Chương 5: Trải nghiệm nhập vai vào kịch bản máu chó
Điện thoại của sếp Vạn cũng vang lên một lúc lâu, mới được nhận. Vương Tư Kỳ còn chưa mở miệng, sếp Vạn đã nói ở đầu dây bên kia: "Kỳ Kỳ à, tôi biết cô tìm tôi có chuyện gì, tôi đã liên lạc với sếp Phương của Bunny, chuyện này không dễ làm lắm."
Vương Tư Kỳ nghe ông ta nói như vậy, tâm trạng liền trầm xuống: "Có sếp Vạn ra mặt, còn có chuyện không dễ làm?"
Lời này bình thường còn có thể vỗ mông ngựa sếp Vạn, nhưng bây giờ thật đúng là không tốt: "Để tôi nói cho cô biết, hôm nay Cố Âm tự mình đi tìm sếp Phương, bảo anh ta thay cô."
Vương Tư Kỳ sửng sốt, sau đó càng thêm tức giận: "Cố Âm? Cô ta dựa vào cái gì? Cô ta là cổ đông của Bunny đúng không?"
Sếp Vạn nói: "Cô có biết mỗi năm cô ấy tiêu bao nhiêu tiền ở Bunny không? Nếu cô muốn nói như vậy, cô ấy thực sự là một cổ đông."
Vương Tư Kỳ tức giận đến mức bật cười: "Cho dù cô ta thật sự là cổ đông, cô ta cũng không thể tự mình định đoạt chuyện này chứ?"
"Tôi nghe sếp Phương nói, phu nhân Lục đã tìm vài khách hàng cao cấp của Bunny, cùng nhau viết thư tẩy chay cô".
"Phu nhân Lục? Phu nhân Lục là ai? Chuyện này có liên quan gì đến bọn họ?"
"Quan hệ trong giới vốn phức tạp, hẳn là bọn họ vì muốn giúp Cố Âm." Đầu bên kia điện thoại truyền đến một ít tạp âm, sếp Vạn chỉ nói vài câu đơn giản với cô ta, "Cô cũng đừng cố chấp với Bunny, không phải còn có nhãn hiệu khác sao, hãy nghĩ biện pháp. Trước tiên như vậy, bên tôi còn có chút việc phải làm."
Vương Tư Kỳ nghe tiếng điện thoại bị cúp, trút giận ném di động ra ngoài.
Lưu Na liếc nhìn chiếc điện thoại bị cô ta ném đi thật xa, hỏi: "Sếp Vạn nói thế nào?"
Vương Tư Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta nói là Cố Âm tự mình đi tìm sếp Phương, bảo anh ta thay tôi, còn liên hợp với phu nhân Lục viết thư tẩy chay, ha, thật là nực cười."
Lưu Na cau mày, nhịn không được trách mắng cô ta vài câu: "Tôi đã nói với cô phải ký hợp đồng trước mới đem tin tức tiết lộ ra ngoài, hiện tại tốt lắm..."
Chị ta còn chưa nói xong, đã bị Vương Tư Kỳ cắt ngang: "Việc này có thể trách tôi sao? Nếu Cố Âm thật sự muốn giải quyết tôi, chờ đến lúc thông báo chính thức cũng có thể giải quyết tôi!"
Nói tới đây, nắm đấm của Vương Tư Kỳ cũng cứng lại, cô ta cầm túi xách của mình, đi ra ngoài: "Không được, tôi phải đi tìm Thẩm Niệm Lâm."
Sếp Vạn quả nhiên không đáng tin cậy, vẫn là Thẩm Niệm Lâm có thủ đoạn hơn, lâu như vậy chuyện mà hắn đã đáp ứng giúp cô ta tất cả đều làm được.
[Oẹ - - vậy mà còn không biết xấu hổ đi tìm nam chính]
[Tôi có cảm giác Kỳ Kỳ Tử lại bị đánh mặt, đau lòng [đầu chó]]
[@Thẩm Niệm Lâm, dám giúp cô ấy tối nay anh chỉ có thể ngủ trong bếp.]
