Hắn mãnh liệt lắc đầu, thống khổ nhắm mắt lại: "Nếu như bây giờ ngươi đang ở nơi này, nhất định sẽ mắng ta điên rồi.. Ta cũng cảm thấy ta điên rồi. Ta luôn ảo tưởng ngươi là nữ nhân, ta tìm rất nhiều người lớn lên giống ngươi, nữ nhân cùng tên với người giữ ở bên người, nghĩ đến ngươi, cùng các nàng triền miên.. A Tú, ngươi nhất định cảm thấy ta như vậy rất buồn nôn đi.."
Phương Cẩm An ngã xuống lúc ấy, nàng liền không có cách nào gượng dậy nổi. Đợi đến khi nàng được nâng quay trở về Chương Hoa điện, liền lâm vào hôn mê.
Trong hôn mê nàng vẫn run rẩy không ngừng, trong miệng thì thào: "Ngày mấy, ngươi nói cho ta biết a.. Ta không có trái tim? Ngươi là hôm nay mới biết sao? Ngươi chỉ là không thích ta mà thôi.."
Nàng trước kia mặc dù đã từng phát bệnh, cũng không phải dáng vẻ như vậy. Vân Kiến không khỏi có chút sợ hãi, vừa chỉ huy người đặt nàng lên trên giường, vừa chỉ thị mời thái y.
"Cô cô, máu!" Nguyệt Linh kinh hoảng kêu lên, từng sợi tơ máu như mạng nhện bao trùm lấy tay Phương Cẩm An.
"Vậy là đụng trúng chỗ nào rồi?" Vân Kiến vội kéo ống tay áo nàng lên xem xét, vừa nhìn thấy, hai người hít vào một hơi lạnh, trên khuỷu tay của Phương Cẩm An, máu thịt be bét trầy da một mảng lớn.
"Sao lại như thế?" Vân Kiến vừa vội vừa sợ: "Ngã như thế nào mà lại bị thương thành như vậy?"
"Lại đi Thái Y Viện, gọi y nữ tới!" Vân Kiến lại gọi người.
Người đi cả buổi, cuối cùng chỉ đến một y nữ gầy teo nho nhỏ.
"Các đại nhân nhất thời không phân thân nổi, sai nô tài tới trước." Y nữ tế nhỏ giọng nói.
Bọn thái y này, cũng là một đám nịnh nọt. Nhưng hiện tại cũng không có biện pháp khác, Vân Kiến chỉ có thể bảo y nữ này trước mau xem cho Phương Cẩm An.
Y nữ này nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng làm việc cũng còn trầm ổn. Xem bệnh chẩn mạch rất ra hình ra dáng. Nhưng Nguyệt Linh nhìn chỉ cảm thấy buồn cười: "Bắt mạch là chuyện của thái y, tiểu y nữ ngươi cứ xử lý vết thương trên người nàng thôi!"
Tiểu y nữ giống như không nghe thấy.
Vân Kiến trừng Nguyệt Linh: "Yên tĩnh! Đi, đi ra xem một chút đi, thúc giục đám người làm biếng kia, mau nấu nước nóng."
Nguyệt Linh bĩu môi rời đi.
Tiểu y nữ xem bệnh chẩn mạch xong, lại động thủ cởi quần áo Phương Cẩm An: "Sợ là trên người còn có vết thương." Nàng ta giải thích với Vân Kiến.
Ngã xuống như vậy, cũng không phải từ bậc thang té xuống, nhưng như thế nào lại có nhiều vết thương như vậy? Vân Kiến bán tín bán nghi phối hợp với tiểu y nữ cởi quần áo của Phương Cẩm An, vừa nhìn đã hít khí lạnh: Trên lưng bầm tím một khối lớn, chỗ nặng nhất còn rách một mảng lớn. "Đây, đây là có chuyện gì?" Vân Kiến quả thực không thể tin vào hai mắt mình.
Tiểu y nữ không đáp, chỉ nói: "Mời cô cô mau đi lấy quần áo sạch để thay cho nương nương."
"Được, được." Vân Kiến vội vàng đi lấy.
Tiểu y nữ nhìn bóng lưng nàng ta, sóng mắt khẽ chuyển -- trong tẩm điện này không còn cung nhân nào khác. Nàng từ trong ống tay áo móc ra một cái cái chai nho nhỏ, mở ra, đổ ra một viên thuốc, vội vàng nhét vào trong miệng Phương Cẩm An.
Đợi Vân Kiến trở về, tiểu y nữ đã cẩn thận băng bó vết thương cho Phương Cẩm An.
Tầm nửa ngày sau, thái y mới đến. Qua loa xem bệnh rồi bắt mạch, chỉ nói vẫn như cũ, tiếp tục uống thuốc lúc đầu là được. Ngây người không đến một phút đồng hồ, liền vội vàng rời đi.
Ở sau lưng Nguyệt Linh tức giận khinh bỉ hắn ta không phải thứ gì tốt.
Nhưng nàng ta rất nhanh cảm thấy ước chừng là oan uổng hắn. Ban đêm Phương Cẩm An liền tỉnh dậy, khí sắc nhìn coi như cũng tốt, thậm chí so trước đó còn chuyển tốt vài phần.
"A, ta sao lại vô dụng như vậy." Nàng nhìn cánh tay băng bó của mình thở dài. Vân Kiến nhìn nàng, hai đầu lông mày cũng không có dáng vẻ đau đớn, vẫn là không tim không phổi trước sau như một, có vẻ như cũng không để chuyện tiệc trà này ở trong lòng.
Trái tim đang treo lên của Vân Kiến thoáng thả lỏng.
Có đôi khi, không tim không phổi, cũng rất tốt.
"Người trong Chương Hoa điện nói, Thái Tử Phi chẳng qua nhiễm bệnh thôi, hôm nay đã đỡ rồi, cũng không đáng lo." Hôm sau Lăng Ba nghe xong tin tức nói với Tạ Tụ.
"Cũng không đáng lo sao?" Tạ Tụ vô ý thức che ngực.
"Cô nương, người quản nàng ấy sống chếtlàm chi!" Lăng Ba tức giận nói: "Sớm bảo người cách xa nàng ấy chút mà người không nghe, giờ thì hay rồi, dùng hết tâm tư chuẩn bị tiệc trà đãi kháchlại bị nàng làm cho lộn xộn không nói, sợ là còn bị liên lụy khiến người cũng không được Thái Tử chào đón. Đây là tự chuốc khổ vào mình mà!"
Chuốc khổ vào người.. Tạ Tụ đứng dậy đi đến bên giường nhìn cảnh sắc bên ngoài, trầm mặc không nói.
"Mấy ngày nữa, ngày mười bảy, là thọ thần sinh nhật của Liễu quý phi Hinh Đức Cung. Liễu quý phi là nương nương phân vị cao nhất trong nội cung, lại là dì ruột Thái Tử, thọ yến này, mỗi năm đều làm lớn. Dùng thân phận cô nương, lại là người mới vừa vào Đông cung, thái tử điện hạ nhất định sẽ mang theo cô nương, vào cung chúc thọ dự tiệc. Đó là một cơ hội, cô nương nhất định phải lên tinh thần, lôi kéo trái tim điện hạ!" Lăng Ba vẫn lải nhải.
Nhưng vô luận nàng ta cổ động như thế nào, Tạ Tụ cũng là bộ dạng không để chuyện này ở trong lòng. Cũng không có tỉ mỉ chuẩn bị thọ lễ, cũng không có cẩn thận cân nhắc quần áo trang điểm dự tiệc -- Lăng Ba quả thực không biết cô nương mình đây là thế nào, rõ ràng, lúc ở nhà nàng rất hiếu thắng mà!
Trước ba ngày, Tôn tiệp dư liền lệnh cung nhân đến nói, ngày mười bảy tùy giá vào Hinh Đức Cung, lại kỹ càng lấy quy củ trong nội cung ra dặn dò một lần. Đến ngày mười bảy, Tạ Tụ sớm trang điểm hoàn tất, trước đi cung thất của Tôn tiệp dư, chờ đến giờ Thìn thì tụ hợp với Thái Tử, đi thẳng tới Hinh Đức Cung.
Liễu quý phi qua tuổi bốn mươi, dung mạo đoan chính thanh nhã, được bảo dưỡng thích hợp, nhìn giống như khoảng ba mươi. Quý Phi quy chế lễ phục và châu trâm đều là từng lớp từng tầng nặng nề, vướng víu không chịu nổi, nhưng Quý Phi nhỏ bé và yếu ớt dường như hoàn toàn không cảm giác được trọng lượng nặng nề như vậy, mặt mày tỏa sáng ngồi thẳng, được các hoàng tử hoàng nữ quần thần cùng mệnh phụ chúc thọ. Một lần ngồi này chính là một hai canh giờ, thân thể phải thẳng tắp, thân hình không nhúc nhích, Tạ Tụ biết rõ tư vị khó chịu bên trong. Kiếp trước, nàng đối với loại tư vị này vui vẻ mà chịu đựng, mà ở kiếp này, lại chỉ cảm thấy chán ghét.
Nàng không khỏi nhớ tới dáng vẻ Phương Cẩm An tóc dài xõa vai tự nhiên tự tại, bỗng nhiên cảm thấy sinh ra hâm mộ.
Liễu quý phi thấy Tạ Tụ và Tần Duyên Tú, hết sức vui mừng. "Đều là đứa bé ngoan." Bà ta cười với Lý Mẫn nói: "Có thể xem như đủ hài lòng a? Ngươi nói đi, dì khi nào mới có thể ôm Hoàng tôn tôn a?"
Mọi người liền cũng nở nụ cười. Thái Tử tuổi không nhỏ, đặt ở nhà bình thường hài tử nên đi đầy đất rồi, Thái Tử vẫn chưa có một trai nửa gái, trong ngoài cung đình làm sao có thể không gấp.
Nhưng mọi người cũng hiểu rõ chuyện con nối dõi này chẳng phải làm khó Thái Tử sao, còn không phải là do vị Thái Tử Phi ma ốm, bệnh liên tục kia ban tặng Lúc trước, vì lấy vị Thái Tử Phi thân phận cao quý này, tự nhiên không thể để cho thiếp thất có thai trước. Đợi cưới Thái Tử Phi vào cửa, cả người lại là cái dạng này, không thể trông cậy vào nàng kéo dài con nối dõi, nhưng Thái Tử suy cho cùng vẫn là người lương thiện, lấy nàng cũng hơn ba năm bốn năm rồi, cũng cũng không để thiếp thất có thai, coi như là không phụ lòng nàng, cũng như là đối với Tấn Dương hầu.
Tạ Tụ hiển nhiên cười không giống người khác, Quý Phi nương nương người thật đúng là đừng nóng vội, không cần lâu đâu đại tôn tử ngài đây liền tới gọi ngài là bà nội rồi.
Kiếp trước nàng luôn không thụ thai, cực kỳ tiếc nuối. Nhưng bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng may mắn.
"Dì người gấp cái gì." Bên kia Lý Mẫn cười nói với Quý Phi: "Người xem, Tứ đệ bằng tuổi ta, cho tới bây giờ không nói thành gia, thị thiếp cũng không có một người, Thục phi nương nương chưa từng thúc qua một câu?"
Theo lời hắn, mọi người đều nhìn về phía một vị phi tử ngồi ở phía bên trái Quý Phi, tuổi bà và Quý Phi tương tự, dung mạo cũng không bằng Quý Phi, chỉ là một người dịu dàng ân cần.
Tạ Tụ thật ra sớm đã chú ý tới vị nương nương này, lại cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng nhất thời nửa khắc nhận không ra -- bởi vì trong điện phần đông là Tần phi, cho nên ngoại trừ Quý Phi, cũng chỉ làm một lễ bái chung đối với những người khác, cũng không biết ai với ai. Hiện tại nghe xong lời này của Lý Mẫn, Tạ Tụ lại thêm nghi hoặc: Thục phi? Kiếp trước trong nội cung chưa từng có nhân vật như thế.. Bà là mẫu phi Tứ hoàng tử? Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử là.. A, là Lý Ức, phế nhân Lý Ức mắt bị mù kia, mẫu phi Lý Ức như vậy là, a, là Vương Mỹ Nhân a!
Tạ Tụ giật mình, không sai, vị Thục phi dịu dàng trước mặt này, đúng là Vương Mỹ Nhân kiếp trước. Khi đó Vương Mỹ Nhân ở trong hậu cung là một người tồn tại không có ý nghĩa, khi đại tiệc mới có thể xuất hiện trước mặt người khác, dáng vẻ lúc nào cũng cúi đầu, cũng khó trách giờ phút này Tạ Tụ nhất thời không nhận ra bà.
Thế nhưng là, kiếp này bà sao lại trở thành Thục phi, người có địa vị cao?
Tạ Tụ nhíu mày: Sau khi trọng sinh trở về, nàng chỉ nhìn chằm chằm Lý Mẫn và Phương Cẩm An, đúng là không mảy may lưu ý tới thay đổi của hậu cung triều này..
"Bổn cung làm sao không gấp!" trong lúc Tạ Tu đang còn nghi hoặc, Vương Thục phi đã mỉm cười mở miệng nói: "Chỉ là các ngươi cũng biết rõ, tính tình của Ức nhi, vừa lạnh lại cứng, cô nương nào cũng bị hắn hù chạy. Bổn cung thật sự là lo lắng thay cho hắn."
"Nhìn muội muội nói kìa," Liễu quý phi nói: "Túc Vương nhân phẩm cao quý, khôn khéo lão luyện, bệ hạ hai ngày trước còn khen ngợi đấy. Các cô nương đợi gả cho hắn, sợ không thể từ Hoàng Cung nơi này, xếp hàng đến cửa thành đi!"
"Tỷ tỷ nói đùa rồi."
"Ta là thật lòng, mà Túc Vương đi đâu rồi?"
"Điềm Điềm vừa làm ầm ĩ với hắn, hắn đưa con bé ra ngoài đi dạo, một lát nữa thôi hai đứa nó sẽ lập tức đến mừng thọ tỷ tỷ."
* * *
Cái gì? Là đang nói Lý Ức? Lý Ức được phong vương? Mắt Lý Ức không bị mù?
Tạ Tụ cảm giác tóc gáy trên người mình dựng thẳng lên.
Hình ảnh cuối cùng của kiếp trước lại không tự chủ được hiện lên.
Lý Mẫn không nhúc nhích ôm Phương Cẩm An khí tuyệt mà bỏ mình, ở bên cạnh, bọn thái giám đang lấy một tấm vải trắng, phủ lên thân thể huyết nhục mơ hồ của Lý Ức, phủ lên đôi mắt thấm máu của hắn-- chỗ đó, vốn là vị trí đôi mắt, lại bị thay thế bằng một vết sẹo sâu và dài..
"Túc Vương điện hạ giá lâm! Điềm Công Chúa Điện Hạ giá lâm!" Đúng lúc này, tiếng thông truyền vang dội vang lên.
Tạ Tụ cả kinh, bỗng nhiên quay đầu nhìn về cửa điện.