"Thì ra nàng và Tử Lai Vương thúc cũng có giao tình?" Lý Ức hỏi Phương Cẩm An. Nhưng cho dù nàng và Thiên Vương lão tử có giao tình, hắn cũng không kỳ quái.
"Năm ấy có một lần ra ngoài du ngoạn, trên đường đi qua đất phong của Tử Lai Vương, vô tình gặp được Tử Lai Vương cải trang xuất hành, kết bạn vong niên." Phương Cẩm An đáp.
Lý Ức sững sờ: "Vậy nàng vừa nói với ông ấy "Việt Khâu ba ngày, phi binh độ nan" là có ý gì?"
Đó là mật hiệu. Nàng đã sớm chuẩn bị sẽ có một ngày có thể sẽ khôi phục nữ trang, thân phận ban đầu tan vỡ, cho nên mịt mờ cùng một vài cố nhân lưu lại mật hiệu quen biết -- bất quá, ngược lại là chưa lưu lại cho Lý Ức nha, trước kia phân lượng của Lý Ức ở trong lòng nàng thật sự không nặng. Hiện tại nếu để cho hắn biết, hắn nhất định lòng dạ hẹp hòi quyết đòi được cho coi.. Phương Cẩm An cảm thấy quẫn bách, trên mặt hặc hặc hai tiếng: "Không có ý gì, chính là lúc ấy kết giao với ông ấy, xúc cảnh sinh tình, ngẫu hứng làm thơ, làm thơ, khà khà."
"Làm thơ?" Thơ gì mà gì diễn đạt không lưu loát thế này? Lý Ức khó hiểu, ngay sau đó lại thư thái: Tài văn chương của nàng, có vẻ như là không được tốt lắm, đúng rồi, nhớ năm đó khi hắn mang gương mặt của Lý Mẫn cũng làm qua loại này thơ, cái gì "Sum sê hoa vũ đông, cuồn cuộn ánh sáng tím", hoàn toàn không biết nàng biểu đạt cái gì, còn nói tặng thơ này cho hắn, chết sống muốn hắn nhớ kỹ, thề trọn đời không quên, sau này nhìn thấy thơ này liền nhớ tới nàng.. trong lòng Lý Ức cười cười.
Phương Cẩm An cũng có chuyện muốn hỏi hắn. Nhưng lúc này đôi tân nhân đến, nghi thức cưới xin bắt đầu, đành phải tạm thời đè xuống.
Khi hành lễ hoàn tất, yến hội bắt đầu. "Đến đây cũng tàm tạm rồi đó, có mệt mỏi hay không? Chúng ta trở về nhé?" Lý Ức hỏi Phương Cẩm An.
"Cái gì cũng tàm tạm rồi, chính sự còn chưa có làm nha, không phải cùng đệ đến gặp Liễu ngũ tiểu thư sao." Phương Cẩm An trừng mắt nhìn hắn: "Đệ còn nháo trò như vậy, không biết trong lòng con gái người ta nghĩ như thế nào đâu.."
"Ta có làm cái gì đâu." Lý Ức lạnh nhạt nói: "Nàng ta thích nghĩ như thế nào thì nghĩ, mắc mớ gì tới ta."
Phương Cẩm An nhìn hắn như vậy, không khỏi rất là đau đầu. "Ta đi thay quần áo." Nàng rời tiệc mà đi.
Thay quần áo xong, trên đường trở về chỗ ngồi vừa vặn đụng phải Liễu Tuệ. "Bái kiến nương nương." Nàng ta ra vẻ trấn tĩnh hành lễ với Phương Cẩm An, nhưng mà dù sao cũng là nữ nhi gia khuê các, khóe mắt đuôi mày tâm tư này như thế nào giấu giếm được đôi mắt Phương Cẩm An, Phương Cẩm An phát giác được sự bất an và tức giận của nàng ta.
Phương Cẩm An trong lòng không khỏi áy náy, nàng vốn rất không nhìn nổi nữ hài người ta chịu ủy khuất. "Là Liễu ngũ tiểu thư đúng không." Nàng tiến lên một bước, giữ chặt tay của nàng ta: "Bây giờ trong thính đường rất ầm ĩ, ầm ĩ khiến đầu ta đau. Ngũ tiểu thư có thể dẫn đường cho ta, thưởng thức cảnh đẹp trong phủ không?"
"Vâng. Nương nương xin mời đi theo ta." Liễu Tuệ vừa dẫn đường vừa tính toán.
Mẫu thân của nàng ta muốn nàng ta nhận lỗi với Phương Cẩm An, nàng ta lại khó nuốt khẩu khí này. Lúc này còn chưa đâu vào đâu cả, cũng đã làm cho nàng ta chịu nhiều ủy khuất như vậy, ngày sau, nàng ta mặc dù có thể vào chỗ ngồi này, thì có tôn nghiêm gì đáng nói nữa đâu?
"Vào mùa này, hoa hồng còn có thể nở đẹp như vậy." Bỗng nhiên bên cạnh Phương Cẩm An mở miệng nói.
Liễu Tuệ hoàn hồn, trước mắt đúng là mấy cây hoa hồng nở rất tươi tốt. "Vâng, hiện là tiết tháng mười, là lúc hoa hồng nở." Nàng ta lung tung đáp.
Phương Cẩm An đưa tay muốn hái một đóa, nhìn nhìn thấy gai sắc trên cành lại do dự: "Ngũ tiểu thư có thể giúp ta hái một đóa, đóa này nè."
Đây là muốn mình hầu hạ nàng sao? Đây là ngại hôm nay làm nhục mình còn chưa đủ sao? Tình cảm trên mặt Liễu Tuệ cũng duy trì không thể, mặt lạnh đứng đấy vẫn không nhúc nhích.
Thị nữ của nàng ta bước lên phía trước bẻ nhánh hoa kia, lại sử dụng khăn tay loại bỏ gai, lúc này mới dâng cho Liễu Tuệ: "Cô nương.."
Liễu Tuệ vẫn không nhúc nhích.
Phương Cẩm An từ trong tay thị nữ lấy đóa hoa: "Hoa này thật đep, thậtxinh đẹp, xứng với ngươi, lại cực kỳ thích hợp."
Nói xong, vươn tay cài đóa hoa lên trên đầu Liễu Tuệ.
Nàng thân hình cao gầy, tay chân thon dài, làm ra cử chỉ như vậy, Liễu Tuệ lại vô hình cảm thấy có một cổ hình dáng phong lưu tiêu sái.
"Đây, Tạ nương nương.." Liễu Tuệ không nghĩ tới nàng có thể như vậy, nhất thời có chút không biết ứng đối ra sao.
Phương Cẩm An lại thuận thế nhéo nhéo khuôn mặt của nàng ta: "Cười một cái, cười một cái càng đẹp mắt."
Nhìn theo ánh mắt nàng, Liễu Tuệ đành phải nặn ra một nụ cười.
Phương Cẩm An vì vậy cười càng đẹp: "Vậy mới đúng, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nên vĩnh viễn khoái hoạt vui vẻ-- mới vừa rồi là ai chọc ngươi tức giận? Là ta sao?"
"Không, không dám.." Liễu Tuệ sợ vội vàng lắc đầu.
"Không cần giấu giếm. Có phải ta hôm nay không mời mà tới hay không, khiến Ngũ tiểu thư không vui?" Phương Cẩm An giọng nói vừa nhu thuận vừa lại thật thà.
Cũng làm cho Liễu Tuệ sinh ra không đành lòng: "Nương nương nói chuyện gì đấy."
"Ta biết đấy, thân phận ta lúng túng, thật không nên đi ra xuất đầu lộ diện." Phương Cẩm An than nhẹ một tiếng, nháy mắt làm ra dáng vẻ vô tội nhìn nàng ta: "Ngũ tiểu thư thế nhưng cùng người bên ngoài, đã cho ràng ta và Ức Điện hạ có chuyện cẩu thả?"
- - nhưng thật ra là có. Lúc nói lời này, trong lòng Phương Cẩm An nảy ra một giọng nói nhỏ. Phương Cẩm An cắn cắn môi: Đó là một ngoài ý muốn! Ta căn bản không có này loại ý nghĩ! Cho nên không tính cẩu thả!
"Nương nương đây là nói chuyện gì." Liễu Tuệ lúc này liền cảm thấy phẫn hận trong lòng đối với Phương Cẩm An tiêu tan không ít. Nàng ta vững vàng tâm thần, rốt cuộc chịu dựa vào ý tứ của mẫu thân nàng ta làm việc: "Ức Thái Tử coi trọng nương nương, trong lòng Liễu Tuệ đối với nương nương tự nhiên cũng là thập vạn phần kính trọng."
"Không có gì coi trọng không coi trọng, bất quá là nhớ một chút tình cũ, Ngũ tiểu thư ngươi tuyệt đối không nên suy nghĩ nhiều.." Phương Cẩm An vội giải thích.
"Nương nương yên tâm!" Liễu Tuệ buột miệng mà ra: "Liễu Tuệ chưa bao giờ có ý tưởng so sánh hơn thua với nương nương, hiện tại không có, sau này càng không có!"
Nói đến nước này rồi, Liễu Tuệ cũng bất chấp căng thẳng, khẽ cắn môi, nói: "Nếu nương nương nguyện trợ Liễu Tuệ leo lên vị trí này, Liễu Tuệ cam đoan với nương nương, dù là Điện hạ và nương nương lấy Liễu Tuệ làm bia đỡ đạn, Liễu Tuệ cũng cam tâm tình nguyện, không hề oán hận."
Phương Cẩm An cũng không nghĩ tới nàng ta sẽ nói ra một phen như vậy, nhất thời không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Ta đã biết." Cuối cùng nàng cười bất đắc dĩ cười, nói: "Ta mệt mỏi, lúc này liền trở về đi."
Sau khi trở về chỗ ngồi, Lý Ức nhìn vẻ mặt nàng mệt mỏi, liền chỉ thị khởi giá hồi cung.
"Liễu Tuệ và nàng nói cái gì rồi hả? Sao trở về vẫn mất hứng? Nàng ta mạo phạm nàng rồi?" Trên xe, Lý Ức hỏi nàng.
"Không phải". Phương Cẩm An lười biếng nói: "Là nàng ta nói cho ta biết, nàng ta muốn gả chính là vị trí Thái Tử này, căn bản không phải Lý Ức đệ."
Lý Ức mãnh liệt gật đầu: "Ta sớm liền phát hiện, cho nên ta vốn không muốn lấy nàng ta, phụ hoàng buộc ta lấy đó chứ."
Phương Cẩm An nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Vậy đệ muốn lấy ai?"
Cái nhìn này, sắc nhọn như kiếm, thẳng đến nhân tâm.
Lý Ức cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình đều run lên một cái. "Không sao cả, ta cũng không có người nào muốn lấy." Hắn thật vất vả mới không có rụt rè ở trên mặt, vẫn bày ra vẻ cười đùa tí tửng, ghé sát vào nàng nói: "Nhưng Đại sư huynh ta đã ngủ qua, nếu không thì ta liền cưới nàng đi."
"BA!", một tiếng giòn vang quanh quẩn trong khoang xe.
Phương Cẩm An hung hăng quạt Lý Ức một bạt tai.
"Khốn nạn." Nàng lạnh lùng nói.
Trên mặt nóng rát, nhưng chút đau ấy không tính là cái gì. Trong lòng mới đau lợi hại. "Khốn nạn? Ta?" Lý Ức không thể tin hỏi lại.
Phương Cẩm An vô ý thức lui về phía sau.
Nàng cảm thấy bàn tay đánh Lý Ức run run lợi hại.
Nàng đánh thắng nhiều trận chiến như vậy, đánh thắng nhiều người như vậy, nhưng chưa bao giờ, hối hận qua.
Nhưng lmặc dù hối hận, lời nên nói, vẫn muốn nói.
"Chiếu thư phế Thái Tử Phi, trở về liền hạ chỉ đi."
"Ngày mai, ta và tiểu Tạ chuyển khỏi cung."
"Ta đối với đệ chưa từng có tình yêu nam nữ, chưa từng có."
Nàng nói những lời này, tuy nói kiên quyết, thế nhưng mỗi khi nói một câu, liền bị Lý Ức bức lui về phía sau một chút.
Lý Ức nhìn nàng, ánh mắt vô hồn -- ánh mắt hắn vốn chính là như vậy, nhưng hôm nay Phương Cẩm An nhìn càng trống rỗng, dường như phía sau cũng không có hồn phách.
Hồi lâu Lý Ức mới nói, thanh âm kia cũng trống rỗng: "Ta biết náng đối với ta không có tình yêu nam nữ, ta cũng không dám yêu cầu xa vời. Thế nhưng là," hắn khẽ cười một tiếng, tiếng nói lại chuyển: "Ta và nàng đã có quan hệ xác thịt, hiện tại khắp thiên hạ cũng đều nói ta chiếm đoạt nàng, khắp thiên hạ chỉ trích! Bây giờ nàng rời đi, cũng không ích gì."
"Không ích gì? Nhưng mà ta sẽ vui." Phương Cẩm An lạnh lùng nói.
"Nàng sẽ vui?" Lý Ức đã bức nàng đến trong góc thùng xe, nàng không thể lui được nữa: "Ném ta lại, lưu lại một cục diện rối rắm rời đi, nàng sẽ vui? Nàng đi sẽ an tâm? Đây là tính cách của nàng sao? Phương Cẩm An, nàng không phụ trách hả!"
Những câu này đâm trúng trái tim của nàng. Lý Ức, lại hiểu rõ nàng đến thế.
Có phải hay không, hắn cố ý dẫn nàng rơi vào hoàn cảnh như vậy? Hắn dụng kế với nàng?
Phương Cẩm An nghĩ như thế, trong lòng thật sự nổi giận. Lập tức lại là một bạt tai vung qua.
Lý Ức không trốn không tránh, ngược lại lộ ra dáng vẻ mặt dày mày dạn: "Tùy tiện đánh, dù sao nàng bây giờ yếu nhớt, đánh người cũng không đau."
"Bản thân ta lo lắng đánh đau tay nàng." Hắn còn bắt lấy tay của nàng, đưa đến bên miệng a rồi a.
Phương Cẩm An lập tức cảm thấy trong lòng càng thêm điên tiết: Ông trời ơi, ta nên làm gì hắn bây giờ..