• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Tử Lý Mẫn đến.

Bành quốc Thái Tử Lý Mẫn, là con trai trưởng của đương kim hoàng đế và hoàng hậu đã qua đời. Lời đồn lúc hắn mới sinh ra, trời giáng dị tượng, bầu trời mơ hồ có Phạm Âm và hương hoa. Cho nên ở dân gian liên tục có thanh danh tốt đẹp là Phật chuyển thế. Xác thực thì hắn cũng xứng đáng với sự khen ngợi này. Dung mạo tuấn mỹ tư nghi xuất trần không nói, một phần khí chất thánh khiết trong veo thật sự là thế gian khó tìm, cũng không biết cung đình không sạch sẽ làm sao có thể nuôi dưỡng ra được.

Và để phối với khí chất này, hắn còn có một đôi mắt mềm mại như nai con. Phương Cẩm An chỉ nhìn đôi mắt này thôi liền cảm thấy trái tim như muốn tan chảy ra, hắn lại nhếch miệng lên, tùy ý mà cười, Phương Cẩm An liền mặc kệ cho mình vạn kiếp bất phục.

Nhưng Phương Cẩm An đã lâu không thấy hắn nở nụ cười, ngày hôm nay ngược lại là hiếm có, khóe mắt đuôi mày của hắn, thoáng mang theo ý cười.

Sau đó nàng liền phát giác được, Lý Mẫn mang theo ý cười này, nhìn về phía Tạ Tụ.

Phương Cẩm An vô ý thức nắm hộ giáp vào lòng bàn tay, đau đớn sắc bén liền theo lòng bàn tay lan ra.

Đau đớn này làm cho nàng tốt xấu gì còn có thể tiếp tục duy trì được vẻ tiên phong đạo cốt biểu trưng cho Phương thị bọn họ.

Sóng mắt nàng dập dờn, nhìn Tạ Tụ.

Tạ Tụ từ khi Lý Mẫn đi vào liền quy củ hành lễ, đứng dậy, cúi đầu tránh lui. Không chút động tác dư thừa nào-- ý đồ khiến cho Lý Mẫn chú ý, nhìn về phía Lý Mẫn bày ra động tác mị hoặc, một chút cũng không có. Trái lại, tứ chi và vẻ mặt của nàng so với trước đó, có hơi cứng ngắc, thân thể của nàng co rúc vào, điều này đại biểu nàng không muốn gây chú ý cho Lý Mẫn, nàng muốn trốn tránh Lý Mẫn, thậm chí, nàng đối với Lý Mẫn có cảm xúc phản cảm.

Nàng thật đúng là không giống những nữ nhân khác của Đông cung. Phương Cẩm An nháy nháy đôi mắt, bỗng nhiên toát ra một liên tưởng thú vị: Chẳng lẽ, trong lòng nàng là quý mến A Tú, cho nên tuy là bị trong nhà an bài vào Đông cung, nhưng cũng không muốn thừa sủng của Lý Mẫn?

Ý nghĩ này khiến trong lòng Phương Cẩm An vui lên.

Nhưng nàng nào biết khi Tạ Tụ nhìn thấy Lý Mẫn, trong lòng lật lên sóng to gió lớn.

Lý Mẫn mười chín tuổi được thụ phong thái tử, đến năm nay đã là năm thứ ba. Trong trí nhớ của Tạ Tụ, lúc này của kiếp trước, hắn nắm quyền, chính vụ trôi chảy, Đế Hoàng coi trọng, thần tử mến phục, đúng là lúc phong quang vô hạn. Duy nhất không hài lòng, chính là cưới Phương Cẩm An làm thái tử phi. Cho nên hắn trần trụi chán ghét Phương Cẩm An không thèm che giấu, không hề tiết chế.

Nhưng bây giờ Lý Mẫn đứng ngay trước mặt này, hành động rõ ràng bất đồng so với kiếp trước.

Tạ Tụ đã từng được hắn sủng ái ba năm, tự nhận là không có người nào hiểu rõ hắn hơn nàng. Cho nên nàng có thể phân biệt ra được, Lý Mẫn ngay cả đến thăm Phương Cẩm An, ngay cả là bình tĩnh ân cần thăm hỏi cuộc sống thường ngày của Phương Cẩm An, nhưng giọng nói của hắn là giả tạo, bên trong không có cảm tình, ánh mắt của hắn di động, hắn không có đặt Phương Cẩm An vào trong mắt. Hắn ngồi ở trên ghế, thân thể có chút nghiêng về phía sau, lúc này cho thấy người hoặc chuyện trước mắt không thể làm hắn vui.

Hắn vẫn chán ghét Phương Cẩm An. Nhưng là bây giờ hắn đã thu liễm phần chán ghét này, cẩn thận xã giao có lệ với Phương Cẩm An, duy trì tình cảm trên danh nghĩa.

Tại sao lại thay đổi như thế?

Nghi hoặc này chợt lóe lên ở trong đầu Tạ Tụ, nhưng nàng lại chưa từng đào sâu suy nghĩ. Nàng lập tức lại nghĩ, xem ra là mình quá lo lắng, duyên phận của Lý Mẫn và Phương Cẩm An, giống như kiếp trước, cũng không thay đổi.

Lý Mẫn vẫn giống kiếp trước, chưa từng biết được, chuyện kia.

Nghĩ đến chuyện kia, Tạ Tụ nhất thời hận đến mức toàn thân phát run: Ba năm ân ái, nói không hết nồng tình mật ý, đến cuối cùng, mới phát hiện mình bất quá là vật thay thế, một vật thay thế tiện tay có thể vứt bỏ..

Nhất thời lại vô cùng muốn cất tiếng cười to, Lý Mẫn, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết rõ! Người ngươi giấu ở đáy lòng, người ngươi yêu thành si thành điên cuồng, lại ở ngay bên cạnh ngươi, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được nàng đã trả giá như thế nào để đến bên cạnh ngươi đâu, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết nàng yêu ngươi cũng giống như ngươi yêu nàng.. Thế nhưng ngươi vĩnh viễn sẽ không biết! Ta tuyệt sẽ không cho ngươi biết!

Không, chờ chút! Tạ Tụ lại nghĩ: Vẫn nên là như kiếp trước, chờ Phương Cẩm An thê thảm bỏ mình, mới khiến cho Lý Mẫn phát hiện hết thảy, phát hiện hắn bỏ lỡ cái gì, giày xéo cái gì, lúc này mới sảng khoái! Không sai, nên để cho vết thương của hắn thảm thiết hơn hơn kiếp trước mới đúng! Nhưng nàng sẽ không liên lụy trong đó, sẽ không để cho mình luân lạc tới tình cảnh được ban cho ba thước lụa trắng chết bi thảm, luân lạc tới trả giá thật tình, cuối cùng mới nực cười phát hiện mình bất quá chỉ là vật thay thế!

"Lương đệ, Lương đệ? Điện hạ nói chuyện với người kìa!" giọng nói lo lắng của Lăng Ba lo kéo suy nghĩ của nàng về. Ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy đôi mắt phượng thâm thúy của Lý Mẫn đang chăm chú nhìn nàng.

"Nô tì thất nghi!" Tạ Tụ thu hồi suy nghĩ, kinh hoảng cúi người hạ bái -- trong kiếp trước, Lý Mẫn rất thích nàng kiều mị hoạt bát, như vậy kiếp này đã không muốn thừa sủng của hắn, liền phải giả bộ câu nệ không thú vị khiến hắn không thích.

Quả nhiên Lý Mẫn liền quay đầu, đứng lên: "Cô còn có chính vụ xử lý, đi trước."

"Nô tì cũng không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, nô tì xin cáo lui." Tạ Tụ không ngờ nhìn thấy Lý Mẫn, khiến tâm tình mình chập chờn lợi hại như thế, đúng là nhất thời nửa khắc có chút cảm giác không chống đỡ nổi, liền cũng đứng dậy cáo từ.

Phương Cẩm An đưa mắt nhìn bóng lưng nàng rời đi. "Chẳng lẽ nàng ấy thật sự tưởng nhớ A Tú hay sao?" Nàng khe khẽ nói thầm.

Trong điện lại khôi phục thành một mảnh tĩnh mịch, cũng không có người giải thích nghi hoặc cho nàng.

Phương Cẩm An có chút thở dài.

"Nương nương, nên vào ăn sáng rồi." Vân Kiến nói.

Phương Cẩm An nhìn xem nước chảy, sớm qua thời gian ăn sáng. "Không thấy ngon miệng, không ăn." Nàng lắc đầu.

"Vậy muốn uống thuốc sao?" Vân Kiến lại hỏi.

Phương Cẩm An gật gật đầu, Vân Kiến liền ra hiệu cung nhân bưng thuốc nàng muốn uống tới.

Thuốc bưng tới, Vân Kiến cầm chén thuốc đưa cho Phương Cẩm An. Chén thuốc chạm tay có chút nguội lạnh. Vân Kiến liền hiểu, thuốc này sớm đã nấu xong rồi, Tạ Tụ qua nên mới kéo dài như vậy, bị lạnh mất rồi. Đám cung nhân lười biếng, hâm nóng cũng chưa từng hâm thuốc được một lần.

Nhưng Phương Cẩm An không thèm để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, Vân Kiến liền chỉ coi như không biết.

Phương Cẩm An để ý chỉ có: "Mật đường trong thuốc thêm không đủ, nhiều hơn chút nữa đi."

Vân Kiến liền im lặng không lên tiếng từ hũ mật bên cạnh múc ra nửa muỗng mật đường cho vào trong thuốc, cũng chỉ làm như chưa từng nghe thái y phân phó thuốc này không thể uống ngọt.

Mặc dù bỏ thêm nhiều mật đường như vậy, Phương Cẩm An vẫn cau mày, lề mà lề mề uống một ngụm nhổ một ngụm. Còn non nửa bát liền đẩy ra: "Không uống."

Vân Kiến cũng tùy nàng.

Uống xong thuốc, Phương Cẩm An liền cúi người nằm xuống giường êm.

Chánh điện rộng rãi sáng sủa này, Phương Cẩm An thích nhất ở chỗ này mơ màng. Nhưng tuy là buông xuống màn lụa che phủ, nhưng cũng không ngăn được cơn gió nhỏ từ khe hở mọi nơi thổi tới.

Tuy là cuối hạ, nhiệt độ không thấp, nhưng bệnh của Phương Cẩm An, không thể ra gió.

Nhưng cũng không ai lên tiếng khuyên can.

Thức dậy, đã đến buổi chiều, lại một giấc, bóng đêm càng thâm trầm.

"Nương nương, hôm nay cần phải chuẩn bị nước tắm gội?" Vân Kiến hỏi.

Phương Cẩm An giống như gặp phải chuyện đại nạn gì, nhíu mày: "Hai ngày trước không phải vừa tắm gội sao, lại phải tắm gội!"

Nhưng đây là đang trong giữa ngày hè mà, trong nội cung quý nhân nào không phải mỗi ngày đều tắm gội. Nếu không phải như thế, Vân Kiến cũng chẳng muốn mở miệng hỏi thăm.

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng ta, Phương Cẩm An miễn cưỡng đứng dậy: "Vậy liền chuẩn bị nước đi."

Hầu hạ vị Thái Tử Phi này tắm gội, quả thực là chịu tội.

Vào trong nước mà giống như bơi vào núi đao biển lửa, cau mày cắn răng, thật không hiểu nổi.

Chà xát tắm rửa trên người, cũng không chịu dùng đậu tắm, càng không chịu để người hầu hạ chà xát tắm rửa, không biết là cái tật xấu gì. Giống như con mèo nhỏ rửa mặt hai ba cái là xong.

Đáng tiếc cho một thân da thịt tốt như vậy.

Nàng một thân da thịt óng ánh tinh tế tỉ mỉ, giống như trẻ con. Trong cung ba nghìn giai nhân, Vân Kiến ngược lại cũng chưa từng thấy qua da thịt nào tốt như vậy.

Nhưng cũng không có tác dụng gì.

Vân Kiến đến Chương Hoa cung đã ba tháng có thừa. Trong ba tháng này, thái tử điện hạ chưa bao giờ ngủ lại trong Chương Hoa cung.

Còn có lão nhân Chương Hoa cung nói luyên thuyên với nàng ta, sợ là đại hôn đêm hôm đó, thái tử điện hạ cũng chưa từng chạm qua thân thể của nàng đâu.

Vân Kiến ở trong cung này, cũng coi như là người thành thật. Nhưng ngay cả nàng ta cũng phải thầm mắng ở trong lòng, ai cũng nói Thái Tử Phi không được thái tử thích, nhưng mà nhìn cái tính nết này của nàng ấy đi, chính là thả ở trong nhà dân chúng tầm thường, cũng sẽ bị phu quân chán ghét mà vứt bỏ thôi.

Thứ nhất người thì mang bệnh từ trong bụng mẹ, bệnh này Vân Kiến cũng không biết gọi là bệnh gì, các thái y cũng nói không ra nguyên do, chỉ nói là Thái Tử Phi thân thể vô cùng suy yếu, phải dưỡng cho thật kỹ. Hơi lạnh chút hơi nóng chút hơi mệt chút hay hơi tức giận chút cũng sẽ bị phát bệnh, giống như sắp chết đến nơi vậy. Mà Thái Tử Phi vẫn không hề xem trọng thân thể mình, cho nên phát bệnh hoài, thời gian lâu rồi, nhóm đầy tớ bọn họ cũng phiền chán, chứ đứng nói tới các quý nhân bên trên.

Phương thuốc điều dưỡng là Thái Tử Phi mang từ nhà mẹ đẻ tới, một ngày ba bữa không thể ngừng. Những dược liệu kia các thái y ngược lại đều nhận ra, nguyên một đám đều tặc lưỡi, nói phối một thang thuốc như vậy, hao phí không dưới trăm lượng vàng! Cũng chỉ có Thiên gia mới có thể nuôi sống nàng dâu này thôi.

Thứ hai nàng ấy còn vừa làm biếng vừa tham ăn, không biết suy nghĩ vươn lên. Ngay cả là có bệnh mệt mỏi như vậy, nhưng nàng ấy còn trẻ tuổi như vậy, bình thường người có chút lòng dạ cũng nên ráng chống đỡ phấn chấn một chút. Nàng ấy thì không, nàng ấy còn mượn cái cớ bị bệnh này, người trong cung ngoài cung có thể không gặp sẽ không gặp, cho nên chuyện lớn chuyện nhỏ Thái Tử Phi gánh vác cũng không nguyện dính tay, cả ngày chỉ biết ngủ. Nếu không đánh thức nàng, nàng một ngày sẽ ngủ mười hai canh giờ -- cung nhân hầu hạ trang điểm trong Chương Hoa điện ngược lại bớt việc mà: Thái Tử Phi hiếm khi thay quần áo ngủ buộc tóc trang phục đàng hoàng lắm.

Thời gian thanh tỉnh hiếm hoi, nàng chỉ biết ngẩn người, nếu không phải là miệng không ngừng ăn đồ ngọt, cái dáng vẻ thèm ăn kia, y như gia đình nghèo túng đói rách ăn không đủ no vậy. Nhưng mà bệnh của nàng lại không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, ăn nhiều sẽ nôn, bệnh nặng liền sẽ phát tác.. Bởi vậy mặc dù ăn như vậy, người cũng không hề béo lên.

Tính nết không tốt, Thái Tử không thích, lại không có nhà mẹ đẻ nâng đỡ hay hỏi han ân cần, có thể nói hiện tại toàn cung trên dưới đều mắt lạnh nhìn Thái Tử Phi bệnh càng ngày càng nặng, lặng chờ lẽ chờ nàng qua đời.

Nhưng ngoài phẫn nộ, có đôi khi nghĩ lại, Vân Kiến cũng bất bình thay nàng, thương nàng.

Thế hệ tiểu thư con vợ cả duy nhất của Tấn Dương Hầu phủ Uy chấn thiên hạ, đó là xuất thân có thể so với công chúa cao quý.

Đồ cưới của nàng, cho dù là công chúa cũng không sánh nổi, đó là toàn bộ Tấn Dương Hầu phủ -- binh mã hai mươi vạn, thành trì mười hai châu.

Cho dù là hướng về phía phần đồ cưới này, Lý thị Thiên gia cũng không nên đối đãi nàng lạnh lùng như thế.

Duy chỉ có thể nói vô tình nhất là nhà đế vương.

Cũng đáng thương cho Phương Quân hầu bách chiến bách, làm một việc cuối cùng khi còn sống, đó làdõi mắt khắp thiên hạ hào kiệt chọn phu quân cho em gái hắn, lại chọn phải thứ không ra gì.

Năm ấy Phương Cẩm An xuất giá -- thật ra nói cho đúng chính là hòa thân, thế nhưng thiên hạ Tam quốc quấy nhiễu xôn xao, có thể xưng là việc trọng đại nhất thời. Nếu muốn nói rõ ràng việc trọng đại này, chi bằng hãy nhắc đến tình hình chung của thiên hạ.

Hơn trăm năm trước, Đại Ngụy triều thống trị thiên hạ thất bại sụp đổ, sau thời gian chiến tranh loạn thế, đã hình thành thế chân vạc tam quốc. Tổ tiên Lý thị Bành quốc bọn họ, chiếm cứ đất đai Trung Nguyên phì nhiêu. Ở phía đông, Phó thị lập quốc lấy tên hiệu là Trần, ở phía tây, cũng có Triệu thị, lập quốc lấy tên hiệu là Vệ.

