Chương 2: Cô đã ngủ với Thẩm Niệm Lâm chưa?
Thẩm Niệm Lâm không ngờ lại gặp Cố Âm ở đây. Bữa tiệc hôm nay nhiều người phức tạp, cô cũng không nói qua với hắn, vậy mà tự mình chạy tới đây.
"Tại sao em lại tới đây?" Thẩm Niệm Lâm đánh giá cô, lại hỏi một câu: "Em cắt tóc?"
"Đúng vậy." Cố Âm cười với hắn, "Đẹp không?"
"Đẹp." Thẩm Niệm Lâm trả lời mà không cần nghĩ ngợi, nhưng không hề cho người ta cảm giác qua loa, giống như đang nói một sự thật hiển nhiên, "Em vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao em lại tới đây?"
Cố Âm nhìn hắn, hơi cong môi, như đang cười hắn biết rõ rồi mà còn cố hỏi: "Cô Vương Tư Kỳ đã gửi thiệp mời cho tôi."
Nghe vậy, Thẩm Niệm Lâm hơi nhíu mày.
"Thẩm tổng." Một nhân viên phục vụ đi tới, nói thầm vào tai Thẩm Niệm Lâm, Thẩm Niệm Lâm gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Cố Âm," Tôi có chút việc phải đi xử lý."
Cố Âm chỉ cười không có trả lời, phỏng chừng việc của hắn là đi cùng chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay, Vương Tư Kỳ.
Trước khi đi, Thẩm Niệm Lâm nhìn Lục Ninh Ninh đang bên cạnh Cố Âm: "Vị này là?"
"A, tôi tên là Lục Ninh Ninh." Đột nhiên được anh đẹp trai nhắc tới, Lục Ninh Ninh hào hứng đáp.
Thẩm Niệm Lâm nghĩ một chút: "Con gái của Lục Tế Dương?"
Lục Ninh Ninh ngạc nhiên nhìn anh: "Anh biết ba của tôi?"
Thẩm Niệm Lâm cũng không trả lời cô ấy, thản nhiên lấy đi ly rượu trong tay Cố Âm, nhẹ giọng dặn dò cô một câu: "Nhớ về sớm chút."
Lục Ninh Ninh nhìn theo bóng lưng của hắn, không thể tin được hỏi Cố Âm: "Anh ta thật sự là chồng cô sao?"
"Ừ." Cố Âm lại cầm thêm một ly rượu dâu, bắt đầu uống.
Lục Ninh Ninh cả kinh: "Cô còn trẻ như vậy đã có chồng?!"
Cố Âm khẽ nhíu mày nói: "Tôi đã 25 tuổi rồi, có chồng cũng không phạm pháp chứ?"
"..." Tại sao đều là 25 tuổi, chồng của người ta lớn như vậy, không, đẹp trai như vậy, mà cô ấy vẫn còn độc thân?
Cố Âm không để ý đến cảm xúc nhỏ nhoi của cô ấy, cô chỉ cảm thấy bây giờ mình đang rất hoảng sợ — vừa rồi khi Thẩm Niệm đi tới, đạn mạc trước mắt cô rõ ràng tăng lên.
[Nhìn nam nữ chính có chút ngọt ngào???]
[+1, tại sao tôi lại cảm thấy nam chính thích nữ chính?]
[Tích tích, một trong những motif máu chó kinh điển, nếu bạn yêu cô ấy, bạn phải lạnh nhạt với cô ấy. [đầu chó]]
Suýt chút nữa Cố Âm bị sặc rượu trong miệng.
Yêu cô là phải lạnh nhạt với cô? Làm tròn nghĩa là Thẩm Niệm Lâm yêu cô?
Đạn mạc nói chuyện phi lí gì vậy?
"Cô uống gấp như vậy làm gì?Đừng tưởng rằng rượu này không có độ, cô uống nhiều cũng sẽ say." Lục Ninh Ninh vừa nhắc nhở Cố Âm, vừa lấy điện thoại di động ra, mở wechat," Thêm wechat đi."
Cố Âm vừa cắn quả dâu tây trong miệng vừa gật đầu, lấy điện thoại ra, kết bạn wechat với Lục Ninh Ninh.
"Tôi vào nhà vệ sinh một lát." Thêm bạn bè xong Lục Ninh Ninh cất điện thoại, nói với Cố Âm.
Cô ấy vừa rời đi không bao lâu, hội trường đột nhiên náo động, Cố Âm dựa theo âm thanh nhìn thấy Vương Tư Kỳ đang đứng cùng với một đạo diễn lớn cách đó không xa. Cố Âm không lăn lộn trong giới giải trí, nhưng đạo diễn đang nói chuyện với Vương Tư Kỳ kia cô nhận ra, là một đạo diễn nổi tiếng quốc tế, trước đó bọn họ còn cùng ăn cơm ở một bữa tiệc.
Với trình độ của Vương Tư Kỳ, vậy mà có thể quen biết với ông ta, chắc hẳn là được Thẩm Niệm Lâm giới thiệu.
Vương Tư Kỳ nói chuyện với đạo diễn xong, ánh mắt tùy ý đảo qua hội trường, liền nhìn thấy Cố Âm đứng ở góc. Cũng không phải cô ta cố ý chú ý đến Cố Âm, mà là mặc dù Cố Âm đứng trong đám người, cũng rất nổi bật.
Cô ta hừ nhẹ một tiếng, khẽ nở nụ cười, đi về phía Cố Âm.
Cố Âm đứng tại chỗ nhìn cô ta, chiếc váy đuôi cá dài vừa vặn trên người Vương Tư Kỳ, dưới ánh đèn hội trường chiếu rọi, quả thực khiến người ta không rời mắt được.
Cô lại ăn một quả dâu tây, Vương Tư Kỳ đi giày cao gót tới trước mặt cô. Cố Âm không nói gì, Vương Tư Kỳ chủ động mở miệng nói: "Cô Cố, không ngờ cô thật sự đến đây? Cảm ơn cô đã nể mặt."
Cố Âm cười với cô ta, mở miệng nói: "Cô Vương đây đặc biệt gửi thiệp mời tới, tôi sao lại không biết xấu hổ mà từ chối được?"
[Đánh nhau đánh nhau đi!]
[Kích thích quá, tôi thích cảnh này [đầu chó]]
Cố Âm: "..."
Cô chợt cảm thấy hơi tẻ nhạt.
"Tối nay tôi và Niệm Lâm rất bận, đã không tiếp đón cô chu đáo. Xin cô Cố thứ lỗi cho tôi." Vương Tư Kỳ không nhìn thấy đạn mạc, còn bày ra tư thái chủ nhân, âm thầm phân cao thấp với Cố Âm.
Cố Âm cười một tiếng, đối với loại mánh khoé này khịt mũi coi thường. Cô nhìn khuôn mặt tinh xảo của Vương Tư Kỳ, bỗng nhiên nhớ tới đạn mạc vừa rồi nói "Nếu yêu cô ấy thì phải lạnh nhạt với cô ấy".
Thẩm Niệm Lâm sẽ không thật sự có sở thích cũ rích này chứ?
Vương Tư Kỳ thấy Cố Âm không tiếp chiêu, còn muốn nói gì nữa, vừa mới há miệng, đã bị Cố Âm cắt ngang: "Cô Vương, cô và Thẩm Niệm Lâm đã ngủ chưa?"
Vương Tư Kỳ: "......"
Cô Cố này không nói thì thôi, vừa nói ra là như một bộ phim bom tấn.
"Cô nói xem?" "Vương Tư Kỳ cười hỏi lại cô, giọng nói tràn ngập ám chỉ," Thẩm Niệm Lâm là một người đàn ông bình thường."
"À." Cố Âm như có như không gật đầu, "Vậy nên ngủ rồi?"
Vương Tư Kỳ nhếch môi nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra chút đắc ý.
Cố Âm hỏi cô: "Vậy cô có nhìn thấy hình xăm sau lưng anh ta là gì không?"
Con ngươi Vương Tư Kỳ giật giật, nhìn cô trầm mặc một giây, rồi lại nở nụ cười. Hừ, chuyện nhỏ, muốn lừa gạt cô ta sao? Cô ta sao có thể mắc mưu đơn giản như vậy được?
"Sau lưng anh ấy không có hình xăm nào cả." Vương tư Kỳ khinh thường nói.
Cố Âm vẫn không nhúc nhích, hỏi lại cô ta: "Vậy sau lưng anh ấy có gì?"
"Sau lưng anh ấy cái gì cũng không có." Lần này Vương Tư Kỳ mở miệng chắc chắn hơn lần trước rất nhiều, trong lòng cô ta không ngừng buồn cười, cùng một chiêu số dùng với cô ta hai lần, có thú vị không?
Cố Âm nghe cô nói xong, cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ hơi cười với cô, thấy nụ cười này của cô ta, trong lòng Vương Tư Kỳ cũng có chút không yên.
Cô ta vừa nói gì sai à?
"Cô cười cái gì vậy?" Vương Tư Kỳ sắc mặt không tốt hỏi cô.
Cố Âm cong khóe môi, vẻ mặt đều viết đồng tình: "Không có gì, chỉ là cảm thấy nhìn cô rất đáng thương."
"Cô!" Vương Tư Kỳ cực kì tức giận, cô ta đáng thương? Cố Âm là một người phụ nữ bị chồng vứt bỏ, dựa vào cái gì mà thương hại cô?
"Cô Cố, đã lâu không gặp." Giọng một người đàn ông đột nhiên xen vào.
Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, trầm ấm dễ nghe, Cố Âm và Vương Tư Kỳ đều quay đầu nhìn người tới.
Đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi, cũng giống như Thẩm Niệm Lâm mặc một bộ âu phục cao cấp, nhưng khí chất lại hoàn toàn tương phản. Thẩm Niệm Lâm tuy rằng nhìn cũng là một bộ dáng nho nhã lễ độ, nhưng khí thế của hắn quá mạnh mẽ, lộ ra một cỗ khí chất người lạ chớ gần. Mà người này lại ngược lại, khí chất của hắn ôn hòa ý cười dịu dàng, làm cho người ta nhìn liền muốn đi đến cùng hắn bắt chuyện vài câu.
"Ngài Quan? " Cố Âm có chút ngoài ý muốn, cô không nghĩ tới Quan Dự cũng tới tham gia tiệc sinh nhật của Vương Tư Kỳ. Quan Dự cười gật đầu với cô, đứng ở bên cạnh cô, nhìn về phía Vương Tư Kỳ đang ở đối diện: "Cô Vương, hai cô đang nói chuyện gì vậy?"
Xung quanh có người ngoài, Vương Tư Kỳ dẹp bỏ sự bực tức vừa rồi, cười nói với Quan Dự: "Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi. Ngài Quan cũng quen biết cô Cố sao?"
Ánh mắt của cô ta lướt qua hai người, nhìn tư thế Quan Dự che chở Cố Âm, sợ rằng không chỉ đơn giản là quen biết.
Quan Dự cầm ly rượu trong tay, cười yếu ớt đáp: "Ừ, cô Cố ưu tú như vậy, có thể quen biết cô ấy là vinh hạnh của tôi."
Vương Tư Kỳ hết sức miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn không ra, Cố Âm cũng không phải đèn cạn dầu. Bên này đang chiếm vị trí của vợ Thẩm Niệm Lâm, bên kia lại mê hoặc con trai thứ hai nhà họ Quan.
Hừ.
"Tôi còn có việc, không quấy rầy hai người nói chuyện nữa." Vương Tư Kỳ nói lời mập mờ này, làm bộ thức thời rời đi. Quan Dự cũng không để ý đến cô, chỉ cúi đầu nhìn Cố Âm bên cạnh: "Cô Cố, cô không sao chứ?"
"Không sao, cô ta vẫn chưa có bản lĩnh đó."
Quan Dự nghe cô nói như vậy, cười nhẹ một tiếng, nhìn cô nói: "Vậy thì tốt rồi."
[Là nam phụ hả?]
[@Thẩm Niệm Lâm, có người muốn tán tỉnh vợ anh.]
[Nam phụ nhìn cũng đẹp trai, nhưng mà tôi thích nam chính hơn.]
[Không nói đến việc cặn bã, nhan sắc và dáng người của nam chính rất tuyệt nha.]
Cố Âm: "..."
Nhìn đi, nhìn đi, dựa vào khuôn mặt của mình Thẩm Niệm Lâm chiếm được bao nhiêu ưu thế. Khi đó, cô cũng là bị khuôn mặt của Thẩm Niệm Lâm lừa dối.
"Anh Quan, tôi còn có việc, tôi đi trước." Cố Âm không định tiếp tục ở lại đây, cô nói với Quan Dự một tiếng, chuẩn bị rời đi.
"Cô Cố!"Quan Dự vô thức vươn tay, bắt lấy cổ tay Cố Âm. Cố Âm quay đầu nhìn anh một cái, Quan Dự lúc này mới ý thức được mình đường đột, có chút không nỡ buông tay ra: "Ngại quá."
Cố Âm cười cười không nói gì, Quan Dự ho nhẹ một tiếng mở miệng lần nữa: "Tôi cũng không có việc gì, để tôi tiễn cô đi."
"Cảm ơn ý tốt của anh Quan, tài xế cũng đã ở bên ngoài chờ tôi rồi." Cố Âm uyển chuyển từ chối anh ta. Lúc trước Quan Dự từng theo đuổi cô, tuy nhiên cô đối với Quan Dự không có suy nghĩ mập mờ gì, hơn nữa sau đó cô lại bị khuôn mặt của Thẩm Niệm Lâm che mắt, thuận lý thành chương ở cùng một chỗ với Thẩm Niệm Lâm.
Nếu đã từ chối người ta, Cố Âm cũng không muốn dính dáng nhiều đến anh ta, huống chi nhà họ Quan và nhà họ Thẩm còn đang cạnh tranh trong lĩnh vực kinh doanh.
Quan Dự còn muốn gọi cô, khóe miệng giật giật, lại nhịn xuống. Anh ta đứng tại chỗ, nhìn Cố Âm chậm rãi rời khỏi tầm mắt, mới xoay người rời đi.
Thẩm Niệm Lâm đứng ở góc cách đó không xa, nhẹ nhàng lắc ly rượu vang đỏ trong tay, vẻ mặt tối tăm không rõ.
Lúc Quan Dự từ nhà vệ sinh đi ra, thình lình nhìn thấy Thẩm Niệm Lâm đang đứng ngoài cửa. Hắn dựa nghiêng trên hành lang, như là đặc biệt đang đợi anh ta. Ánh mắt Quan Dự thoáng biến đổi, giữa anh ta và Thẩm Niệm Lâm, thật sự không có giao tình gì.
Anh ta lịch sự cười cười với Thẩm Niệm Lâm, định trực tiếp đi ngang qua hắn. Thẩm Niệm Lâm đứng thẳng người, ngăn cản đường đi của hắn. Quan Dự có chút không vui, đang muốn hắn tránh ra, Thẩm Niệm Lâm liền mạnh mẽ giơ tay lên, bóp cổ hắn.
Quan Dự lớn như vậy, còn chưa từng bị người bóp cổ, huống chi lực tay của Thẩm Niệm Lâm lại lớn, giống như là muốn bóp chết anh ta.
"Anh, buông tay..." Quan Dự bắt lấy cổ tay Thẩm Niệm Lâm, muốn anh buông tay, Thẩm Niệm Lâm lại không nhúc nhích. Quan Dự hoảng sợ phát hiện, hắn là một người đàn ông trưởng thành, ở trước mặt Thẩm Niệm Lâm lại không hề có sức đánh trả.
"Ngài Quan, tôi nhớ tôi đã cảnh cáo anh, tránh xa Cố Âm một chút." Thẩm Niệm Lâm gia tăng sức lực trên tay, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Quan dự ở đối diện.
Có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Thẩm Niệm Lâm hơi nghiêng mắt, buông lỏng Quan Dự trong tay ra. Quan Dự ôm cổ ho mạnh vài tiếng, chân có chút như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, cuối cùng vẫn là dựa vào vách tường mới đứng vững.
Thẩm Niệm Lâm mặt không đổi sắc sửa ống tay áo của mình, Quan Dự ngước mắt nhìn hắn, như có như không nói cười nói: "Ngài Thẩm ở bên ngoài, scandal không ngừng, có tư cách gì, khụ, đến cảnh cáo tôi?"
Thẩm Niệm Lâm liếc mắt nhìn qua, "Chuyện của tôi và Cố Âm không đến lượt anh quan tâm."
Hắn vừa dứt lời, một người đàn ông từ bên ngoài bước vào, Thẩm Niệm Lâm bình tĩnh bước ra khỏi nhà vệ sinh, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Cố Âm ngồi trên xe đang bối rối.
[Mẹ kiếp, nam chính đẹp trai quá!]
[Điên cuồng mắng chửi nam chính, tôi chính là đồ ngốc mà! Tôi có thể làm lại!]
[Mẹ nó, nam phụ vừa mới xuất hiện đã đi lĩnh cơm hộp!]
"..." Cố Âm nhìn đạn mạc thật lâu không có bình tĩnh, lâm vào suy nghĩ thật mê mang.
Vậy nên vừa rồi Thẩm Niệm Lâm đã làm gì? Quan Dự thì sao? Thì ra ống kính này không phải luôn đối diện với cô hả?
Vậy là cô đã mở ra một góc nhìn của thượng đế?
Căn cứ vào phân tích đạn mạc vừa rồi, xác suất rất lớn Thẩm Niệm Lâm đã đánh nhau với Quan Dự. Thẩm gia cùng Quan gia mặc dù là đối thủ cạnh tranh, nhưng không đến mức gặp mặt liền đánh nhau chứ? Vậy chẳng lẽ là bởi vì cô?
Tối đó, Cố Âm hoàn toàn không ngủ được, hoặc là đang suy nghĩ chuyện của Thẩm Niệm Lâm, hoặc là đang suy nghĩ chuyện bàn tay vàng đạn mạc này.
Cô dứt khoát đứng lên, muốn đi nhà vệ sinh, khi đi ngang qua phòng thay đồ, cô nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa trượt ra.
Thẩm Niệm Lâm đứng trong phòng thay đồ, đưa lưng về phía cô thay quần áo. Hắn trần trụi nửa người trên, để lộ những vết sẹo sâu và nông trên lưng.