Giọng nói hắn trước sau như một trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp. Nhưng Phương Cẩm An sao như nghe được, nghe ra ủy khuất từ bên trong vậy?
Nhất định là ảo giác, Phương Cẩm An nghĩ.
"Cũng không phải là ta không nhớ các ngươi, chỉ là bộ dạng ta hiện tại giống như phế vật, thật là xấu hổ gặp cố nhân." Phương Cẩm An cười nói.
Lý Ức nghe xong lời này, trong lòng đau xót, nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ khô khốc nói một câu: "Nàng nói gì vậy, nàng cũng biết ta gặp được nàng vui mừng đến cỡ nào."
Biết rõ, biết rõ, ngươi bây giờ ôm ta không buông tay, còn có trên mặt ngươi mặc dù không có tâm tình gì, nhưng thân thể run rẩy lợi hại, đúng là kích động như vậy à.. Phương Cẩm An ngoài vui mừng, lại có ngạc nhiên.
Năm ấy Giảng Vũ Đường của Tấn Dương Hầu phủ, hội tụ binh sĩ ưu tú nhất của12 châu Tấn Nguyên thậm chí ba nước Trần Bành Vệ. Tuy có dụng tâm bồi dưỡng anh tài bảo vệ quốc gia, bất quá đối với Tấn Dương Hầu phủ mà nói, quan trọng hơn là muốn từ đó chọn một phu quân cho Phương Cẩm An.
Nhưng mà cuối cùng, Hầu phủ mọi người đều nhất trí, Phương Cẩm An lại không có cảm giác, Phương Cẩm An lòng nhộn nhạo, bị Hầu phủ nhất trí phản đối.
Phương Cẩm An khư khư cố chấp theo tâm ý bản thân-- bây giờ suy nghĩ một chút, chỉ xấu hổ phụ lòng Hầu phủ.
Khi đó ở bên trong rất nhiều binh sĩ, Lý Ức u ám không ánh sáng, lưu lại cho Phương Cẩm An ấn tượng duy nhất là tính cách quái gở, buồn bực ít nói. Phương Cẩm An mặc dù đã từng quan tâm hắn khuyên hắn, nhưng cũng cảm thấy bàn thân mình làm rất là có hạn.
Cũng không nghĩ tới, lúc này cửu biệt trọng phùng, hắn lại kích động như vậy, đối với chính mình thân cận như vậy.
Phương Cẩm An cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, lại có chút không dám nhận.
"Vậy sau này liền gặp nhiều, gặp nhiều." Phương Cẩm An nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Chỉ là ta lại không có thể uống rượu phi ngựa cùng các ngươi rồi. Trong cung này quy củ lại lớn, sợ là ngươi chẳng mấy chốc sẽ mệt mỏi thôi."
Bóng đêm đã rơi xuống, cũng may có trăng hoa như sương, Lý Ức liền mượn trăng hoa chăm chú nhìn nàng. "Nàng không chán sao?" Nghe xong lời này của nàng, hắn nhịn không được hỏi.
Bị hắn hỏi như thế sắc mặt Phương Cẩm An có chút túng quẫn: "Hiển nhiên không gạt được ngươi, ta hiện tại có chút thất vọng.. Nhưng so với ngày xưa, dĩ nhiên là an nhàn đến không thể an nhàn hơn, ta đã cảm thấy mỹ mãn."
"Thế nhưng.." Lý Ức còn muốn nói, mà Phương Cẩm An hiển nhiên không muốn cùng hắn nói chuyện này: "A, đêm xuống rồi, ngươi nên xuất cung đi chứ?"
"Không sao." Lý Ức biết rõ nàng nóng nảy, chuyện nàng quyết định ai cũng không cách nào thay đổi, đành phải tạm thời bỏ qua: "Nàng vốn muốn đi nơi nào?"
"Vốn muốn đi Dịch Đình một chuyến, đã trễ như vậy, ngược lại cũng thôi." Phương Cẩm An nói.
"Là muốn đi gặp Tử Tô sao?" Lý Ức nói: "Ta cùng nàng đi."
Thấy nàng giống như có ý từ chối, hắn vội lại nói: "Ta cùng với Dịch Đình lệnh ngược lại có mấy phần giao tình, hành sự tiện nghi chút ít."
"Lúc này đêm hôm khuya khoắt, ngươi và ta cùng nhau đi lại trong nội cung, trong cung này người ta thích nhất là xuyên tạc, sợ là có hại cho danh dự của ngươi.." Phương Cẩm An chần chờ nói.
"Nàng xem nàng ăn mặc đơn giản như vậy, nào giống Thái Tử Phi, sợ còn không phải cung nữ dẫn đường cho ta nữa kìa." Lý Ức nói.
Phương Cẩm An ngẫm lại lời này của hắn cũng đúng, liền không cự tuyệt nữa.
Nàng lại không biết suy nghĩ trong lòng Lý Ức: Nàng cho dù là quần áo vải trâm gỗ, cũng là dung mạo thần tiên; mắt bị mù mới có thể cho rằng là cung nữ -- a, dường như so với trước kia dễ gạt gẫm hơn rồi..
Chỗ bọn họ đến Dịch Đình cũng không quá xa, bất quá bọn họ đi ước chừng có một khắc đồng hồ. Phương Cẩm An đi một hồi sẽ phải dừng lại nghỉ một chút. "Thật là khiến ngươi chê cười." Nàng nói với Lý Ức.
Nhưng dưới ánh trăng sắc mặt của hắn không có vui vẻ chút nào, trái lại càng khắc nghiệt. Hắn nhất định là không kiên nhẫn được nữa đi, Phương Cẩm An đoán được, cảm thấy không khỏi thở dài. Lại nghe Lý Ức mở miệng nói: "Ta tới cõng nàng."
Nói qua liền hơi vén áo bào lên, đưa lưng về phía nàng nửa quỳ xuống.
"A? Làm sao được chứ!" Phương Cẩm An có chút giật mình có chút buồn cười: Hài tử này thành thật quá đi! Nàng kéo hắn: "Mau đứng lên, đừng để cho người trông thấy, thành bộ dáng gì nữa!"
"Ta không có gì phải sợ người khác nhìn thấy." Lý Ức thản nhiên nói.
"Ngươi là một đứa trẻ cô độc, thật đúng là một chút cũng không thay đổi." Phương Cẩm An cười nói: "Cũng làm cho ta thay ngươi lo lắng, tính tình này sao có thể ứng phó được triều đình ngươi lừa ta gạt hả?"
Cái gì mà đứa trẻ cô độc? Thì ra ta ở trong lòng nàng là như thế này à? Lý Ức trăm mối vẫn không thể hiểu nổi.
Rầu rĩ trong chốc lát, hắn vẫn nhả ra một câu: "Ta hiện tại ở trong triều đình rất tốt."
Phương Cẩm An chưa từng nghĩ hắn cả buổi cũng không có bỏ qua câu nói này của nàng. Rốt cuộc không giống với lúc trước, không được phép nói nửa câu không tốt, nàng mỉm cười, vỗ vỗ ngực hắn: "Vẫn không yên tâm."
Bốn chữ ngắn ngủn này, lập tức tiêu tan không vui của Lý Mẫn.
Hắn nhìn bóng lưng Phương Cẩm An, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Thân phận Lý Ức quả nhiên dễ dùng, ở nơi này bóng đêm trong thâm cung thông suốt không trở ngại. Dịch Đình dĩ nhiên khóa cửa, cũng là hắn một lần nữa mới mở ra. Dịch Đình lệnh vội vàng tới đón: "Bái kiến Túc Vương Điện Hạ, hạ quan không có tiếp đón từ xa.."
"Gặp qua Thái Tử Phi." Lý Ức vội vàng đỡ Phương Cẩm An xuống bậc thang.
Dịch Đình lệnh nghe vậy lại càng hoảng sợ, trộm nhìn nhìn nhìn, trong bụng suy nghĩ liền có cân nhắc: Nhất định là vì Tử Tô phu nhân mà tới. Nhưng hai tôn đại thần này tại sao đi cùng với nhau..
Hắn vội bái kiến Phương Cẩm An.
"Tử Tô ở chỗ nào? Ngươi đưa nàng ta tới đây." Lý Ức nói, nói xong hắn nháy mắt ra dấu.
Dịch Đình lệnh thấy rõ rồi, liền mời người đi vào một gian phòng nói: "Hai vị điện hạ trước mời tới bên này, ta đây liền mang người đến."
Không bao lâu Tử Tô liền được đưa tới. Nàng ta đang mặc áo nâu tội nô, tinh thần đến khá tốt. Nhìn thấy Phương Cẩm An cũng không có tâm tình gì, chỉ yên lặng quỳ xuống.
Phương Cẩm An cũng không nói gì.
Lý Ức liền đứng lên nói: "Ta ra ngoài dạo dạo."
Đi ra khỏi phòng, thế nhưng hắn cũng không đi xa, mà là hướng dẫn Dịch Đình lệnh, đi vào một gian phòng bên cạnh.
Vách tường ngăn cách hai gian phòng, một tấm gương to dựa vào tường. Tấm gương to trong căn phòng bên này, bỗng nhiên có thể nhìn thấy tình hình trong phòng bên kia, cũng có thể rõ ràng nghe được thanh âm trong phòng bên kia.
Tử Tô quỳ xuống lạy Phương Cẩm An: "Quân hầu.."
"Đừng gọi như vậy nữa." Phương Cẩm An nghịch hộ giáp của mình nói: "Nếu như ta còn là A Tú, lúc này sẽ trừng phạt ngươi phản bội chủ rồi. Ngươi có lẽ may mắn, ta đã không phải là A Tú rồi."
"Phản bội chủ?" Tử Tô nghe vậy ngẩng đầu, trong hốc mắt dĩ nhiên tràn đầy nước mắt: "Tử Tô chưa bao giờ nghĩ tới muốn phản bội quân hầu! Tử Tô, Tử Tô đã làm sai điều gì? Cũng bởi vì Tử Tô thân phận không cao quý bằng quân hầu, cho nên phải chịu những thứ chỉ trích này sao?"
Phương Cẩm An cũng không nghĩ tới nàng ta sẽ nói lời như vậy: "Ngươi đã làm sai điều gì? Cho đến hôm nay, ngươi lại không biết ngươi đã làm sai điều gì?"
Nước mắt Tử Tô rơi xuống, nhưng mồm miệng không hàm hồ chút nào: "Tử Tô biết rõ, quân hầu tức giận Tử Tô được thái tử điện hạ ân sủng. Nhưng vô luận như thế nào, Tử Tô cũng không cho là mình làm sai. Thái tử điện hạ, hắn là nam tử hán mà quân hầu yêu mến, nam tử hán như vậy, hắn nói thích Tử Tô, Tử Tô có thể có biện pháp nào? Hay là nói, cũng bởi vì thái tử điện hạ là người trên đầu quả tim của quân hầu, cho nên mặc dù thái tử điện hạ thích là Tử Tô, Tử Tô cũng phải đối với thái tử điện hạ nhượng bộ lui binh? Quân hầu, ngươi cho rằng như vậy đối với Tử Tô công bằng sao? Từ nhỏ đến lớn, ngươi luôn mồm nói Tử Tô cùng ngươi là người giống nhau, chính là giống nhau như vậy sao?"
Phương Cẩm An lại bị nàng ta ép hỏi không phản bác được. "Luôn biết miệng ngươi lưỡi lợi hại, ta cuối cùng cũng lĩnh giáo một lần." Nàng nâng trán đứng dậy: "Ta ngược lại trở thành người sai."
Nàng lảo đảo rời đi.
"Phái người hộ tống Thái Tử Phi quay về Đông cung." Lý Ức nghiêm mặt đi ra ngoài, một câu dặn dò Dịch Đình lệnh đang chờ bên ngoài, sau đó đá văng cửa bên cạnh.
Tử Tô mới vừa đứng lên, tự nhiên phủi bụi bặm trên người. Bất thình lình bị tiếng đạp cửa này làm cho hoảng sợ.
"Túc Vương Điện Hạ?" Tử Tô không hiểu vì sao hắn xuất hiện ở đây, nhanh nhẹn quỳ xuống.
"Lời ngươi mới nói, bổn vương đều nghe được." Lý Ức khí thế to lớn ngồi xuống, trào phúng nhìn nàng ta: "Hay cho không có biện pháp, hay cho lẽ thẳng khí hùng."
"Điện hạ đang nghe trộm?" Tử Tô cảnh giác ngẩng đầu: "Thứ cho tội phụ nói thẳng, đây là việc nhà của thái tử điện hạ, Điện hạ nhúng tay, nhưng là có chút không quá thỏa đáng."
"Không thỏa đáng?" ánh mắt Lý Ức trống rỗng, dưới ánh nến mờ mờ lộ ra càng đáng sợ: "Quả thật, bổn vương làm chuyện này không thỏa đáng lắm. Cũng tỷ như, tất cả ngươi bây giờ có được, đều là từ chỗ người Thái Tử thật sự yêu thương trộm được, chuyện này không tốt, bổn vương cũng không phải không có tới vạch trần với Thái Tử."
Tử Tô nghe xong lời này, trên mặt mới có chút vẻ kinh hoảng: "Điện hạ, Điện hạ đây là ý gì?"
"Ý tứ chính là, Phương Cẩm An chính là Phương Cẩm Tú, chuyện này không chỉ có ngươi biết, bổn vương cũng biết." Lý Ức cúi người, tới gần nàng ta một chút: "Nhưng Thái Tử không biết."
"Thái Tử sở dĩ sủng hạnh ngươi, là bởi vì ngươi là thị nữ của Phương Cẩm Tú, đúng hay không? Ngươi biết phần tâm tư này của hắn, lại một mực giấu chân tướng đi, đúng hay không? Hắn sở dĩ không nhận ra An An chính là A Tú, ngươi nhất định ra không ít công phu, đúng hay không?"
Theo câu hỏi hắn lần lượt đặt ra, Tử Tô vốn thẳng tắp lưng chậm rãi xụi dưới.
"Ngươi nói, nếu hắn biết được chân tướng, dùng tính tình của hắn, sẽ đối đãi ngươi như thế nào? Còn có con của ngươi?" một câu cuối cùng của Lý Ức, rốt cuộc khiến Tử Tô quân lính tan rã.
"Không được! Không được! Cầu Điện hạ đừng! Điện hạ nếu như cũng cất giấu chân tướng này, tất nhiên, tất nhiên cũng không muốn để Thái Tử biết được? Điện hạ muốn ta làm cái gì?" Nàng ta há miệng run rẩy hỏi.
Lý Ức trong lòng không thể không bội phục nữ nhân này, tình cảnh như vậy, vẫn có thể bảo trì lý trí. Không hổ là nữ nhân không cần dùng chút lực nào là có thể lừa bịp Phương Cẩm An! "Ngươi thành thật trả lời bổn vương mấy vấn đề." Hắn ngồi thẳng người, lạnh lùng nói.
"Điện hạ xin hỏi." Tử Tô hơi trấn định một chút.
"An An từ trước đến nay làm việc cẩn thận, nàng không có khả năng không có nói rõ thân phận chân thật của mình với Thái Tử? Trong này, còn có gì hiểu lầm?" Lý Ức hỏi.
"Quân hầu trước lúc xuất giá, hoàn toàn chính xác từng viết một phong thơ nói rõ thân phận chân thật cho thái tử điện hạ, cũng hỏi thăm hắn có nguyện ý lấy nàng hay không." nhắc tới chuyện này Tử Tô cũng lộ vẻ mặt mê mang: "Rõ ràng thái tử điện hạ nhận được thư này, cũng đã viết hồi âm nguyện ý lấy nàng -- cho nên quân hầu vẫn cho là thái tử điện hạ là biết rõ thân phận nàng. Ta cũng là về sau được thái tử điện hạ sủng hạnh, mới phát hiện hắn cũng không biết thân phận của quân hầu. Ta không biết trong này xảy ra sai lầm gì, chẳng lẽ thơ bị người ta đổi đi rồi?"
"Lại có việc này?" Lý Ức thầm nghĩ nhất định phải đi thăm dò phong thư này một chút.
Lại hỏi: "Thái Tử cho dù không biết An An chính là A Tú, nhưng mà An An là muội muội A Tú thì cũng không nên chán ghét An An như vậy, vậy là nguyên nhân gì?"
"Chuyện này ta ngược lại biết rõ, nghe thái tử điện hạ nhắc qua." Tử Tô thấp giọng nói: "Năm ấy sau khi A Tú trúng tên độc, thần y Hoàng Phủ Cực vừa dịp đi du lịch Bắc Cương, chủ động đến thăm khám và chữa bệnh cho A Tú. Điện hạ nên biết, thân thể A Tú, cũng không thể để người ngoài khám và chữa bệnh. Tuy nhiên, họ cũng đã gặp nhau. Sau khi thả ra tin A Tú chết, dưới cơ duyên xảo hợp thái tử điện hạ gặp được Hoàng Phủ Cực. Nói A Tú chết, Hoàng Phủ Cực lại là người thích suy nghĩ nhiều, nói hắn nhìn sắc mặt, bệnh tình A Tú tuyệt không đến mức chết, cũng là vì An An muốn gả cho thái tử điện hạ, A Tú vì thỏa mãn tâm nguyện muội muội, vừa bận tâm Thiên Hạ Đại Thế, sợ là mình còn sống, An An không thể thuận lợi gả vào, chính là gả đi cũng sẽ bị cố kỵ, cho nên một lòng muốn chết. Hắn nói chắc như đinh đóng cột khí phẫn điền ưng, thái tử điện hạ không khỏi không tin. Cho nên thái tử điện hạ luôn cho là An An hại chết A Tú, cho nên chán ghét nàng vô cùng."
"Lại là như thế!" Lý Ức bừng tỉnh đại ngộ. Hắn rốt cuộc biết một đời sau khi Phương Cẩm An chết, Lý Mẫn vì sao đuổi cùng giết tận đuổi giết Hoàng Phủ Cực rồi.