Cố Âm đã trở lại công ty làm việc nhất thời tỉnh táo lại. Cái gì, cái gì, Vương Tư Kỳ đi tìm Thẩm Niệm Lâm?
Sếp Vạn của cô đâu? Ông ta không được sao?
Cố Âm không có tâm trạng làm việc, chỉ muốn thông qua đạn mạc xem kịch.
Vương Tư Kỳ trực tiếp đến công ty Thẩm Niệm Lâm, ở dưới lầu đã bị nhân viên lễ tân ngăn lại. Tâm tình Vương Tư Kỳ vốn không tốt, sắc mặt lại càng khó coi: "Cô không biết tôi sao?"
Cô ta tháo kính râm trên mặt xuống, đôi mày thanh tú nhíu lại nhìn về phía quầy lễ tân.
Lễ tân cười nói với cô ta: "Biết, cô là cô Vương Tư Kỳ, nhưng cô vẫn phải hẹn trước."
"... Được rồi, cô chờ đó cho tôi." Vương Tư Kỳ lấy di động ra bắt đầu gọi cho Thẩm Niệm Lâm, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Lễ tân cũng không thúc giục cô ta, chỉ kiên nhẫn ở bên cạnh nhìn cô ta. Lại qua một lúc lâu, điện thoại cuối cùng cũng được người ta nhận, là trợ lý của Thẩm Niệm Lâm: "Cô Vương, sếp Thẩm đang họp, cô tìm sếp Thẩm có chuyện gì?"
Vương Tư Kỳ thiếu chút nữa đã "sang chấn tâm lí", thật vất vả mới kiềm chế cảm xúc hỏi cậu ta: "Khi nào anh ấy kết thúc cuộc họp?"
"Có thể còn một lát nữa, cô có chuyện gì tôi có thể chuyển lời thay."
"Không cần, tôi muốn nói trực tiếp với anh ấy."
"Vậy cô chờ một lát, tôi đi hỏi một chút." Trợ lý cúp điện thoại, một lát sau, điện thoại bàn ở quầy lễ tân vang lên. Chị gái lễ tân nhận điện thoại, đáp vài tiếng, sau khi cúp điện thoại nói với Vương Tư Kỳ: "Cô Vương, mời đến phòng nghỉ bên cạnh chờ một lát."
Vương Tư Kỳ nhìn phòng nghỉ cô ấy chỉ, nhướng mày: "Ở đây?"
"Đúng vậy." Lễ tân mỉm cười.
Vương Tư Kỳ mím môi, tâm tình không tốt, Thẩm Niệm Lâm cũng không mời cô ta đi lên.
Cô ta đi theo quầy lễ tân đến phòng nghỉ, lại đợi nửa giờ, Thẩm Niệm Lâm mới tới. Vương Tư Kỳ vốn một bụng tức giận, đối với thái độ này của Thẩm Niệm Lâm cũng rất có oán hận, nhưng lúc này nhìn thấy hắn, cơn tức giận lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
Ai sẽ sẵn sàng mất bình tĩnh với một người đàn ông đẹp trai như vậy?
"Tìm tôi có chuyện gì?" Sau khi vào phòng nghỉ, Thẩm Niệm Lâm cũng không ngồi xuống, đứng ở cạnh cửa hỏi cô ta. Vương Tư Kỳ lúc này cũng không để ý, vội vàng cáo trạng với hắn: "Hôm nay Cố Âm đi tìm sếp Phương của Bunny, làm mất hợp đồng làm người phát ngôn của em."
Thẩm Niệm Lâm nghe xong nhẹ nhàng nhướng mày, cảm xúc của anh luôn nội liễm, Vương Tư Kỳ cũng không đoán ra suy nghĩ của hắn.
"Cho nên cô đặc biệt tới đây để tố cáo với tôi?" Thẩm Niệm Lâm không nhẹ không nặng hỏi một câu.
"Em không ngây thơ như vậy." Tuy rằng cô ta có chút tâm tư này, nhưng chắc chắn cô ta sẽ không thừa nhận, "Bây giờ em không liên lạc được với sếp Phương, cho nên mới tìm anh giúp em nghĩ biện pháp."
Thẩm Niệm Lâm không lập tức trả lời cô ta, hắn nhìn cô ta một lúc, mới mở miệng hỏi cô ta: "Cô muốn là người phát ngôn cho Bunny? Sao tôi chưa từng nghe cô nói qua."
Vương Tư Kỳ có chút chột dạ, ho nhẹ một tiếng nói với hắn: "Đây là cơ hội công ty tranh thủ giúp em, nếu em thật sự có thể lấy được, đối với sự phát triển sau này của em cũng rất có lợi."
Thẩm Niệm Lâm khẽ nhếch môi, nhìn cô ta: "Vậy cô bảo công ty tiếp tục tranh thủ giúp cô, nếu không đi cầu xin sếp Vạn cũng được."
Sắc mặt Vương Tư Kỳ trắng bệch, hắn biết tất cả?!
"Không phải, anh nghe em giải thích, em và sếp Vạn..."
"Chuyện giữa cô và sếp Vạn tôi không có hứng thú." Thẩm Niệm Lâm ngắt lời cô ta, "Vương Tư Kỳ, tôi đã từng nói với cô đừng đi trêu chọc Cố Âm chưa? Đầu tiên cô gửi thư mời cho cô ấy, sau đó lại muốn làm người phát ngôn cho Bunny, cô muốn làm gì?"
Vương Tư Kỳ mím môi, dùng sự bướng bỉnh cuối cùng của cô hỏi Thẩm Niệm Lâm: "Anh kiêng kị nhà họ Cố như vậy sao?"
Thẩm Niệm Lâm nhìn cô ta không nói gì, Vương Tư Kỳ bị hắn nhìn đến da đầu tê dại. Cô ta cảm thấy mình hoàn toàn không nhìn thấu người đàn ông này, có đôi khi cô ta cảm thấy hắn đối với mình rất tốt, nhưng có đôi khi cô ta lại cảm thấy mình căn bản một chút cũng không nhận ra hắn.
"Tôi bảo tài xế đưa cô về." Thẩm Niệm Lâm bỏ lại một câu, xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ.
[Mặt Kỳ Kỳ Tử sưng lên, nhưng tôi rất vui [mặt cười]]
[Anh em, trúng tim đau quá trên màn hình công cộng]
[Vương Tư Kỳ, tỉnh lại đi! Lũ đàn ông chó kia không đáng tin cậy, phụ nữ phải tự mình đứng lên!]
Cố Âm: "...."
Sao đột nhiên nó lại tích cực như vậy?
Nhưng nhìn đạn mạc này, Thẩm Niệm Lâm cũng không giúp cô ta.
Cố Âm đối với hành vi của Thẩm Niệm Lâm càng ngày càng nghi hoặc, một năm này Vương Tư Kỳ dựa vào hắn ở giới giải trí nhanh chóng phất lên, làm cho người ta cảm thấy cho dù Vương Tư Kỳ muốn ngôi sao trên trời, Thẩm Niệm Lâm cũng sẽ hái xuống đưa cho cô ta. Nhưng bây giờ cô ta chỉ muốn làm người phát ngôn nho nhỏ, hắn lại không muốn giúp một tay.
Đạn mạc nói rất đúng, đàn ông đều không đáng tin cậy, Vương Tư Kỳ cẩn thận một chút.
Cô chống má suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra trò tán tỉnh này của Thẩm Niệm Lâm là vì cái gì, vì thế cầm lấy điện thoại di động xin một người bạn biên kịch giúp đỡ.
Cuộc sống của tôi do tôi không do trời: Tớ có một câu hỏi, tình tiết "Yêu cô ấy thì phải lạnh nhạt với cô ấy" trong kịch bản máu chó ngày xưa, có logic gì không?
Hói hơn bao giờ hết:? Cậu nói xem kịch bản này thì có tính logic gì chứ? Máu chó là logic duy nhất rồi."
Cuộc sống của tôi do tôi không do trời: Vâng. [Đã được dạy.jpg]
Hói hơn bao giờ hết: Cậu đang đọc truyện máu chó hả? Cũng rảnh rỗi quá nhỉ.
Cuộc sống của tôi do tôi không do trời: Tớ đang đắm chìm trong những câu chuyện máu chó:)
Hói hơn bao giờ hết:...
Hói hơn bao giờ hết: Vậy cậu phải cẩn thận một chút, cái này là do bị bám đuôi hoặc là bởi vì xung quanh nam nữ chính rất nguy hiểm, nam chính làm cho kẻ thù bối rối để bảo vệ nữ chính; Hoặc là nam chính có bóng ma thời ấu thơ, nên tính cách trở nên cố chấp không hiểu yêu, chỉ có thể thông qua việc ngược nữ chính để biểu đạt tình cảm.
Cuộc sống của tôi do tôi không do trời:...
Không hổ là truyện máu chó.
Vậy vấn đề là, rốt cuộc là Thẩm Niệm Lâm có bóng ma thời ấu thơ, hay là bên cạnh bọn họ đang có nguy hiểm?
Cô bỗng nhiên nhớ tới vết sẹo trên người Thẩm Niệm Lâm, chẳng lẽ thật sự có người muốn hại hắn?
Hói hơn bao giờ hết: Lại nói, tại sao cậu lại đổi tên?
Cuộc sống của tôi do tôi không do trời: Ồ, tớ chỉ cảm thấy cái tên này tương đối phù hợp với tâm trạng hiện tại của tớ. Cậu cứ viết kịch bản đi, 886."(*)
(*)886: tạm biệt.
Hói hơn bao giờ hết:...
Sau khi nói chuyện với Hói hơn bao giờ hết xong, Cố Âm cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết, bất kể là Thẩm Niệm Lâm có bóng ma, hay là có người muốn hại bọn họ, cô đều phải điều tra rõ ràng trước, mới có thể biến bị động thành chủ động.
Trực tiếp đi hỏi Thẩm Niệm Lâm, hắn nhất định sẽ không nói, cô chỉ có thể nghĩ biện pháp tìm người giúp mình điều tra.
Trong phòng làm việc của Thẩm Hàng Hưng, trợ lý của hắn lén lút đi tới, vẻ mặt nhiều chuyện nói với hắn ta: "Sếp Thẩm, tôi đi xem, Thẩm Niệm Lâm và Vương Tư Kỳ cãi nhau trong phòng nghỉ."
Thẩm Hàng Hưng hứng thú dạt dào nhướng mày, "Hắn không phải rất thích Vương Tư Kỳ sao, như thế nào còn cam lòng cùng cô ta cãi nhau?"
Trợ lý lại đi về phía trước hai bước, nhỏ giọng nói với anh: "Hình như là Vương Tư Kỳ cắm sừng anh ta."
"Cái gì?" Thẩm Hàng Hưng thiếu chút nữa liền cười ra tiếng, "A, thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân."
*
Sau khi Cố Âm tan tầm trực tiếp trở về nhà, hôm nay trong phòng khách lại có thêm một lô dâu tây, lần này là dâu tây trắng không thường thấy.
Chú Uông thấy cô trở về, chủ động giới thiệu: "Phu nhân, đây là dâu tây trắng vừa vận chuyển từ nước ngoài về, tiên sinh nói cô thích ăn."
Lúc trước Cố Âm từng du học ở nước ngoài, lúc ấy quả thật thích đi hái dâu tây trắng, nhưng sau khi về nước thì ăn ít hơn, dù sao dâu tây đỏ cô cũng thích.
Nhưng làm sao Thẩm Niệm Lâm lại biết được?
Cố Âm đơn giản "Ừ", rồi bưng một đĩa dâu tây trắng đã rửa sạch lên lầu. Một lát sau, Thẩm Niệm Lâm tới gõ cửa.
Cố Âm đang ngồi trước máy tính vẽ bản thiết kế, nghe thấy giọng nói quay đầu nhìn thoáng qua: "Làm gì vậy?"
Hôm nay Thẩm Niệm Lâm trở về rất sớm.
Thẩm Niệm Lâm thấy cô không có ý mở cửa, hắn đứng ở đầu bên kia nói: "Nghe chú Uông nói, em muốn nuôi một con chó?"
Cố Âm: "......"
Chú Uông, đây thật sự là hiểu biết về kinh doanh.
Thấy cô không trả lời, Thẩm Niệm Lâm cười khẽ mở miệng: "Ngày mai anh bảo người ta đưa ảnh chó đến, em từ từ chọn."
Cố Âm: "....."
Tên đàn ông không nạn này nhất định là cố ý! Hắn vừa rồi đều cười!
Ngày hôm sau Thẩm Niệm Lâm thật sự sai người đưa không ít ảnh chụp chó đến cho Cố Âm chọn, Cố Âm vốn không muốn nuôi chó, nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp chó con, có loại cảm giác trái tim mình bị đâm trúng: "Chọn nó đi!"
Chú Uông: "... Vâng, thưa cô."
Ông lấy tấm ảnh Cố Âm chọn ra, trên ảnh là một con chó con lông vàng, đôi mắt tròn tròn ngây ngô cười, lông ngắn trên người bồng bềnh mềm mại, nhìn qua dáng vẻ rất tốt.
"Tôi đi thông báo cho bên chuồng chó, còn phải chuẩn bị trước, có thể hai ngày nữa mới đưa tới."
"Được."
Hai ngày chờ chó vào ở, trên mạng đã xảy ra một chuyện lớn - - Bunny đột nhiên tuyên bố người phát ngôn thương hiệu mới nhất Âu Hủy.
Âu Hủy là ảnh hậu trẻ tuổi nhất, có tin đồn nói người đầu tiên Bunny tiếp xúc chính là cô ấy.
Ngay sau khi thông báo chính thức này được đưa ra, trên mạng đã dậy sóng, Vương Tư Kỳ ngay từ đầu ở trên mạng tạo bao nhiêu thế, bây giờ mặt đã bị đánh sưng bấy nhiêu.
Fan của cô ta cùng fan của Âu Hủy cãi nhau chuyện "Rốt cuộc ai là đoạt danh hiệu người phát ngôn của ai", cãi nhau đến trời đất quay cuồng. Vương Tư Kỳ lập tức tuyên bố, cô ta nói những tin tức trên mạng trước đó tung tin cô ta sẽ làm người phát ngôn cho Bunny chỉ là bịa đặt, còn chúc mừng Âu Hủy đã được làm người phát ngôn.
Nhưng điều này cũng không thể cứu vãn cô ta, antifan vẫn đang chế giễu cô ta đến thương tích đầy mình.
Vương Tư Kỳ tức giận ném điện thoại ra ngoài, "Cô ấy không cho tôi sống tốt, tôi cũng không cho cô ấy sống tốt!"
Lưu Na sợ cô ta lại làm ra chuyện gì, vội vàng khuyên cô ta: "Thẩm Niệm Lâm đã nói, bảo cô đừng đi trêu chọc Cố Âm."
Vương Tư Kỳ hừ lạnh: "Hắn sợ Cố gia, tôi cũng không có sợ."
Khóe miệng Lưu Na giật giật, không nhịn được: "Cô vẫn nên sợ một chút đi."
Vương Tư Kỳ: "......"