Người nội bộ như Nghiêm Trạch với Hứa Mão chung một tổ, nghệ nhân bình thường một tổ. Phân tổ xong, anh ta trực tiếp dẫn bọn Nghiêm Trạch xuống phòng dưới lầu.
Lúc này trong phòng đã có nhân viên đứng chờ sẵn — giống nhứ trước lúc gặp mặt, Hoàng Hách đã sắp xếp xong xuôi.
Có lẽ anh ta ngay từ đầu đã muốn làm vậy, Nghiêm Trạch thầm nghĩ.
Đẩy ghế dựa trước bàn, Hoàng Hách đặt mông ngồi xuống.
Anh ta nới lỏng áo:
– Được rồi, các vị tới phỏng vấn, tôi không nhiều lời, mời các vị tự chọn chỗ, sau đó đăng kí tài khoản. Sau đó như tôi đã nói, hợp đồng lần này, sẽ dành cho người xếp hạng cao nhất — nhưng đừng lo, kết quả cuối cùng là do đầu phiếu quyết định.
Hứa Mão lẩm nhẩm nửa ngày triết học nhân sinh, rốt cục cũng tỉnh táo, hắn cảm thấy như mình bị Hoàng Hách đùa giỡn: Làm gì có người nào chọn người đại diện như vầy chứ?
Nên không khỏi có chút oán giận:
– Hoàng tiên sinh, tôi biết anh. Tuy anh là đạo diễn xuất sắc, là đại bài, nhưng không thể cứ tùy tiện vậy chứ?
Hoàng Hách xoa cằm:
– Cái gì gọi là tùy tiện?
Anh ta nhìn nhóm nghệ nhân, cười lạnh:
– Chẳng lẽ trước lúc phòng vấn các người không tìm hiểu gì về game của chúng tôi sao?
Hứa Mão nhíu mày:
– Có tìm hiểu…
– Vậy không phải là ok sao, muốn hiểu một game, thì nhanh nhất là nhào vào chơi.
Hoàng Hách bình tĩnh, có chút không vui nhìn chằm chằm Hứa Mão:
– Hay là, cậu ngoại trừ biết《Huyễn kiếm thiên ân》là một game, thì không còn biết gì hết? Đừng nói với tôi là cậu ngay cả tài khoản cũng không có.
Hứa Mão luống cuống: Hắn thật sự khinh thường game, nên nào có chơi《Huyễn kiếm thiên ân》, đến tài khoản cũng không có.
– Nhưng mà cái đó với đại diện có liên quan gì?
Hắn cắn răng.
– Không liên quan sao?
Hoàng Hách xua tay,
– Vậy thì mời vị này quay về thôi, về việc có liên quan hay không…. Chậc, hay là giả sử vầy đi, một vị ngôi sao đại diện cho sản phẩm thuốc dưỡng tóc, nhưng bản thân anh ta chưa từng dùng thử sản phẩm này. Sau này anh ta bị trọc, các phóng viên lôi chuyện này ra…. Cậu nghĩ xưởng sản xuất thuốc dưỡng tóc này nên nói gì giờ?
Nghiêm Trạch giả trong suốt: “….”.
Tại sao cứ phải lôi đầu hói ra ví dụ vậy?
Cảm thấy cực bất công cho hòa thượng.
Hứa Mão cũng á khẩu không thể trả lời.
Hoàng Hách lại cuời lạnh.
– Nhãn hiệu với đại diện là hợp tác, và nếu là hợp tác, thì tố chất cơ bản cũng phải có chứ? Hay cậu lại muốn chối?
Anh ta khinh thường nhìn Hứa Mão,
– Cơ hội này — cậu xứng chắc?
Hứa Mão còn muốn nói gì, nhưng nhìn mặt Hoàng Hách, hắn lại không thể nói.
Tuy mặt Hoàng Hách là mặt búp bê đấy, nhìn vào thì không khí thế đấy, nhưng cũng là đạo diễn nổi danh trong giới.
Anh ta thiên phú xuất chúng trong điện ảnh và truyền hình, lại thêm vị sư phụ Lại Bình An là đạo diễn nổi danh. Dựa vào quan hệ của sư phó, Hoàng Hách lăn lộn rất tốt. Tuy tuổi trẻ, nhưng anh ta đã từng hợp tác với rất nhiều đạo diễn quốc tế nổi danh, làm phó đạo cho bọn họ.
Vài năm nay Lại Bình An cố ý để Hoàng Hách bắt đầu tự quay, bèn giới thiệu với một người quan hệ tốt — mà người đó, vừa vặn là một đổng sự trong Lĩnh Vực Khoa Kĩ.
Vì vậy, Lĩnh vực video mới có thể may mắn có một vị đạo diễn lớn — tuy để cho Hoàng Hách quay phim mạng thì có hơi…. đại tài tiểu dụng(1).
Mà đối với Hoàng Hách, phim mạng bên Lĩnh vực chính là đá mài dao.
—– anh ta sẽ không ở Lĩnh vực lâu đâu.
Hứa Mão đến 《Huyễn kiếm thiên ân》để phỏng vấn, không chỉ để làm người đại diện, hắn giống Nghiêm Trạch, mục tiêu của hắn còn là Hoàng Hách.
Cơ hội gặp gỡ người như Hoàng Hách sẽ không có hai lần.
Mắt thấy sắc mặt Hoàng Hách không tốt, Hứa Mão cực kì bất an.
Hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám đắc tội Hoàng Hách, chỉ có thể cúi đầu, giả bộ đáng thương.
Bỏ câu “Quấy rầy” lại, Hứa Mão xám xịt rời đi, sợ ở lại thêm, ấn tượng của mình trong lòng Hoàng Hách sẽ rớt âm.
Hứa Mão vừa đi, thì vài người khác không có tài khoản cũng im lặng đi ra.
Thí sinh nội bộ không nhiều, đám người Hứa Mão rời đi, người trong phòng liền giảm một nửa, chỉ còn lại năm người, đã gồm Nghiêm Trạch.
– Được rồi.
Hoàng Hách nhún vai.
– Hiện tại, đăng nhập, rồi cho tôi xem nhiệm vụ hằng ngày của các vị. Tôi sẽ kiểm tra, nếu không vấn đề, thì xin chúc mừng, các vị đạt. Nhưng có thể bắt lấy vị trí đại diện hay không, còn phải xem thử các vị có lấy được đầu phiếu hay không.
Nói xong, anh ta đứng dậy rời khỏi chỗ, chuẩn bị đi kiểm tra năm người còn lại.
Chỉ là…
Đi tới bên cạnh Nghiêm Trạch, Hoàng Hách nhướn mi.
– Sao anh lại ở tràng thi đấu?
Anh ta hỏi.
Đang bận ngược người, Nghiêm Trạch: “…….”
– Nhiệm vụ hằng ngày của tôi đã hoàn thành rồi.
Nói ra, cũng thực bất đắc dĩ. Tối hôm qua chơi game tới sáng, anh đã tiện tay giải quyết hết mấy nhiệm vụ hằng ngày rồi mới đi ngủ. Trơ mắt nhìn Hoàng Hách nói làm hằng ngày, Nghiêm Trạch đã….. xong đến không thể làm lại.
Hoàng Hách: “….”
Anh ta nhìn nhân vật của Nghiêm Trạch.
– Thiên Uy?
Hoàng Hách kinh ngạc.
– Tôi đã từng thấy ID này, đệ nhất trong bảng PVP ở bốn khu!
Anh ta đánh giá Nghiêm Trạch:
– Anh tên gì?
– Nghiêm Trạch.
Hoàng Hách nhíu mày: Tên này sao quen quen.
Anh ta nhìn kỹ Nghiêm Trạch, phát hiện không chỉ tên quen, mà người cũng quen nữa. Chỉ là do bây giờ Nghiêm Trạch đang COS cổ trang, trên mặt cũng có trang điểm sơ, nên Hoàng Hách không thể nhận ra từ đầu.
Anh ta quả nhiên từng gặp Nghiêm Trạch.
Sờ cằm, trong đầu Hoàng Hách bỗng này ra một ý tưởng.
Hễ là thiên tài, thì luôn có chỗ khác người, Hoàng Hách cũng vậy.
—– Chắc chắn sẽ rất thú vị, anh ta nghĩ.
Quay đầu nhìn bốn nghệ nhân khác, Hoàng Hách kêu trợ lý của mình lại gần:
– Thôi, hôm nay đến đây là được, các vị hãy đi theo cậu ấy chụp ảnh cho lúc bỏ phiếu.
Nhưng mà anh ta chờ khi nhóm người đi xa, trộm đưa cho Nghiêm Trạch danh thiếp.
Hoàng Hách hạ giọng:
– Chụp xong ảnh, nhắn tin cho tôi. Tôi rất coi trọng anh.
—
Chờ Nghiêm Trạch chụp xong ảnh bỏ phiếu, thì thấy Lê Hạo. Thừa dịp Lê Hạo lái xe về khách sạn, Nghiêm Trạch kể chuyện Hoàng Hách đưa cho mình danh thiếp, với chuyện anh ta nói mình nhắn lại cho anh ta.
Sau khi nghe xong, Lê Hạo đang lái xe suýt nữa giẫm trật, từ van dầu giẫm vào chân phanh.
– Một mình gặp anh, gì chứ, chẳng lẽ hắn ta muốn tiềm anh? Nhưng tôi chưa từng nghe nói Hoàng đạo là gay.
Lê Hạo sợ đến há hốc.
Một bên giữ chắc tay lái, Lê Hạo một bên nhìn trộm Nghiêm Trạch ngồi phó lái.
Lúc này, đối phương đang chống tay, im lặng nhìn cảnh đêm ngoài cửa. Trên người anh mặc áo nhạt màu, nhìn cứ như anh hàng xóm vậy, rất sạch sẽ, thoải mái, tuấn lãng. Ngoài trời ngả chiều, ánh dương ấm áp vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng, tăng thêm phần u buồn nhàn nhạt.
Nam nhân như vậy, ai lại không động tâm chứ?
Càng nhìn, Lê Hạo lại càng cảm thấy Nghiêm Trạch suất, đúng chất nam nữ đều ăn già trẻ giết sạch.
Cậu tự đá bay lời nói trước của mình.
– Không không không, anh suất như vậy, thẳng nam nhìn cũng cong thành nhang muỗi luôn, Hoàng đạo chắc chắn là bị anh bẻ cong, coi trọng anh! A Trạch anh đừng đi, đại diện lần này chúng ta không cần.
Nghiêm Trạch: “….”
Lê Hạo này có phải là gay nên cảm ứng nhau không, thẳng nam cái nỗi gì. Anh nghĩ nghĩ, nói:
– Cậu sao không nghĩ là Hoàng đạo thấy tôi chơi game, muốn nhờ tôi mang.
Lê Hạo hỏi lại:
– Anh cảm thấy là vậy sao?
Nghiêm Trạch mở weibo cho cậu xem.
Thanh niên mô-đen vui vẻ tỏa sáng bảy màu: Đại thần, cầu ngài mang một lần, tôi ngày đó ngồi cùng bàn với ngài đó. Tôi mỗi ngày đều nhắn, cầu add friend o(╥﹏╥)o.
Lê Hạo:
– Không được, dù sao cũng không đi, để cái tên họ Hoàng kia làm Vương Hậu Hùng!
Nghiêm Trạch: “…… Lê Hạo.”
“?”
– Cậu có muốn thay kính không?
Lê Hạo nắm tay lái,
– Chi? Tôi không cận, kính không độ, sao phải đi thay?
Nghiêm Trạch mặt không đổi:
– Sao kính cậu dày vậy?
Đến cả một người hiếm lắm mới xem trọng Nghiêm Trạchthức cũng bị Lê Hạo chặn.
Lê Hạo: “…”
Nhưng mà…
Nhìn Lê Hạo nhất quyết từ chối, Nghiêm Trạch mở to mắt.
Trong lòng anh bỗng nổi lên ý xấu.
Anh thử Lê Hạo.
Nói thật, đến giờ Nghiêm Trạch vẫn không quá để ý tới Lê Hạo. Dù sao trước đây nếu không phải vì hiệp nghị với Lê Chính Thù, anh sẽ không bao giờ rời đi sân khấu nhỏ của mình, để kí hợp đồng với Lê Hạo, xuất hiện trước công chúng.
Tuy Lê Hạo cố gắng cứu vãn, nhưng trong lòng Nghiêm Trạch vẫn có một cái dằm.
Đối với Lê Hạo, anh chắc chỉ là một ván cầu thôi.
Nâng anh lên, để phòng làm việc nổi tiếng, sau đó, anh sẽ bị vất bỏ… Nghiêm Trạch rõ ràng, để phòng làm việc của Lê Hạo sớm nổi, rồi mình có thể rời đi, nhưng…
Anh khó chịu.
Rất không thích.
Cực kì khó chịu.
Cảm giác làm ván cầu, sẽ làm anh nhớ tới ba ngàn năm trước, lúc làm thần sử.
Thật buồn nôn.
– Cậu không phải muốn tôi nổi tiếng sao, nếu có Hoàng đạo nâng đỡ, thì nổi cũng không quá khó.
Nghiêm Trạch tỏ vẻ không để ý.
– Hãy nghĩ đến phòng làm việc của cậu, nghĩ về hợp đồng của chúng ta. Hơn nữa, Hoàng đạo nhìn như học sinh trung học, tôi là người như nào, cậu biết rõ. Cho dù có đi, cũng không chịu thiệt, cùng lắm thì một búng tay là hắn xong…. Lê Hạo, lần buôn bán này rất lời….
Âm thanh khàn khàn, như mê hoặc lữ khách sa chân rớt vào vực sâu.
Nói vậy, ánh mắt Nghiêm Trạch phiếm chút lạnh lẽo.
Lê Hạo sẽ nói gì?
Dù sao cũng như nhau.
Không ngờ—-
– Không được là không được!
Lê Hạo luôn khúm núm trước Nghiêm Trạch hiếm có cứng đầu.
Cậu giẫm phanh, đứng ven đường, rút di động, tức giận nhập số trong danh thiếp, gửi đi tin nhắn từ chối.
Nghiêm Trạch hơi bất ngờ nhìn Lê Hạo, phản ứng của cậu rất…. đáng ngạc nhiên?
– Tại sao?
– …. Tiềm quy tắc như vậy, rất bỉ ổi.
Nghiêm Trạch lặng lẽ dựa vào gần.
Hai người rất gần.
Nghiêm Trạch nhìn thẳng hai mắt Lê Hạo, hòng bắt giữ sơ hở của cậu.
– Chỉ là, đây là chuyện thường trong giới. Lê Hạo, đừng nói cậu làm nhiều năm như vậy, chuyện như này còn chưa gặp qua.
Lê Hạo cắn răng.
– Đúng, tôi từng gặp chuyện này… Hơn nữa tôi từ chức, tự mở phòng, cũng là vì không chịu nổi nó đó.
– Chỉ vậy?
Lê Hạo cúi đầu.
– ….. Ừ thì, còn có nguyên nhân khác.
Cậu nhìn tay lái, không dám nhìn thẳng vào Nghiêm Trạch.
Ánh mắt vừa rồi của Nghiêm Trạch thật sự rất sắc nhọn, Lê Hạo cảm thấy cậu như bị đóng băng. Hơn nữa, bên trong ánh mắt kia, còn ẩn đấu những cảm xúc… mà cậu không hiểu thấu.
Cậu hiểu thấu, mình biết rất ít về Nghiêm Trạch.
Cứ liên quan tới Nghiêm Trạch, Lê Chính Thù lại qua loa, Lê Hạo không tài nào biết được, Nghiêm Trạch đã từng là ai.
Rõ ràng rất thích diễn xuất, nhưng sao lại ghét nổi tiếng? Vì sao, mà lưu luyến với rạp hát nhỏ kia?
Giống như, trong vô thức, cự tuyệt tiếp xúc với thế giới bên ngoài —-
Cậu nghĩ không ra, chỉ có thể lam theo sơ tâm, thành thực nói:
- …. Vì anh không thích như vậy.
Nghiêm Trạch xoa mặt: Sao Lê Hạo có thể nhìn ra? Không rõ ràng vậy chứ.
– Hơn nữa, tôi cũng không muốn anh làm thế.
Cậu nghĩ, dù sao cũng do cậu, do cậu lôi anh ra khỏi rạp hát…
Nghiêm Trạch: “….”
– Lê Hạo này.
Lê Hạo: “?”
Nghiêm Trạch nhìn cậu:
– Cái gì gọi là “cậu không muốn tôi làm vậy”?
Lê Hạo thẳng thắn nói:
– Ý trên mặt chữ!
– Cậu sẽ nói vậy với những người khác sao?
Lê Hạo trầm ngâm.
– Không.
Cậu không nợ người khác mà!
Trước đây nghệ nhân của cậu không chịu nổi hấp dẫn, đi theo người khác, cậu nhiều lắm khuyên hai câu. Khuyên không được, cùng lắm thất vọng một hồi, không hẳn là không buồn.
Tự đọa lạc, có là thần tiên cũng không cứu nổi.
Nhưng Nghiêm Trạch sao biết suy nghĩ của Lê Hạo, vì vậy lời nói của Lê Hạo vào tai Nghiêm Trạch lại mang ý khác.
Nghiêm Trạch nhíu chặt mày.
– Lê Hạo, cậu….
Lê Hạo đầy đầu ngơ ngác:
– Tôi sao?
– Cậu thích tôi ư?
– Hả???
Lê Hạo ngớ người.
– Nếu không sao lại nói vậy?
Nghiêm Trạch theo bản năng tránh xa Lê Hạo, càng nghĩ càng gấp, lúc trước Lê Hạo lăn lộn đòi ký, sao anh lại không nhìn ra được bản chất chứ!
Gấp.
Thực gấp.
Rất….
Lê Hạo cũng vậy!
– Nhưng mà… tôi là thẳng nam …. như inox vậy!
Lê Hạo cố gắng biện minh.
Nghiêm Trạch co rút khóe miệng.
– Cậu chẳng phải nói tôi suất đến thẳng nam cũng bẻ cong sao. Hơn nữa, inox rất dẻo, chỉ cần đủ nóng, là rất dễ bẻ cong….
Lê Hạo: “….”
Cậu muốn vớt vát chút.
– Không thể, tôi dù là gay nhưng chưa chắc thích anh. Anh nghĩ xem, anh mỗi ngày đều lừa tôi, sao có thể thích anh.
Nghiêm Trạch càng nhìn Lê Hạo càng thấy nguy.
– Cậu là M, cậu không biết, gặp tôi bị chòng ghẹo vài lần liền phát hiện?
Lê Hạo:
– Không không không, này không khoa học.
Nghiêm Trạch chỉ chỉ mình:
– Cậu nói khoa học với tôi?
Anh rõ ràng là tồn tại phản khoa học.
Lê Hạo: “….”
Sao càng nói càng thấy có lý vậy ta?
Bị Nghiêm Trạch nói tới ngu, Lê Hạo lơ tơ mơ không hề biết mình đang bị bôi đen, càng bôi càng đen.
Cậu thích Nghiêm Trạch?
Lê Hạo tự hỏi.
…… Cậu mà thích á????
Đúng lúc này, điện thoại bỗng reng, là tin nhắn từ Hoàng Hách.
[Sao vội từ chối vậy? Tôi nghĩ thế này, Nghiêm Trạch, anh là top 1 khu vực. Vậy chờ 《Huyễn kiếm thiên ân》bắt đầu chọn người phát ngôn, hay anh cũng báo danh đi.]
[Anh là người mới, cần xuất hiện nhiều. Chẳng lẽ, anh không muốn chơi trội sao…?]
[Nghệ sĩ đại diện vs gamer đại diện là một người. Sao hả, kích thích không? Đây là cơ hội ngàn năm mới có, anh nếu bắt được, lại để người đại diện làm… một chút, cam đam nổi như cồn.]
(1)xêm xêm với dùng dao mổ trâu giết gà
Quay lại
Editor: Mình muốn làm rõ điểm này. Như truyện có nói, về đại ngôn của game, thì là có hai người, một người là tuyển chọn từ nghệ nhân trong giới, người còn lại là tuyển từ đám gamer.
Ok, Nghiêm ca đã định tham gia tuyển chọn vị trí nghệ nhân, là cái mà Hoàng Hách làm giám khảo đó.
Còn về phần gamer, thì phải thi đấu.
Ý của Hoàng Hách khá rõ ràng, là muốn Nghiêm Trạch giữ hai vị trí luôn, thân là nghệ nhân, rồi cũng là gamer.
Về phần cuộc thi cho nghệ nhân, mình mạn phép gọi là bên Hoàng Hách. Cuộc thi cho gamer mình sẽ gọi là tuyển gamer.
Bởi vì khá rối, chương sau nói khá rối, nên mình giải thích một lần.
Thân.