Lúc trước Cố Âm có tìm người điều tra Thẩm Niệm Lâm, hôm nay đối phương gửi tin cho cô.
Vấn đề này cũng rất thú vị, Cố Âm tìm người này, trong nghề cũng coi như là người có thâm niên, vừa nghe cô nói muốn điều tra chồng mình, liền cho rằng cô muốn điều tra ngoại tình. Không nghĩ tới cô muốn điều tra xa hơn cái này, cô muốn điều tra chuyện trước khi bọn họ kết hôn.
Tuy rằng yêu cầu này có chút kỳ lạ, nhưng chỉ cần khách hàng có nhu cầu, vả lại trả nổi tiền, anh ta nhất định là dựa theo yêu cầu của khách hàng mà làm, nhưng mà vừa tra anh ta mới phát hiện, không có một chút tin tức của Thẩm Niệm Lâm trong mấy năm qua.
Giống như hắn biến mất trong hư không vậy.
"...... Anh không lừa tôi đấy chứ?"
"Làm sao có thể, cô nói với tôi mấy năm trước anh ta ở nước ngoài, bọn tôi liền đi điều tra tin tức ở nước ngoài, cô đoán thử đi, một chút tin tức cũng không có!"
"......" Có vẻ cậu đang đắc ý?
"Chẳng lẽ anh ta đã lừa cô?" Đối phương ở đầu dây bên kia cảm thán, "Chồng cô thật không đơn giản, tôi đã điều tra nhiều người như vậy mà chưa từng thấy ai kín đáo như anh ta vậy."
"...... Cái gì cậu cũng không tra ra được, còn không biết xấu hổ gọi điện thoại cho tôi?"
"Không phải đã đồng ý thường xuyên báo cáo cho cô rồi sao, chúng tôi làm ăn chuyên nghiệp mà." Người nọ che giấu ho khan một tiếng, "Mà tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, cô còn muốn tiếp tục điều tra hay không. Nếu như tiếp tục, cần thêm bổ sung thêm một chút kinh phí."
Cố Âm: "..."
Cái gì không làm được, tiền là trên hết!
Nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi với người đó, Cố Âm vẫn tức giận. Cũng không biết với năng lực nghiệp vụ này, anh ta làm sao lăn lộn thành công trong giới? Sự thành công của quý ngành cũng quá thấp đi!
Thẩm Niệm Lâm thấy mặt cô nhăn lại, cho rằng cô còn đang tức giận, cũng nhíu mày theo: "Lúc trước anh đã nói với em, không phải loại quan hệ như em nghĩ."
Cố Âm ngước mắt nhìn hắn, trước kia Thẩm Niệm Lâm nói lời này với cô, cô chỉ cảm thấy đây là lời nguỵ biện của tên đàn ông thối này, nhưng bây giờ cô thật sự có chút không hiểu nổi.
Thẩm Niệm Lâm đang yên đang lành, tại sao tiêu nhiều tiền ở trên người Vương Tư Kỳ, nâng cô ta lên thành nghệ sĩ hàng đầu nhưng lại không đòi hỏi gì ở cô ta, chẳng lẽ hắn đang làm từ thiện sao???
Hai người một đứng một ngồi xổm, giằng co trong sân, bầu không khí có chút cứng nhắc. Quản gia đẩy cửa đi ra: "Ông chủ, bà chủ, bà Phương gọi điện thoại đến, mời hai người tối mai lên nhà họ Cố ăn cơm."
Cố Âm: "..."
Bà Phương mà quản gia nhắc tới, chính là mẹ đại nhân của cô Phương Mạn Hà, bà bảo cô cùng Thẩm Niệm Lâm về nhà ăn cơm, nhưng không trực tiếp gọi cho cô, mà là gọi cho quản gia, nhất định là vì muốn từ trong miệng quản gia hỏi thăm chuyện của cô và Thẩm Niệm Lâm.
"Vâng ạ, con đã biết." Cố Âm lên tiếng, từ trên cỏ đứng lên, nhìn Thẩm Niệm Lâm bên cạnh, "Tối mai anh có rảnh không?"
"Có."
"Vậy anh tan ca thì trực tiếp qua đó đi."
"Vậy còn em?"
"Tôi sẽ tự đi sau giờ làm."
"Như vậy không ổn lắm." Thẩm Niệm Lâm không đồng ý lắm với đề nghị này của cô, "Chiều mai anh đi đón em, chúng ta cùng đi nhé."
"Ah." Cố Âm thầm cười lạnh, trước mặt ba mẹ cô người đàn ông này quả nhiên rất biết đóng kịch.
"Cái gì cũng được." Cố Âm không nói gì nữa, ôm Kim Nguyên Bảo đến bụi hoa bên cạnh chụp ảnh.
Năm giờ chiều ngày hôm sau, xe của Thẩm Niệm Lâm dừng ở dưới lầu công ty nhà họ Cố. Cố Âm nhận được tin nhắn anh gửi tới, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi xuống. Ba mẹ Cố Âm ở trong khu chung cư cao cấp cách công ty không xa, tòa nhà này cũng do nhà họ Cố bọn họ tự phát triển.
An ninh trước cửa của khu chung cư này rất nghiêm ngặt, xe chưa đăng ký cũng không được đi vào. Trước xe Thẩm Niệm Lâm cũng đã tới đây vài lần, ngược lại được cho đi không trở ngại, trong lòng Cố Âm đột nhiên có chút cảm khái, sau khi hai người ở bên nhau, cuộc sống dường như gắn bó chặt chẽ với đối phương.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Thẩm Niệm Lâm thấy cô thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi.
Cố Âm thản nhiên nói: "Tôi đang nghĩ, nếu chúng ta ly hôn, biển số xe của anh cũng phải xóa khỏi sổ đăng ký chung cư đi."
Thẩm Niệm Lâm: "...". truyện xuyên nhanh
Không, vì sao đang yên đang lành lại nghĩ đến chuyện này chứ?
Xe chạy đến trước căn nhà của ba mẹ Cố Âm, liền dừng lại, Cố Âm và Thẩm Niệm xuống xe, cô thấy hắn còn cầm chút quà từ cốp sau xuống.
Ha ha, hắn tỉ mỉ như vậy, khó trách dỗ mẹ cô vui vẻ.
"Còn mang theo quà?" Cố Âm nhìn đồ trên tay hắn, như có như không trêu chọc một câu.
Thẩm Niệm Lâm ngược lại mặt không đổi sắc mặt: "Chỉ là một ít đồ ăn đồ uống thôi."
"À." Cố Âm đáp ứng, cùng hắn đi vào. Quý bà Phương Mạn Hà vừa thấy hai người bọn họ tiến vào, liền tươi cười nghênh đón: "Âm Âm, Niệm Lâm, các con tới rồi."
"Ba, mẹ." Thẩm Niệm Lâm chủ động chào ba mẹ Cố Âm đang ở trong phòng khách, đưa quà cho quản gia. Cố Âm cũng chào hỏi ba mẹ cô, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, hào hứng giới thiệu với quý bà Phương Mạn Hà: "Mẹ, để con nói với mẹ gần đây con có nuôi chó, nó rất ngoan."
Cô mở những ảnh chụp và video của Kim Nguyên Bảo mà mình chụp ra, khoe khoang với mẹ cô, Thẩm Niệm Lâm thấy hai người đang trò chuyện, liền chủ động ngồi cùng một chỗ với ba vợ mình, cũng bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Con chó này thật đáng yêu, Thẩm Niệm Lâm chọn cho con à?"
Cố Âm tặc lưỡi: "Sao cái gì cũng là anh ấy chọn? Con tự chọn nó đấy."
Chỉ là hắn trả tiền để mua nó.
Cố Âm nói xong, nhìn thoáng ghế massage đang được đặt ở nhà kính bên cạnh: "Cái ghế massage này không tệ nha, ba mẹ mới đổi hả?"
Phương Mạn Hà vừa xem video của Kim Nguyên Bảo, vừa nói với Cố Âm: "Là Niệm Lâm đưa đến đó. Lần trước hai con tới, không phải mẹ đã nói cái ghế massage kia dùng không tốt lắm sao, kết quả không quá vài ngày, thằng bé đã bảo người gửi tới cho ba mẹ một cái ghế mới. Đồ thằng bé chọn rất tốt, cái này thoải mái hơn cái ba con mua lúc trước nhiều."
Cố Âm nhìn Thẩm Niệm Lâm đang nói chuyện phiếm với ba cô ở phòng khách, ngạc nhiên nói: "Anh ấy còn tặng cho hai người một cái ghế massage, sao con không biết?"
Phương Mạn Hà cười cười, ngẩng đầu nhìn cô: "Chuyện con không biết còn nhiều lắm."
[Wow, mẹ cười làm tôi dựng tóc gáy [sốc]]
[Lời này của mẹ huyền cơ nha!]
[Với kinh nghiệm xem phim nhiều năm, tôi cảm thấy chắc chắn mẹ đã biết điều gì đó.]
"..." Cố Âm nhìn đạn mạc, không khỏi lâm vào trầm tư.
Thật ra trước kia cô đã cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc trước khi Quan Dự theo đuổi cô, mẹ cô đã không hài lòng lắm với Quan Dự, tuy nói cô cũng không có ý đó với Quan Dự, nhưng cô luôn cảm thấy mẹ cô hình như đặc biệt không hy vọng bọn họ ở bên nhau.
Cô nghĩ, có thể là mẹ vợ đối với con rể của mình, luôn xoi mói và thận trọng một chút.
Cho đến khi Thẩm Niệm Lâm xuất hiện.
Quý bà Phương Mạn Hà ở trước mặt Thẩm Niệm Lâm giống như thay đổi thành một người khác, tiêu chuẩn kép vô cùng, những điểm lúc trước nói Quan Dự không tốt, đến Thẩm Niệm Lâm liền trở thành ưu điểm. Lúc ấy bản thân Cố Âm cũng bị vẻ đẹp của Thẩm Niệm Lâm làm cho choáng váng đầu óc, không cảm thấy có gì không đúng, bây giờ ngẫm lại, mẹ cô hình như ngay từ đầu đã có chút nhiệt tình với Thẩm Niệm Lâm.
Điều thực sự khiến cô cảm thấy kỳ quái, vẫn là chuyện sau khi Thẩm Niệm Lâm và Vương Tư Kỳ lên hot search. Cho dù Cố Âm không nói mình từ nhỏ đã là công chúa nhỏ được nuông chiều từ bé, nhưng cô cũng là bảo bối trong trái tim của ba mẹ, sau khi biết tin này, cô vốn tưởng rằng mẹ cô sẽ là người đầu tiên đập vỡ đầu Thẩm Niệm Lâm, không ngờ so với ba cô, mẹ cô lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc trước cô muốn dọn ra khỏi phòng tân hôn của cô và Thẩm Niệm Lâm, là mẹ cô ngăn cản cô. Quý bà Phương Mạn Hà nói với cô rằng, bây giờ mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn, dự án của hai nhà Cố - Thẩm cũng mới tiến hành được một nửa, cô gióng trống khua chiêng ầm ĩ với Thẩm Niệm Lâm như vậy, sẽ làm lãng phí tâm huyết của rất nhiều người trong tổ dự án.
Cuối cùng Cố Âm lấy đại cục làm trọng không dọn ra khỏi nhà, chỉ ngủ riêng phòng với Thẩm Niệm Lâm, nhưng cô vẫn rất kinh ngạc khi mẹ cô nói những lời này với cô.
Đây không phải là lời của ba cô sao?
Thẩm Niệm Lâm ở trước mặt bọn họ vẫn không thừa nhận những tin tức trên mạng, khăng khăng những tin tức đó đều là bịa đặt, quý bà Phương Mạn Hà vậy mà lại tin? Còn thuyết phục được ba cô?
Không đúng, thật sự rất không đúng.
"Mẹ." Cố Âm gọi bà.
Quý bà Phương Mạn Hà đang trầm mê xem video của Kim Nguyên Bảo ngay cả ánh mắt cũng không nâng lên: "Có chuyện gì vậy?"
Cố Âm nói: "Chuyện tiệc sinh nhật Vương Tư Kỳ thời gian trước, mẹ có nghe nói không?"
Ánh mắt của Phương Mạn Hà cuối cùng cũng dao động, bà ấn nút tạm dừng, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Âm: "Chỉ vì chuyện này mà con giận dỗi Thẩm Niệm Lâm?"
Cố Âm giật giật khóe miệng, trong khoảng thời gian ngắn hoài nghi cô và Thẩm Niệm Lâm rốt cuộc người nào mới là con ruột của quý bà Phương Mạn Hà: "Sao lại bảo con làm loạn chứ? Chẳng lẽ việc này không phải do anh ấy gây ra? Bây giờ chúng ta nghĩ khác đi. Nếu ba con tổ chức bữa tiệc sinh nhật thật phô trương cho người phụ nữ khác bên ngoài... "
"Nếu ông ấy dám, mẹ sẽ đập đầu ổng!" Cảm xúc quá mạnh mẽ, nắm đấm của quý bà Phương Mạn Hà đã cứng lại.
"..." Cố Âm trầm mặc trong chốc lát, mỉm cười với bà, "Vậy nên sao mẹ lại tiêu chuẩn kép như vậy?"
"Thẩm Niệm Lâm sao có thể giống như ba con, con so sánh như vậy không đúng." Quý bà Phương Mạn Hà hùng hổ nói.
"... Mẹ tin tưởng anh ấy như vậy sao?" Cố Âm cẩn thận đánh giá bà, "Mẹ nói thật cho con biết, có phải hai người có âm thầm giao dịch không?"
Phương Mạn Hà im lặng không nói, còn dời đi lực chú ý: "Con xem Kim Nguyên Bảo đáng yêu cỡ nào, lần sau các con cũng mang nó đến đây đi."
"Ah." Cố Âm cười thầm, sử dụng đòn sát thủ từ nhỏ đến lớn của mình - - làm nũng.
"Mẹ, mẹ nói cho con biết đi." Cô thân mật kéo cánh tay Phương Mạn Hà, tựa đầu vào vai bà, "Có phải mẹ biết gì không?"
Phương Mạn Hà run rẩy nổi da gà đẩy cô ra: "Cô con muốn làm nũng thì đi tìm chồng con đi, chiêu này đối với nó có tác dụng hơn đấy."
Cố Âm: "...":)
Con gái gả đi quả nhiên là bát nước hắt ra ngoài, cô không còn là chiếc áo bông tri kỷ của mẹ nữa.
Phương Mạn Hà thấy cô tức giận ngồi ở một bên, vẫn giống như khi còn bé, nhịn không được khẽ thở dài, sờ sờ mái tóc mềm mại của cô: "Âm Âm, con phải nhớ kỹ, ta là mẹ con, thằng bé là chồng con, chúng ta đều là người yêu con nhất trên thế giới này."