• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài kia không biết mọi người tươi cười vui vẻ, rồi dần ra về thế nào. Còn trong phòng số tám, người đi qua hầu như không ai để ý cũng chẳng nghe được những âm thanh khiến mình cảm thấy đỏ mặt tía tai.

Hình như Đường Vu Dịch không biết mệt, anh cứ liên tục ra vào không ngừng. Người phụ nữ dưới thân đã mệt lả vì vừa lên đến cao trào, giờ đây Tuệ Yên cảm thấy rất mệt chỉ muốn ngủ. Nhưng nào cô có được yên với con sói già lâu nay chưa được ăn thịt, như thế này vẫn chưa nhằm nhò là bao để thỏa mãn anh.

- Ưm...Vu Dịch, em mệt quá...

Tiếng nói ngọt ngào của cô gái khẽ cất lên, dù có cầu xin đến thế nào Vu Dịch cũng không muốn buông tha.

- Ngoan, chỉ một lần nữa nhé Tiểu Yên.

Nói rồi anh khẽ lật người Tuệ Yên, cô nằm úp mặt xuống gối. Hai chân khụy xuống để lộ tư thế khiến cô đỏ hết cả mặt. Ngắm nhìn cô từ phía sau, Vu Dịch khẽ nuốt nước bọt vì quá đỗi quyến rũ.

Chiếc chày đặt đúng vị trí trọng tâm, nhắm chuẩn hướng mục tiêu rồi bắt đầu hành động. Nắm bóp hai quả đào từ phía sau, thứ đó thật êm ấm mền mại khiến anh sờ mãi không biết chán. Anh chỉ biết rằng lúc này thật sung sướng, tiểu đệ của mình cũng hang hái khoan rất nhiều lỗ. Chỉ tội cho cô gái, mệt cũng không được nghỉ ngơi.

" Mình đang làm cái gì vậy chứ?"

Nước mắt khẽ rơi xuống, dòng suy nghĩ ở đâu hiện về. Thuốc đã bắt đầu hạ nhiệt, nhận thức của Tuệ Yên cũng đã ùa tới. Lúc này, cô không còn có khoái cảm kia nữa mà chỉ có những niềm ân hận muộn màng không thể nói ra. Làm tình với người yêu cũ trong khi đó anh sắp liên hôn với người khác, cô khác nào đang là kẻ thứ ba làm chuyện sai trái.

________________________________

Ánh sáng của bình minh chiếu rọi, những tia nắng ấm áp khẽ len lỏi vào trong căn phòng nơi cả hai thân ảnh đang ôm nhau thắm thiết như cặp đôi mới cưới.

Chớp chớp đôi mi, Lưu Tuệ Yên bắt đầu tỉnh giấc. Lúc này cô có cảm giác phía dưới rất đau, cơn đau như thức tỉnh tâm chí của cô. Tuệ Yên giật mình khi phát hiện mình đang được ai đó ôm lấy, cô có thể cảm nhận nhịp thở đều đều của người đàn ông bên cạnh.

- Đường...Đường Vu Dịch? Mình và anh ấy đêm qua đã...

Lưu Tuệ Yên khẽ đẩy nhẹ cánh tay của anh đang đặt vào bụng mình mà từ từ ngồi dậy. Quan sát mọi thứ xung quanh, quần áo lang vãi khắp sàn nhà, phía đệm cô để lại dấu tích. Cô đã bắt đầu đoán được đêm qua đã xảy ra những chuyện gì. Thật ngu ngốc, sao lại có chuyện này xảy ra cơ chứ.

- Không...không thể nào. Rốt cuộc tại sao mình lại để cho anh ấy làm vậy. Sao mày lại có thể làm kẻ thứ ba như vậy chứ Lưu Tuệ Yên.

Lúc này có hối hận thế nào cũng đã muộn màng, dù có không mong muốn đi chăng nữa thì thời gian không thể quay lại nữa rồi.

Cố kìm nén cảm xúc, cô đứng dậy lấy lại quần áo. Dù có rất đau, không thể đứng vững thì vẫn phải gắng gượng. Thoát khỏi nơi đây càng sớm càng tốt, chắc chắn ở nhà ba mẹ cô đã rất lo lắng vì cả đêm qua mình đã không trở về.

Nhìn vết tích của mình sau trận chiến kịch liệt đêm qua, Tuệ Yên cảm thấy chua xót làm sao. Đoạn băng kí ức đêm qua vẫn còn lưu lại nên cô nhớ rất rất rõ. Rõ ràng hai người đã đường ai lấy đi thì cớ sao lại gặp trong tình huống như thế này. Sự trong trắng, thứ quý giá nhất của cô đã không còn nữa rồi.

- Tại sao lại như vậy chứ, bây giờ mình biết đối mặt với Vu Dịch và Nhu Mễ ra sao đây.

Đợi đến khi trông thấy cô gái nhỏ rời khỏi phòng, Đường Vu Dịch mới thức dậy. Thật ra anh vờ ngủ để quan sát xem Tuệ Yên sẽ ra sao. Dư âm của tối hôm qua nó khiến anh cảm thấy khoan khoái, ngủ cũng rất ngon.

Rõ ràng, hai người thề hẹn sẽ không tương phùng vậy mà giờ đây người ấy đã là của anh. Chắc chắn sau vụ này Tuệ Yên sẽ cảm thấy khó xử.

- Ông ta cố tình dẫn dụ Tuệ Yên đến đây để làm chuyện đồi bại này sao. Lưu Tuệ Yên à, tôi với cô chắc chắn sau này sẽ phải đối mặt dài dài.

_________________________________

Giờ đã là tám giờ ba mươi phút sáng, hai ông bà Lưu chằn trọc từ tối hôm qua đến giờ mà vẫn chưa thể chợp mắt. Không biết bao nhiêu cuộc gọi ấy vậy mà đầu dây bên kia không hề phản hồi.

- Chúng ta phải đến đồn cảnh sát thôi ông, tôi lo quá, bây giờ mà Tiểu Yên vẫn chưa về. Liệu có chuyện xấu gì xảy ra với con bé không? Đáng lẽ tôi không để Tiểu Yên đi đêm như thế, tôi thật đáng chết mà.

Phía bên cạnh, tuy ông Lưu lo lắng là vậy như vẫn an ủi vợ mình vì bà ấy dằn vặt rất nhiều, từ tối hôm qua đến giờ.

- Bà đừng lo quá, giờ chúng ta sẽ đi trình báo. Chắc chắn sẽ tìm được con gái chúng ta, bà không cần phải tự trách mình như vậy đâu.

Đột nhiên, chưa đi được vài bước qua cửa nhà thì tiếng xe máy quen thuộc bắt đầu từ từ vang rõ rồi dừng hẳn. Hai người nghe vậy liền vội vả chạy ra, không ai khác đó chính là con gái của ông bà.

- Tiểu Yên, cuối cùng con cũng về rồi. Ba, mẹ lo quá, rốt cuộc con đã đi đâu vậy?

Giờ đây cô không dám đối mặt với ba, mẹ. Lưu Tuệ Yên chỉ ấp úng cất lời.

- Dạ...à con...con...

- Thôi, con đã về rồi thì vào trong nhà ta nói chuyện. Mình à, vào trước đã.

Bà Lưu thấy vậy hơi nghi ngờ, may ngay lúc đó ba cô kịp thời giải nguy. Thế là, cô từ từ tiến vào nhà với nỗi lo sợ, không biết nên giải thích ra sao vì Tuệ Yên không thể nói ra sự thật.

Mặt cô lúc này khá nhợt nhạt, trông hơi thiếu sắc. Bỗng từ đây, Tuệ Yên bắt đầu nảy ra một ý để phòng thân. Mong sao cho cuộc nói chuyện này kết thúc một cách tốt đẹp.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK