• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Cẩm An hai mắt nhắm chặt bỗng nhiên trừng tròn vo. Trong mắt sương mù mông lung, mê loạn nhanh chóng bị khiếp sợ và ngượng ngùng thay thế.

Mà Lý Ức giống như không nghe thấy, vẫn nên làm gì thì làm.

"Đệ, đệ này.." Phương Cẩm An tức giận nện vào lồng ngực hắn: "Còn không mau dừng lại ngay! Nhất định là đệ lén trở về bị người phát hiện!"

"Không đâu, không ai phát hiện đâu." Lý Ức đè tay nàng lại: "Phụ hoàng ông ấy tới thì tới thôi, không có chuyện gì, dù thế nào đi nữa thì ông ấy cũng biết rồi.."

"Sao không có chuyện gì, đệ mong phụ hoàng đệ tức chết đúng không?" Phương Cẩm An cả giận nói.

Lúc này thanh âm lo lắng của Tạ Tụ cũng ở ngoài phòng vang lên: "Nương nương, bệ hạ lập tức đến, các người nói chuyện lúc hồi lâu rồi, còn chưa có nói xong sao?"

Phương Cẩm An liều mạng đẩy Lý Ức: "Đệ còn như vậy, ta sẽ tức giận!" Nhưng thân thể như sắt đá này đâu có chịu động chút nào?

"Được rồi được rồi lập tức liền xong, nhưng nàng phải kiềm chế xíu." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ muốn nhỏ máu, Lý Ức liếm liếm, hít sâu một hơi, cất giọng nói: "Tạ Tụ ngươi trước đi ra ngoài kéo dài đi, nói nương nương đang ngủ trưa, lập tức đi ra tiếp giá."

Bên ngoài Tạ Tụ đang đứng đến tê chân nghe thấy một tiếng này, kinh hãi thiếu chút nữa té xuống đất: Sao, sao lại có tiếng của Lý Ức thanh?

Không kịp nghĩ nhiều, Đế giá đã đến ngoài cửa điện. Tạ Tụ vội vàng đi qua nghênh đón: "Bệ hạ thứ tội, nương nương vốn đang ngủ trưa, dung nhan không chỉnh tề, không thể nghênh đón thánh giá."

"A, không sao, trẫm vốn là đi ra dạo dạo, đi tới này bỗng muốn đến xem nương nương." Sùng Nguyên Đế sắc mặt như thường, có lẽ cũng không có phát hiện ra chuyện tốt của nhi tử ông. "Mời nương nương ngươi chậm rãi trang điểm là được, không cần sốt ruột." Ông phân phó nói.

Sùng Nguyên Đế tự đến ngồi trong chánh điện, Tạ Tụ hành lễ lui ra, vội vàng lại trở về tiểu thư phòng, không quan tâm mà đẩy cửa vào.

Ân, bên trong thật đúng là Lý Ức! Thật đúng là một đôi cẩu nam nữ đang bối rối mặc áo!

Tạ Tụ kinh hãi miệng không khép lại được: "Ngươi ngươi ngươi các ngươi.."

"Là Tiểu Ức vụng trộm chạy về." Phương Cẩm An cũng bất chấp mọi thứ rồi, vừa buộc dây thắt lưng bên vừa đến trước mặt Tạ Tụ, uốn gối nói: "Tiểu Tạ, nhanh nhanh nhanh, mau giúp ta làm làm tóc!"

"A a a, cây trâm, cây trâm đi đâu rồi? Được rồi trước dùng cái của ta đi -- ai nha nương nương, dây thắt lưng ở bên trái, bên trái! Ngươi buộc bên phải làm gì nha?"

"A đúng rồi, ta nói sao buộc không đúng.. Ahhh, tiểu Tạ ngươi đâm vào da đầu ta rồi!"

"Các ngươi chậm một chút, không có việc gì lớn.."

"Im miệng, đều tại ngươi! -- ai, khăn tay ta móc trên quần áo đệ rồi!"

Sùng Nguyên Đế một chén trà đều sắp uống xong, mới thấy Phương Cẩm An khoan thai đi đến.

"Nhi thần nghênh giá giá đến chậm, phụ hoàng thứ tội!" Nàng thở hồng hộc quỳ lạy.

"Là trẫm tới không phải lúc, quấy rầy thanh tịnh của nương nương. Nương nương mau đứng dậy đi." Sùng Nguyên Đế mơ hồ cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng không có nghĩ sâu.

Đức Sinh hầu hạ lại cảm thấy chấn động: Lúc này y phục trên người nàng nhăn như vậy, hoa tử đinh hương trên tai thiếu một cái, trên mặt khí sắc so với bình thường vô cùng hồng nhuận. Chỗ chết người nhất chính là, trong con ngươi kia sóng nước mênh mông, rõ ràng là, a lão thiên gia của ta ơi, rõ ràng là dáng vẻ mới vừa nhận mưa móc..

Đợi Phương Cẩm An ngồi vào chỗ của mình, Sùng Nguyên Đế nhìn quanh mọi nơi, than thở nói: "Trẫm trước đó lần thứ nhất tới nơi này, vẫn là hai tháng trước. Ngắn ngủn hai tháng, trong ngoài Chương Hoa điện này ngược lại là thay đổi dáng vẻ nhiều lắm, xưa đâu bằng nay a."

Phương Cẩm An thuận theo ánh mắt ông nhìn: Hoàn toàn chính xác, hiện nay ở bên trong Chương Hoa điện, từ bày biện chi phí đến cung nhân thu xếp, cũng trong lúc vô tình thay đổi, khắp nơi đều là dấu vết của Lý Ức.

Mà mình, cũng trong lúc vô tình quen với sự hiện hữu của hắn a.

Phương Cẩm An suy tư một chút, nói: "Phụ hoàng không thích những thứ thay đổi này?"

Sùng Nguyên Đế vẫy vẫy tay: "Trẫm, ngay cả là Đế Vương, cũng không thể nắm trong tay tất cả mọi chuyện, trẫm đã già rồi. Chuyện của những người trẻ tuổi các ngươi, trẫm không quản được rồi."

Trong mắt ông lộ ra vài phần mệt mỏi: "Huống chi, ngươi và Ức nhi đều là đứa bé ngoan, đặc biệt là ngươi, là Thiên gia Lý thị, có lỗi với ngươi."

"Nhi thần sợ hãi." Phương Cẩm An khấu đầu nói.

"Trẫm hôm nay tới, chính là muốn hỏi lời trong lòng nương nương một chút." Sùng Nguyên Đế nói: "Thái Tử lập tức sẽ chính thức gia phong rồi, nương nương ngày sau có tính toán gì không?"

"Cái này.." Phương Cẩm An chần chờ không nói. Nàng cũng không phải không quyết định chắc chắn được, nhưng sợ Lý Ức đang từ một nơi bí mật gần đó nghe lén, sợ là nàng dám nói một câu rời khỏi, là hắn có thể lập tức nhảy ra! "Hết thảy tùy ý phụ hoàng." Nàng chỉ đành cười khổ nói.

Sùng Nguyên Đế cũng không nghĩ tới nàng có thể nói như vậy. Hai tháng này xem phẩm hạnh của nàng, là một người rất có quyết đoán, như thế nào dễ dàng để người khác tới nắm tiền đồ trong tay nàng? "Nương nương đã cứu trẫm một mạng, là ân nhân của trẫm," Sùng Nguyên Đế châm chước nói: "Cho dù nương nương làm ra quyết định gì, trẫm, cũng nguyện thành toàn nương nương. Nương nương nếu muốn trở lại Bắc Cương, đều có chỗ dung thân cho nương nương, nương nương nếu như muốn lưu lại Đông cung, Đông cung này, cũng nhất định có một chỗ cắm dùi cho nương nương."

Lời này, Phương Cẩm An nghe rõ.

Không chỉ có Phương Cẩm An nghe rõ, Tạ Tụ sau lưng nàng, Lý Ức âm thầm nghe lén, cũng nghe rõ: Sùng Nguyên Đế có thể cho Phương Cẩm An ở lại hậu cung Lý Ức, nhưng không thể nào là chính cung.

Sùng Nguyên Đế tự cho là lời này dĩ nhiên là cực kỳ rộng lượng rồi: Dù sao cũng là chuyện xấu đệ đệ đoạt chị dâu, lần thứ hai mẫu nghi thiên hạ là tuyệt đối không thể rồi.

Phương Cẩm An nghe xong lời này chỉ coi như là mây khói qua tai. Tạ Tụ thì ở trong lòng bĩu môi: Nếu như ngươi biết nàng chính là Phương Cẩm Tú, lời này ngươi còn dám nói? Được rồi, cho dù nàng chỉ là Phương Cẩm An, ngươi có bản lĩnh để người ta trả lại 12 châu hai mươi vạn binh mã à!

Mà Lý Ức trong bóng tối, nghe xong lời này vốn là muốn lao ra, phản bác phụ hoàng hắn. Nhưng ngẫm lại lúc này cũng không giúp ích được cái gì, chỉ có làm hỏng chuyện, rốt cuộc nhịn xuống.

Đợi Sùng Nguyên Đế vừa đi, Phương Cẩm An trở lại trong thư phòng, hắn lập tức ôm chặt lấy Phương Cẩm An: "Phụ hoàng già nên hồ đồ rồi, ông ấy nói nàng không cần để ở trong lòng. Ta đời này kiếp này, chỉ cần một mình nàng thôi, trừ nàng ra, ta ai cũng không cưới.."

Đi theo sau lưng Phương Cẩm An, Tạ Tụ sợ run cả người, vội vàng lui ra ngoài.

"Không phải," Phương Cẩm An dùng sức đẩy hắn ra: "Chúng ta không phải đã nói rồi sao, nợ nần trả hết rồi, sẽ không nhắc lại chuyện này nữa mà?"

"Không nhắc lại chuyện một đêm kia, không phải là chuyện ta muốn cưới nàng." Lý Ức kiên định cố chấp nói: "An An, ta yêu nàng, ta muốn cưới nàng. Ta muốn nàng làm Thái Tử Phi của ta, làm hoàng hậu của ta."

Hắn ở đây bày tỏ tình cảm với nàng, Phương Cẩm An cảm giác tim mình lỡ nhịp, không thể giống như lúc vừa bắt đầu, quyết đoán cự tuyệt hắn.. "Trời không còn sớm, trời sắp tối rồi, đệ, đệ vẫn là đi nhanh đi, nhanh đi Hoàng Lăng đi." Phương Cẩm An vô lực nói.

"Được, ta đi đây." Lý Ức ngược lại không có dây dưa đến cùng, chỉ cẩn thận từng li từng tí nói: "Nàng cũng mệt mỏi? Nhanh nghỉ ngơi đi đi." Dừng lại một chút, lại nói: "Gia phong ngày ấy, nếu như thân thể vẫn khỏe, thì tới xem lễ một chút, nếu khó chịu, tuyệt đối không nên miễn cưỡng, được không?"

Phương Cẩm An rủ mắt cũng không thèm nhìn hắn, nhẹ gật đầu.

Lần này dường như không có tức giận như lần trước. Trong lòng Lý Ức không khỏi mừng thầm.

Trước khi đi ra ngoài hắn trước tiên mang mặt nạ ngụy trang lên trên mặt. Phương Cẩm An lúc này mới nhớ tới: "Đợi một chút, trên mặt của đệ còn có dấu tay!"

Nàng đi lấy thuốc dán tiêu bầm. Lần này cũng không muốn bôi thuốc cho hắn, chỉ đưa cho hắn.

"Đánh ở chỗ nào, ta không nhìn thấy." Lý Ức bắt lấy tay của nàng: "Lại giận ta, cũng không đến mức so đo lên loại chuyện bôi thuốc nhỏ nhặt này chứ?"

Phương Cẩm An hiện tại chỉ muốn hắn đi, mắt không thấy tim không phiền. Vì vậy vội vàng mở thuốc cao ra, qua loa lau cho hắn dấu hai cái: "Được rồi!"

Nào có thể đoán được Lý Ức lại bắt lấy tay nàng, hôn lòng bàn tay.

Hắn rốt cuộc đã đi. Phương Cẩm An xông vào trong tẩm điện, chui vào trong chăn.

Chưa qua một giây Tạ Tụ gọi nàng: "Đừng có ngủ trước, trước tắm gội rội ngủ tiếp."

Hiện tại nước tắm gội này, cũng không phải là nước bình thường. Trong nước này, đổ vào hương lộ đặc chế, cho nên không giống nước bình thường, sẽ kích thích da thịt của nàng.

Nên Phương Cẩm An rất chán ghét, nước thuốc tắm gội được gọi là nước vo gạo cũng vẫn tiếp tục ở chỗ cũ, mỗi tháng thượng trung hạ ba mươi tuần đều ngâm một lần, nhưng hiệu quả cũng không rõ rệt lắm. Cho nên Lý Ức lại đặc biệt mời Hoàng Phủ Cực điều chế hương lộ này cho nàng, dùng rửa mặt hằng ngày.

Hương lộ này phí tổn chế tạo cực kỳ đắt đỏ. Nói là phải dùng một loại dầu vô cùng hiếm đến từ Tây Vực, số lượng một lọ nho nhỏ, phải tốn trên trăm lượng.

Hôm nay Phương Cẩm An ngửi hương lộ này, nhưng trong lòng càng lo lắng.

"Nương nương cũng không nên suy nghĩ lung tung. Thuyền đến đằng trước tự nhiên thẳng á." Tạ Tụ hiện tại dĩ nhiên hiểu nàng rất rõ, nhìn sắc mặt nàng đã biết rõ trong lòng đang suy nghĩ gì.

"Ta tuyệt không muốn gả cho hắn, ta không muốn." Phương Cẩm An ngồi trên thùng tắm, đầu cúi thấp, buồn bã ỉu xìu nói thầm.

"Không muốn liền không muốn, hắn sẽ không bắt buộc người." Tạ Tụ an ủi nàng.

Nhưng mà hai ngày sau, nàng vẫn buồn bã ỉu xìu như vậy.

"Bệnh của nương nương, nhất định lập tức sẽ phát tác, nghi điển gia phong Thái Tử, mình không đi nhé." đêm trước gia phong, Tạ Tụ khuyên nàng.

"Vẫn muốn đi, dù sao là đại sự cả đời của hắn, ta sao có thể vắng mặt." Phương Cẩm An ngược lại không chịu.

Vì vậy sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Tụ liền cùng Phương Cẩm An, đi theo phía sau xe Sùng Nguyên Đế Đế, ra khỏi Hoàng Cung, đi về hướng Thanh Long môn.

Lễ bộ sớm đã ở phía sau Thanh Long môn dựng xong đài nhận lễ long trọng. Vừa bởi vì hợp nhất đại lễ gia phong Thái Tử và giành thắng lợi khải hoàn, cho nên có lẽ dân chúng sẽ đứng xem lễ xa xa bên đường.

Phương Cẩm An hôm nay mặc trang phục xanh da trời. Tạ Tụ dĩ nhiên biết rõ, đây là lễ phục của gia chủ Phương gia bọn họ. Thế nhưng không trang điểm dâng trào ý chí chiến đấu giống như hai lần trước, hôm nay Phương Cẩm An vẻ mặt mỏi mệt.

Tạ Tụ rất lo lắng.

Loại trường hợp này là coi trọng thân phận nhất, theo thân phận mà sắp xếp vị trí. Vốn, lúc là Thái Tử Phi, Phương Cẩm An trong các loại trường hợp trọng đại, đều là đứng hàng đầu tiên của nữ quyến-- lễ chế Bành triều, ngay cả tứ phi của Hoàng Đế cũng không vượt qua nàng. Nhưng bây giờ, nàng khó xử nhất đúng là thân phận. Lần trước lúc Tế Thiên, nàng là đạt được giấy phép đặc biệt của Sùng Nguyên Đế, đứng hàng trong hàng hoàng tử, đi theo bên cạnh Sùng Nguyên Đế. Mà lần này, tư lễ thái giám nghiêm trang dẫn nàng đạo đã đến vị trí cuối cùng của nội mệnh phụ.

Tạ Tụ lập tức liền hiểu: Hoàng Đế dĩ nhiên xem Phương Cẩm An trở thành tiểu thiếp Lý Ức mà đối đãi!

Tạ Tụ nghiến răng muốn mắng người.

Thân phận nàng cũng lúng túng, cho nên lần trước Tế Thiên nàng đều không có đi. Hôm nay là bởi vì nhìn thấy Phương Cẩm An không thoải mái như vậy mới đi. Nàng tình nguyện làm người phục vụ nhỏ, để người khác xem như thị nữ của Phương Cẩm An mà đối đãi, nhưng lại nàng chịu không được Phương Cẩm An bị người làm nhục.

Bài vị sơ định, lễ điển còn chưa bắt đầu. Thần tử mệnh phụ Nội ngoại đều là tốp năm tốp ba, thấp giọng nói chuyện với nhau. Thế nhưng không ai để ý tới hai người Phương Cẩm An. Hai người các nàng bị cô lập lẻ loi trơ trọi.

Nội mệnh phụ cuối cùng, kế tiếp chính là ngoại mệnh phụ. Đứng đầu ngoại mệnh phụ, chính là Liễu phủ Hưng Quốc lão phu nhân. Lúc này một đám phu nhân vây quanh Hưng Quốc lão phu nhân cùng mẹ của Liễu Tuệ La phu nhân nịnh nọt: "Nghe nói, Ngũ tiểu thư các ngài hôm nay theo thái tử điện hạ khải hoàn?" "nghe nói Ngũ tiểu thư ở đám cháy lập nhiều đại công, triều đình cũng phải khen ngợi thật lớn hay sao?" "sợ không phải, cùng lúc gia phong Thái Tử, ý chỉ phong Thái Tử Phi, cũng sẽ ban xuống?" "tám chín phần! Ta đây sớm chúc mừng người nha!"

Các nàng mặc dù không có nói rõ nhằm vào Phương Cẩm An, nhưng Tạ Tụ há phát hiện không phải, lời này của các nàng, đúng là nói cho Phương Cẩm An nghe.

Tạ Tụ lo lắng nhìn Phương Cẩm An, chỉ thấy nàng càng uể oải.

Tạ Tụ trong lòng càng thêm tức giận, ngay cả Lý Ức cũng tức giận lây.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một tiểu thái giám đi đến: "Nương nương, Tử Lai Vương lão điện hạ mời ngài nói chuyện."

Phương Cẩm An Tạ Tụ chuyển mắt nhìn lại, quả nhiên thấy bên cạnh Sùng Nguyên Đế, Tử Lai Vương đang cười tủm tỉm hướng chỗ này phất tay.

Tạ Tụ nén một chút tức giận, liền đỡ Phương Cẩm An đi qua, chào Tử Lai Vương. Sùng Nguyên Đế nhìn thấy, kinh ngạc hỏi: "Sao, Tử Lai Vương huynh như thế nào nhận ra Phương thị?"

"Bạn cũ, bạn cũ." Tử Lai Vương cũng không để ý nhiều tới Sùng Nguyên Đế, chỉ lo nói chuyện với Phương Cẩm An: "Chuyện mấy ngày nay, cũng không có đi gặp ngươi được, hôm nay vừa vặn, Hằng Nhi con qua đây."

Theo ông cho gọi tới, là một nam tử khí phách thanh quý như trăng soi sông lạnh. Phương Cẩm An nghe được Tử Lai Vương xưng hô liền biết: "Vị này chính là ái tử của lão điện hạ, Cảnh Xuyên Quận Vương Hằng điện hạ rồi."

"Đúng vậy!" Tử Lai Vương tươi cười hớn hở nói: "Hằng, nhanh gặp qua muội muội của Cẩm Tú quân hầu, An An quận chúa."

Ách, xưng hô này ngược lại rất khác biệt. Tạ Tụ nhìn vẻ mặt tươi cười của Tử Lai Vương, sao giống như bà mối vậy nè-- chẳng lẽ, con của ông ấy? Tạ Tụ trừng mắt, lập tức đề cao cảnh giác, vứt cơn giận dữ với Lý Ức ném ra ngoài chín tầng mây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK