là fangirl số một trong fandom mà, nếu như vậy thì chắc hẳn không có ít ID giả mạo cậu. Chỉ cần cậu nói ID đó không phải cậu, chỉ là giả mạo, vậy không phải xong rồi sao?

Lâu Ngộ Bạch: “….” Nói nghe có lý ghê.

Nghiêm Trạch nói tiếp:

– Hơn nữa, người trong group fan hẳn cũng biết cậu là nam đúng không? Nếu cậu không muốn lộ diện mạo, biến nhóm fangirl thành fan cậu…

Nói tới chỗ này, suýt nữa Nghiêm Trạch cũng bị mình chọc cười chết.

Anh kho han một tiếng, làm bộ như rất tin tưởng lí do của Lâu Ngộ Bạch, tiếp tục nói:

– Cậu chỉ cần mặc đồ nữ là ok rồi. Cứ vậy dù cậu không đăng weibo nói rõ mình không liên quan tới cái người Tiểu Lâu Ngộ Bạch Nhất Dạ Tuyếttrong 《Huyễn kiếm thiên ân》 thì fandom cũng sẽ không hiểu lầm đâu.

Lâu Ngộ Bạch hiển nhiên bị Nghiêm Trạch xoay như chong chóng, hắn ngơ ngác gật đầu:

– Anh nói đúng!

Lê Hạo yên lặng nghiêng đầu, nghẹn cười muốn nội thương.

Chỉ là nghĩ tới bản thân cậu cũng bị lừa xoay vòng như vậy, bỗng cảm thấy không cười nổi nữa.

Nghiêm Trạch mỉm cười, tiếp tục lừa gạt Lâu Ngộ Bạch:



– Hơn nữa cậu cũng muốn tìm ID Mèo chấm tương ngạo kiều gì gì đó mà. Cậu cứ nghĩ đi, người xưa có câu nam truy nữ cách tầng sơn”(1), cậu cứ lỗ mãng đi tìm người ta, rất dễ khiến người ấy phản cảm!

– Nhưng, nếu cậu là nữ, thì khác đấy. Cậu có thể bắt đầu từ bạn bè, chờ “cô ấy” bắt đầu quen, thì cứ tìm lý do cho “cô ấy” gặp em trai hay anh trai ấy, sau đó cậu cứ vác mặt ra là được….

– Cậu hiểu ý tôi chứ?

Lâu Ngộ Bạch thẹn thùng nói:

– Tôi chỉ muốn làm bạn với cô ấy thôi, thật… không muốn hẹn hò với cổ đâu…. người đáng yêu như cô ấy, tôi cảm thấy mình không xứng.

Nghiêm Trạch: “…”

– Bỏ đi, tôi cố hết sức vậy!

Lâu Ngộ Bạch cắn răng.

– Làm bạn thân cũng được… giả gái thì giả gái vậy! Bây giờ còn một lúc mới bắt đầu, anh chờ tôi một lát.

Sau khi nói, hắn xoay người lúc lắc cái đuôi cong vẹo kì lạ chạy biến, giống như chuẩn bị chạy tới tiệm quần áo mua đồ.

Đợi Lâu Ngộ Bạch hoàn toàn biết mất khỏi tầm mắt của Nghiêm Trạch và Lê Hạo, Nghiêm Trạch mới thở dài nhẹ nhõm.

Lê Hạo nhìn không nổi, không hiểu vì sao sinh ra chút đồng cảm với Lâu Ngộ Bạch.

Cậu chọc chọc Nghiêm Trạch, nói:

– A Trạch, anh lừa anh ta như vậy, lương tâm anh có đau chăng?

Nghiêm Trạch:

– Những người tiểu tiên nam (?) như tôi không cần lương tâm.

Lê Hạo: “…”

– Được rồi, cũng hơi đau.

Nghiêm Trạch vươn tay, cong ngón trỏ và ngón cái lên, chúng cách nhau chỉ tầm một chút chíu.

– Tầm nhiêu đây nè.

—-

Chạng vạng.

Đàm Ti Nhạc một bên lướt điện thoại click vào diễn đàn 《Huyễn kiếm thiên ân》, một bên ngán ngẩm ngồi trên trung tâm khán đài, chờ đợi thi đấu bắt đầu.

Thân là người trung thành với 《Huyễn kiếm thiên ân》, lần này offline Đàm Ti Nhạc không có lý do nào để bỏ qua cả.

Chỉ là nhìn vào danh sách người dự thi, Đàm Ti Nhạc co rút khóe miệng.

Tại sao cậu lại thấy ID của Tiểu Lâu Ngộ Bạch Nhất Dạ Tuyết nhỉ?

Là người quen của Lâu Ngộ Bạch, Đàm Ti Nhạc tất nhiên biết thân phận thực sự của cái ID này, cũng biết Lâu Ngộ Bạch một mực tìm kiếm Mèo chấm tương ngạo kiều muội. Chỉ là thân là đầu sỏ sai Nghiêm Trạch giả gái trêu ghẹo Lâu Ngộ Bạch, Đàm Ti Nhạc không dám nói sự thật cho Lâu Ngộ Bạch chuyện Mèo chấm tương ngạo kiều muội thật ra là một tên đàn ông còn lớn hơn bọn họ vài tuổi.

Trơ mắt nhìn tên Lâu Ngộ Bạch xuất hiện trong danh sách, Đàm Ti Nhạc hoảng chết.

Chắc đại diện của Lâu Ngộ Bạch sẽ không đồng ý cho anh ta lên thi đấu đâu ha? Vậy thì Lâu Ngộ Bạch đến đây làm gì, sẽ không phải… định lúc phỏng vấn thí sinh, mượn kênh thế giới tìm kiếm vị Mèo chấm tương ngạo kiều muội đâu ha?

Đàm Ti Nhạc sợ sun vòi.

Không được!

Nhất định phải giấu chuyện Mèo chấm tương ngạo kiều muội xuống!

Cậu ta âm thầm suy tính, hay là chờ hôm nay trận đấu kết thúc thì đi tìm Nghiêm Trạch, xin lỗi vì trước đó đã mạo phạm, rồi xin Nghiêm Trạch đừng khai thủ phạm (là cậu) ra.

Nếu không, Đàm Ti Nhạc sợ mình sẽ bị Lâu Ngộ Bạch đuổi giết tới tận sao Diêm Vương.



Đàm Ti Nhạc bắt đầu mã hậu pháo(2), lần đầu tiên sinh ra xúc động muốn quật chết mồm mình: rốt cuộc lúc đó cậu đã nghĩ cái quéo gì thế?

Ôm tâm tình phức tạp, Đàm Ti Nhạc hít sâu, lần nữa ngồi lại chỗ.

Vẫn là xem trận đấu quan trọng hơn.

Cậu lại hít thêm một hơi.

Năm phút sau.

Trận chung kết vén màn.

Chung kết lần này quy tắc là thi đấu theo tổ, 1v1 và 2v2 sẽ chia thành hai tổ tiến hành thi đấu loại. Hơn nữa vì để tiết kiệm thời gian, vòng loại của hai tổ sẽ cùng lúc được cử hành.

Lúc này, trận đấu loại đã bắt đầu

Đàm Ti Nhạc đem lực chú ý toàn diện đặt trên Lâu Ngộ Bạch: đối phương là tuyển thủ bên 2v2, mà pát nờ lại là một người có ID gọi là Thiên Uy.

Đợi người chủ trì tuyên bố tuyển thủ vào chỗ, tất cả người dự thi đều đi ra, tất cả sự tập trung của truyền thông và khán giả đều quy tụ vào ánh đèn sân khấu.

Đàm Ti Nhạc nhấc mắt.

Người đầu tiên trong tổ Lâu Ngộ Bạch tiến ra sân khấu là ID Thiên Uy. Đối phương đầu đội mũ lưỡi trai, trên mặt đeo kính mắt và khẩu trang, dưới áo khoác là áo sơ mi, một bộ trạch nam muốn chết. Đàm Ti Nhạc nhìn ảnh đặc tả Thiên Uy, phát hiện trên áo sơ mi người này có in dòng chữ: lơ tui thì tui treo máy.

Đàm Ti Nhạc: “….”

Sau khi bước lên sân khấu, Thiên Uy tiến thắng tới máy tính.

Anh cử động hai tay, giống như đang khởi động.

Đàm Ti Nhạc nhìn anh, bỗng thấy anh ta nhìn rất quen mắt nhé.

Thân anh ta cao gầy, cao hơn đối thủ PK nửa cái đầu, mà căn cứ đuôi mắt cong, thì chắc chắn người này không thể xấu được.

Đàm Ti Nhạc rơi vào trầm tư: chẳng lẽ là ngôi sao nào cậu đã từng gặp ở trường quay sao? Cậu nghĩ như vậy thấy cũng có lỹ, dù sao Lâu Ngộ Bạch thân là minh tinh, có bạn là diễn viên cũng bình thường. Chỉ là… Thiên Uy này là ai?

Ngay lúc Đàm Ti Nhạc vắt nát óc, Tiểu Lâu Ngộ Bạch Nhất Dạ Tuyết cũng lên đài.

Đàm Ti Nhạc ngẩng đầu.

Sau đó.

Cậu ta cảm thấy, holy shit mắt đui mọe rồi.

Lúc này Lâu Ngộ Bạch diện nguyên bộ đầm lolita màu đen, trên mặt trang điểm vô cùng đậm đến không thể nhận ra dung mạo lúc đầu, hơn nữa còn sơn móng tay màu đen….

Tuy rằng nếu mà bình tĩnh xem xét, thì ỷ vào thân hình đẹp, Lâu Ngộ Bạch dù có mặc đồ nữ cũng rất hợp. Đàm Ti Nhạc còn nghe được một đứa con trai bên cạnh cậu nói chuyện với thằng bạn, nói gì mà cô bé lolita này thật đáng yêu, quá hâm mộ nguời tên Thiên Uy.

Nhưng, cứ nghĩ người này là Lâu Ngộ Bạch…

Đàm Ti Nhạc: “….”

Cậu chỉ mới là vị thành niên thôi! Sao cứ thích ngược đãi mắt cậu thía!


(1) nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng xa: nam truy nữ như cách núi, nữ truy nam chỉ cách sợi chỉ



(2): chỉ hành động  hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK