- Xin chào quản lý Giang, nói chuyện với tôi một chút đi.
Lại hết người này để người kia khiến lão cảm thấy lo lắng, toàn những nhân vật lớn nên mình không thể nào mà bất kính cho được. Không cần biết nguyên do mà Nhu Mễ tìm thì lão cũng hiểu cô ta muốn hỏi để xác định chuyện gì. Kể từ hôm Vu Dịch tìm gặp, Giang Chí cứ cảm thấy bất an trong lòng. Hoài nghi liệu anh có thất hứa, tung tin hay không.
- Vâng, mời tiểu thư ngồi.
Hôm nay, cô ta cứ cảm thấy Giang Chí cứ là lạ. Sao sắc mặt cứ phờ phạc thế kia. Không biết lão có hoàn thành kế hoạch mình đặt ra không nữa, mỡ đã dâng tới miệng mèo như thế mà không biết thưởng thức thì quả là uổng.
Và câu trả lời của lão khiến cho Trình Nhu Mễ cảm thấy bất ngờ, hình như mình nghe lầm thì phải. Nếu mà hôm nay bản thân không xác minh thì chắc chắn không biết được lão chưa động chạm đến Tuệ Yên.
- Ông nói sao cơ, hôm đấy chưa làm gì cô ta vì ông cùng vợ mình đã đi về cơ á. Thế Tuệ Yên cô ta làm sao, chẳng lẽ cũng rời khỏi đó nốt. Sao tôi đã bày ra như thế rồi mà ông không biết tận hưởng là thế nào hả.
Giang Chí khẽ cúi đầu nhận lỗi, ai bảo là bản thân không muốn tận tưởng thân thể Tuệ Yên, chỉ là hôm đó thật xui xẻo khiến mình vẫn cảm thấy cay cú trong lòng. Giờ đây đã đuổi việc cô, chắc chắn sẽ chẳng còn có cơ hội gặp mặt.
- Ai biết được cô ấy về hay vẫn ở đó, hôm ấy là do không may mắn khi mụ vợ nhà tôi cũng ở bar cùng bạn thân. À còn một chuyện này nữa thưa tiểu thư, tôi...tôi đã đuổi việc Lưu Tuệ Yên rồi.
Thật là Trình Nhu Mễ phát điên, đúng là càng già càng không làm được việc gì. Lại còn đuổi việc Tuệ Yên nữa chứ, cô ta còn nhiều cách muốn hành hạ cô ở quán này vậy mà không biết Giang Chí bị làm sao mà tự tiện đuổi việc nhân viên khi chưa xin phép mình.
- Cái gì cơ? Ông muốn tôi điên lên mới được đúng không? Chuyện kia đã không hoàn thành lại còn đuổi việc cô ta đi, đúng thật là.
Để cho cô ta hạ hỏa, Giang Chí cười trừ rồi nói rằng dù sao cũng không có thiện cảm với Tuệ Yên thì cứ để cho cô không có công việc ổn định là được, còn chuyện ở Bar Ticeding thì hôm đó khi cô ấy bị trúng thuốc chắc chắn sẽ tìm người đàn ông khác để giải tỏa. Cũng coi như kế hoạch nhục mạ Lưu Tuệ Yên thành công, chỉ tiếc là Giang Chí không được thưởng thức cô gái đó mà thôi.
- Ừm, thôi được rồi nghe lời ông nói thì có vẻ cũng hợp lý. Thôi thì ít ra tôi cũng để cô ta mất đi lần đầu, sau này sẽ không còn mặt mũi nào để gặp mặt Vu Dịch nữa. Cô ta không còn ở đây thì tôi cũng đỡ cảm thấy chướng mắt.
________________________________
Cũng đã hai tuần trôi qua, Đường gia hôm nay thật bận bịu chuẩn bị buổi tiệc lớn để chiêu đãi các vị quan khách. Ngày thành lập tập đoàn đá quý Enzin năm nay, Đường Vu Dịch muốn tổ chức một buổi tiệc ngoài trời tại khuân viên của căn biệt thự mà anh mới mua. Phần vì chỗ đó cũng rộng rãi, thoải mái cho các vị quan khách đi lại.
Số lượng khách mời năm nay cũng không nhiều, chủ yếu là những người làm ăn thân thiết với Đường thị. Giờ hẹn cũng đã đến, Vu Dịch khoác trên người một bộ vest đen lịch lãm, trông anh thật tuấn tú làm sao.
- Anh Vu Dịch, em đã đến rồi đây.
Giọng nói mà anh cảm thấy chán ghét mang tên Trình Nhu Mễ vang lên, cô ta hôm nay mặc trên người bộ váy body màu đỏ chói, hầu như bộ này khoe da thịt hơi nhiều. Hôm nay đông người như thế này mà Nhu Mễ không biết ăn mặc tế nhị một chút.
- Cô đến rồi thì ra kia đi, lại chỗ tôi làm gì? Đừng để tôi càng lúc càng thêm không có thiện cảm với cô.
Cái đầu gỗ này không bao giờ ăn nói dịu dàng với mình dù chỉ một chút. Trình Nhu Mễ có phần ấm ức lẫn dỗi hờn.
- Ơ kìa anh, sao lại nói vậy cơ chứ. Chúng ta chẳng phải là...
- Tôi nhắc lại lần nữa, cô ra kia đi nếu không mời Trình tiểu thư về cho. Đừng để hôm nay, tôi phải to tiếng với cô.
Thật là khiến người khác bực mình, không thể cãi lại được anh nên Trình Nhu Mễ đành ấm ức quay đi. Bắt đầu loáng thoáng có khách tới chúc mừng, Đường Vu Dịch bắt đầu niềm nở chào đón. Khuôn viên vắng vẻ giờ đây đã vang lên tiếng nói cười của mọi người.
Đứng trước căn biệt thự sững sững, từ ngoài nghe vào Lưu Tuệ Yên cũng thấy ở trong nhà lúc này rất rộn ràng. Chẳng là hôm nay có một vị khách dấu tên, muốn đặt bánh ở tiệm vì hôm nay bên phía họ có một buổi tiệc lớn.
Về chuyện việc làm của mình, cô cũng chưa dám nói ra chỉ đành âm thầm tâm sự với bá ruột. Bác ấy là một người hay lắng nghe, luôn tâm sự cùng với cháu khi gặp một vấn đề nào đó vậy nên Tuệ Yên cảm thấy mình thân thiết với người ấy còn hơn mẹ của mình.
Khi nghe xong câu chuyện, bác ấy cũng hiểu và khuyên cô cứ tạm làm ở shop quần áo của mình một thời gian đến khi tìm được một công việc mới, người ấy hứa sẽ giữ im lặng không kể vấn đề của Tuệ Yên cho ba mẹ cô nghe. Cô cũng cảm thấy an tâm phần nào vì có một người bác như thế.
- Đúng như địa chỉ đã được ghi rồi, mình vào trong thôi nhỉ.