Chương 8: Nghệ sĩ biểu diễn biến diện* kinh kịch Tứ Xuyên
(*) Biến diện hay còn gọi là chuyển mặt nạ, là một nghệ thuật mà trong đó các diễn viên sẽ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt trước toàn thể khán giả. Các màn trình diễn này đã làm người xem bị mê hoặc trong nhiều thế kỷ qua. Theo sử sách Trung Quốc ghi lại, nghệ thuật Biến diện có nguồn gốc từ tỉnh Tây Nam Tứ Xuyên, thường được biểu diễn trên sân khấu nhạc kịch và kỹ thuật của nó liên quan đến đôi bàn tay, là một bí mật cha truyền con nối.
Chú chó con lông vàng đang chơi đùa với Cố Âm bỗng nhiên hắc xì một cái. Cố Âm vuốt đầu nó, hỏi chú quản gia: "Chú Uông, có phải Kim Nguyên Bảo bị cảm không?"
"Chắc là không, hôm qua tôi mới kiểm tra sức khoẻ cho nó, thân thể rất khoẻ mạnh."
Chú Uông đang nói thì di động của Cố Âm vang lên. Cô một tay dắt chó, một tay nhận điện thoại của Lục Ninh Ninh: "Ninh Ninh, sao vậy?"
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói hào hứng phấn chấn của Lục Ninh Ninh: "Hôm nay tôi tạm thời được nghỉ, có thể ra ngoài chơi!"
Cô ấy về nước lâu như vậy, ngoại trừ đi tham gia bữa tiệc sinh nhật của Vương Tư Kỳ, còn chưa đi đâu chơi, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian.
Cố Âm gật gật đầu, nói với cô ấy: "Cũng được thôi, nhưng lát nữa tôi phải đến cửa hàng xem một chút. Nếu không chúng ta gặp nhau ở cửa hàng của tôi nhé?"
Lục Ninh Ninh có chút kinh ngạc hỏi cô: "Cô còn có một cửa hàng à?"
Cố Âm nói: "Ba cái."
Lục Ninh Ninh: "...."
Được rồi.
Cố Âm không trêu chó nữa, sửa soạn một chút liền đi đến cửa hàng thứ ba. Sự việc tối hôm qua lớn đến nỗi toàn bộ cửa hàng kịch bản g.iế.t người ở thành phố A đều nghe nói, hôm nay còn có bạn bè đặc biệt nhắn tin hỏi thăm cô.
Cửa hàng thứ ba mới khai trương hơn một tháng, không nghĩ tới đã bị người nhắm tới, mặc dù những người tối hôm qua không thừa nhận, nhưng Cố Âm nghĩ hơn phân nửa là do đồng nghiệp làm.
Trên đường đến cửa hàng, cô đã âm thầm xem xét tất cả các cửa hàng kịch bản g.i.ế.t người ở thành phố A, chọn ra đối tượng khả nghi nhất.
"Tối hôm qua tại sao lại không gọi cho tôi! Tôi muốn xem mấy đứa cháu trai đó nhìn như thế nào!", một chàng trai trẻ tuổi ngồi trong cửa hàng, sự căm phẫn bộc lộ trong lời nói.
Chàng trai đang nói chuyện này tên là Tần Nhạc, là em họ của Cố Âm, năm nay đang học năm ba. Bình thường cậu không có chuyện gì sẽ đến cửa hàng của Cố Âm làm việc bán thời gian, đóng làm NPC, giả quỷ dọa người.
Theo cách nói của cậu, công việc này quá căng thẳng.
Cố Âm vừa vào cửa đã nghe bọn họ trò chuyện hăng say: "Hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?"
Tần Nhạc thấy cô đến, nhanh chóng đứng dậy đi tới: "Chị họ, nghe nói tối hôm qua bọn chị đến cục cảnh sát?"
"Không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ." Cố Âm xách túi cười với cậu, sau đó quét mắt nhìn một vòng trong tiệm, "Dọn dẹp xong chưa?"
"Xong rồi, tối hôm qua bọn em với anh Húc dọn dẹp xong mới đi ngủ!"A Phi tích cực giơ tay trả lời vấn đề, thấy Cố Âm nhìn qua, còn có chút ngượng ngùng, "À thì, chị thật sự là bà chủ của bọn em sao? Có một bà chủ xinh đẹp như vậy, nhưng tại sao anh Húc lại không nói gì hết!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Những người còn lại nhao nhao phụ họa.
Đúng là trước tối ngày hôm qua Cố Âm còn chưa tới cửa hàng thứ ba. Lúc cô mở cửa hàng đầu tiên, tất cả mọi chuyện đều là tự mình làm, nhân viên cửa hàng cũng là người quen thuộc nhất với cô. Bởi vì quy mô cửa hàng không lớn, Cố Âm nảy ra ý định mở cửa hàng thứ hai, cửa hàng thứ hai chọn địa điểm cách cửa hàng thứ nhất rất gần, cũng giống với cửa hàng thứ nhất, là cô và Triệu Húc cùng nhau chuẩn bị. Đến cửa hàng thứ ba, là thời điểm chính để thu thập chứng cứ, cô buông tay để tất cả mọi chuyện đều giao cho Triệu Húc, bản thân làm chủ tiệm phủi tay, vui vẻ thoải mái.
Hiện tại Triệu Húc cũng là quản lý của ba cửa hàng, bình thường Cố Âm phụ trách đếm tiền, sau đó mỗi tháng phát lương cho nhân viên.