Tam quốc giao nhau ở vùng Bắc Cương, nhưng vẫn tồn tại một thế lực đặc thù. Đó chính là Tấn Dương Hầu phủ Tấn Nguyên mười hai châu trấn thủ biên cương.

Tấn Dương Hầu phủ này cũng không được bất kỳ quốc gia Trần, Bành, Vệ nào thụ phong, vẫn chỉ tôn kính dòng chính Ngụy triều.

Tấn Dương Hầu phủ Phương thị Nhất Mạch, thậm chí còn có trước Ngụy triều, liền trấn thủ Bắc Cương, chống lại man nhân. Người trong tộc dũng mãnh thiện chiến, càng thêm nghĩa đảm trung tâm, yêu dân như con. Cho nên ở dân gian uy danh viễn dương.

Cũng may Tấn Dương Hầu phủ này có luật thép, chỉ phòng thủ biên giới an dân, không tham dự tranh đấu trong triều. Thế hệ Quân hầu cũng đều là thủ đoạn, thời kỳ sau Ngụy triều, triều chính ngu ngốc đến như vậy, Tấn Dương Hầu phủ có thể không chút liên lụy nào trong đó.

Về sau trong loạn thế, Tấn Dương Hầu phủ cũng không tham dự chư phương hỗn chiến, bình yên bảo toàn thực lực bản thân. Dù sao hắn đảm đương trách nhiệm chống lại man nhân, nếu như không chịu tham gia loạn cục, thế lực chư phương cũng vui vẻ không trêu chọc hắn.

Đợi Tam quốc đóng đô, Tấn Dương Hầu phủ vẫn siêu nhiên thế ngoại như cũ, không xưng đế lập quốc, nhưng cũng không chịu quy thuận bất kỳ một triều đình nào. Xét thấy thực lực và danh vọng của hắn, Tam quốc đều là muốn nạp hắn cho mình dùng. Lúc này chừng trăm năm, Tam quốc tranh cướp giành giật, các loại lấy lòng tiếp đãi long trọng, Tấn Dương Hầu phủ lại như một khối đá cứng, không có chút dấu hiệu nào nhả ra.

Thẳng đến mấy năm trước, chuyện bắt đầu phát sinh chuyển biến.

Thành thật mà nói cũng làm cho người ta thổn thức không thôi. Thế gia đại tộc này đã từng rực rỡ muôn màu, kinh nghiệm nhiều đời da ngựa bọc thây, oanh liệt đền nợ nước cho tới tận bây giờ, vậy mà chỉ còn lại một đôi huynh muội song sinh tuổi vừa mới nhược quán.

Trong đó vị tiểu thư kia, chính là Thái Tử Phi Phương Cẩm An của Bành quốc hiện nay, quanh năm ốm yếu, nuôi ở bên trong khuê phòng, ít có người biết.

Mà vị quân hầu trẻ tuổi kia, tên Phương Cẩm Tú, cũng không hề đánh rơi uy danh của tổ tiên hắn, mấy năm trước liên hiệp tam triều cùng nhau phát binh, phá man nhân Vương Trướng, diệt man nhân Thiền Vu, trục xuất man nhân ở ngoài ngàn dặm. Tương lai mấy chục mấy trăm năm sau, man nhân cũng sẽ không hình thành uy hiếp lớn đối với Bắc Cương.

Chuyện này đối với người trong thiên hạ là chuyện rất tốt, duy chỉ có đối với Tấn Dương Hầu phủ là không phải.

Thứ nhất họa man nhân đã giải, Tấn Dương Hầu phủ liền mất đi tác dụng bảo vệ biên cương, tam triều sao có thể bỏ mặc một đội quân tinh nhuệ bất tuân tự mình lắc lư biên cảnh như vậy?

Càng nguy hiểm hơn là, trong cuộc đại chiến, Phương Cẩm Tú chịu độc tiễn của man nhân, nguy hiểm tính mạng.

Sau khi chiến đấu kéo dài vài năm, Phương Cẩm Tú cuối cùng tráng niên mất sớm.

Trước khi qua đời, hắn dùng mười hai châu, hai mươi vạn binh mã làm của hồi môn, gả em gái của hắn Phương Cẩm An vào Bành quốc.

Từ nay về sau, thế gian không còn Tấn Dương Hầu phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK