Đường lão gia có sở thích là đi du lịch các nước Châu Âu. Sau khi về hưu, ông đã đặt vé máy bay rồi bắt đầu hành trình. Cả Đường Vu Dịch lẫn ba mẹ anh nghĩ rằng hãy để cho ông được nghỉ ngơi, tận hưởng những thứ mà mình thích.
Năm ngoái, ông nội anh có về nước nên từ đó chạm mặt rồi quen biết Nhu Mễ. Ả từ lúc ấy cũng tiếp cận ông nhiều hơn mặc cho những lời cảnh cáo của Vu Dịch và cho rằng chuyện như vậy là bình thường, sau này chung quy cũng là con cháu Đường gia cả. Chấp niệm là phu nhân tương lai cao quý đã ăn sâu khiến cho cô ta ảo tưởng.
- Về chung một nhà? Ba mẹ cháu vừa mới mất nên cháu không có tâm trạng để liên hôn đâu ông à. Ngoài kia thiếu gì phụ nữ cớ sao cháu phải chọn cô ta làm gì.
Dù rằng chấp nhận ở lại dùng bữa có sự góp mặt của Trình Nhu Mễ nhưng anh vẫn không ngừng nói lời châm chọc, từ chối mối hôn sự nhảm nhí kia. Đường Vu Dịch cố tình ngồi cạnh ông nội bỏ mặc cô ta một chỗ.
Điều này thật không đúng chút nào, không những ông cảm thấy khó chịu mà còn khiến Nhu Mễ bất mãn trong lòng.
- Này Vu Dịch, cháu ăn nói kiểu gì thế hả. Mà sao cháu không ngồi cạnh con bé mà ngồi cạnh ông già này làm gì?
Mặt anh vô cùng bình thản, đối với Vu Dịch ngồi chỗ nào mà không được.
- Sao nhất thiết phải ngồi cạnh Nhu Mễ. Dù sao cháu với cô ta đã là gì của nhau đâu mà cố tỏ ta thân mật.
Bầu không khí vui vẻ phút chốc bị anh phá rối, cả Trình Nhu Mễ lẫn Đường lão gia ai cũng khó chịu. Cuộc trò chuyện cũng từ đây mà tạm thời im lặng, đôi co vài ba câu lại to tiếng ở nơi đông người như thế này thì không hay.
" Anh không nể tình ông nội mà nói những lời như thế trước mặt tôi sao? Vu Dịch à, có vẻ như anh chưa biết rằng người đàn bà mà anh yêu không còn trong trắng nữa rồi, ả đã làm tình với một lão già đấy ".
Sau khi kết thúc bữa ăn, ông nội ngỏ ý rằng sẽ về bằng xe riêng, Nhu Mễ thì anh đưa về. Mục đích của ông chỉ muốn hai người có không gian riêng tư. Tình cảm là thứ không thể nói trước cho nên cứ để một thời gian, Vu Dịch và Trình Nhu Mễ tiếp xúc nhiều hơn thì " lửa gần rơm lâu ngày cũng bén ".
Bằng cách nào đó mà ông nội làm, Đường Vu Dịch vẫn miễn cưỡng với yêu cầu của Đường lão gia. Trình Nhu Mễ cười thầm trong lòng, dù sao có ông giúp thì tương lai không xa chiếc ghế phu nhân kia cũng là của mình.
Quả nhiên mọi thứ đúng như mình đoán trước, anh sẽ không nói dù là nửa lời. Trong lòng vì bứt rứt nên cô ta lại nói luyên thuyên, thuận miệng nên Nhu Mễ lại kể lại chuyện mình tối qua đã gián tiếp làm hủy hoại danh tiết của Tuệ Yên.
- Vu Dịch, có vẻ là anh chưa biết điều này. Đừng có dây dưa với loại người phụ nữ như Tuệ Yên nữa, hôm qua anh biết em đã thấy gì không?
Anh im lặng nghe ngóng xem cô ta muốn nói chuyện gì, chẳng lẽ Trình Nhu Mễ đã quan sát thấy anh và Lưu Tuệ Yên ở Bar Ticeding.
- Cô định nói gì?
Chỉ cần liên quan đến Lưu Tuệ Yên, Đường Vu Dịch sẽ để ý. Quả là lạ, đã là tình cũ vậy mà trong lòng vẫn quan tâm đến đối phương. Thiết nghĩ không biết Tuệ Yên đã làm gì mà khiến cho Vu Dịch nhung nhớ tới vậy dù đã đường ai lấy đi.
Rõ ràng là tiểu thư Trình gia giàu có, so bề mọi thứ thì hơn cô rất nhiều lấy thế mà gu của anh lại thấp kém. Không để ý tới Nhu mễ dù chỉ một chút.
- Có vẻ anh rất quan tâm đến cô ta, thôi được rồi em sẽ kể cho anh nghe người mà anh vẫn còn nhung nhớ đã làm chuyện xằng bậy nào đối với quản lý của ả.
Tưởng chừng như kế hoạch thành công nên Trình Nhu Mễ tự đắc kể hết những gì ở quán Bar nơi tổ chức sinh nhật cho Lam Di. Nào thì thấy cô dắt díu Giang Chí lên phòng số tám, có nghe thấy ngoài cửa những tiếng ân ái của họ. Bản thân đã có ảnh cắt ghép của Tuệ Yên với lão ta nên phen này, không đời nào Đường Vu Dịch không tin cho được. Sẽ ra sao nếu biết người mình vẫn còn thương nhớ đi dan díu với kẻ khác.
- Chuyện của cô ta với Giang Chí ân ái với nhau thì liên quan gì đến tôi, có vẻ như cô rất hào hứng khi kể việc này nhỉ. Hay Trình tiểu thư đây đã có sắp đặt từ trước nên mới biết rõ như vậy?
Gì chứ, Đường Vu Dịch không khó chịu mà sắc mặt vẫn bình thản như nghe một chuyện hết sức bình thường. Người con gái mình yêu mất đi thứ quý giá nhất mà anh chẳng quan tâm. Chẳng lẽ, quả thật Vu Dịch đã hết tình cảm với Tuệ Yên, chỉ có lý do này mới hợp lý cho những điều thắc mắc của mình.
- Hả...em...làm gì có chuyện đó chứ. Chỉ vô tình em nhìn thấy nên muốn kể cho anh thôi mà, đừng dính níu tới loại đàn bà hay ve vãn đàn ông đó. Không tốt đẹp đâu anh.
Có một điều mà Trình Nhu Mễ chưa biết, người đàn ông đã trải qua một đêm ân ái với Tuệ Yên lại chính là Đường Vu Dịch. Thơ ngây chỉ muốn kể chuyện này mà cất công hạ thuốc cô ấy như vậy.