"Thế này đi, để một lúc nào đó ba cửa hàng chúng ta cùng nhau tụ họp với nhau xây dựng thành một đội ngũ, mọi người cũng sẽ quen thuộc." Cố Âm đề nghị.
"Được." A Phi giống như chú chó săn của Cố Âm, cô nói cái gì, cậu ta liền hưởng ứng cái đó, "Em xin tự giới thiệu trước một chút, em là A Phi, là quản lý thực tập của cửa hàng thứ ba, cũng là người phụ trách vui vẻ của cửa hàng. Đây là thỏ chít, là nữ thần tình cảm của cửa hàng chúng ta. Còn đây là Âu Hoàng, chủ yếu là bên bản khủng bố, chị đừng thấy bây giờ hắn đang ở dương gian, nhưng trong kịch bản hắn có thể đưa người đến âm phủ."
Cố Âm cười, nói với bọn họ: "Được, có cơ hội tôi sẽ dẫn bạn đến chơi."
"Không thành vấn đề!"
Tần Nhạc nhìn A Phi vui tươi hớn hở, ho nhẹ một tiếng: "Vị quản lý thực tập này, tôi tốt bụng nhắc nhở anh một chút, chị họ tôi đã kết hôn, hơn nữa anh rể họ tôi là một người bụng dạ hẹp hòi vô cùng."
"......" Tim A Phi trong nháy mắt vỡ vụn.
Cố Âm lấy di động ra, nói với Tần Nhạc: "Cậu nói lại lần nữa đi, chị ghi âm gửi cho Thẩm Niệm Lâm."
"....." Cũng không đến mức đó chứ.
"Đúng rồi, chuyện tối hôm qua điều tra rõ ràng là ai làm chưa?" Tần Nhạc nhanh trí chuyển đề tài.
Triệu Húc vẫn luôn ngồi một bên trầm mặc, lúc này lại mở miệng: "Trong lòng tôi có một suy đoán, chắc là người trong ngành làm."
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Cố Âm nói, "Nhưng nếu không có chứng cứ, chúng ta cũng không thể làm gì, quan sát thêm đi."
"Ừ." Triệu Húc gật đầu đáp một tiếng.
Ngoài cửa lại có tiếng giày cao gót, Lục Ninh Ninh xách túi đi vào: "Cố Âm."
Cố Âm nghe thấy cô gọi mình, vẫy vẫy tay, giới thiệu với những người khác: "Đây là bạn tôi, Lục Ninh Ninh."
"Chào mọi người." Lục Ninh Ninh chào hỏi người trong tiệm, sau đó nhìn quanh cửa hàng một vòng, "Cửa hàng này của cô cũng không tệ lắm, trang trí rất đẹp."
"Đúng vậy." Cố Âm có chút đắc ý, "Đều là do tôi tự thiết kế."
Bởi vì cửa hàng thứ ba tập trung vào cảnh thực, cho nên làcửa hàng có diện tích lớn nhất trong ba cửa hàng, trang trí xa hoa nhất, đương nhiên, tiêu phí cũng là cao nhất.
"Tới đây, ngồi đi." Cố Âm bảo Lục Ninh Ninh ngồi xuống sô pha, lại bảo A Phi đi lấy cho cô hai ly sữa chua: "Sữa chua trong cửa hàng chúng tôi là do tôi và nhà máy đã điều chỉnh, chỉ có thể ăn được trong cửa hàng của chúng tôi."
"Vậy sao? Vậy tôi phải nếm thử." Lục Ninh Ninh mở nắp sữa chua ra, cầm thìa nếm thử một miếng, "Ừ, ăn rất ngon, có bán trong cửa hàng không?"
"Đúng vậy, còn có không ít người đặc biệt đến mua sữa chua. Nếu như ở trong cửa hàng chúng tôi chơi, có thể giảm giá nha."
"Ơ, nhìn không ra, cô cũng rất biết buôn bán."
"Cũng không đúng, dù sao tôi cũng nghiện kiếm tiền."
"Haiz." Nhắc tới chủ đề kiếm tiền, Lục Ninh Ninh nhịn không được thở dài, "Hiện tại quỹ đầu tư của tôi một mảnh xanh, của cô thì sao?"
Cố Âm cũng mở sữa chua ra, ăn một miếng: "Vào sinh nhật năm ngoái của tôi, Thẩm Niệm Lâm tặng tôi một quỹ đầu tư, kiếm lời là của tôi, bù lỗ thì là của anh ấy."
Lục Ninh Ninh: "...."
Loại chuyện tốt này khi nào thì có thể đến phiên cô chứ?
"Vậy cô có kiếm được tiền lời không?"
Cố Âm nhướng mày: "Tiền tôi mở ba cửa hàng, chính là do quỹ đó kiếm được."
"..." Lục Ninh Ninh cắn một miếng chanh (ghen tị), "Tôi không tin cô không có đầu tư lỗ."
Cố Âm nghĩ nghĩ, nói: "Hình như thật sự không có, trên tay tôi còn có mấy khoản đầu tư, mỗi tháng trước khi trừ tiền, Thẩm Niệm Lâm đều nói với tôi tháng này có muốn mua hay không, mua bao nhiêu, muốn tăng hay giảm vị trí."
"..." Lục Ninh Ninh hơi trầm mặc, "Cô đang lợi dụng anh ta làm quản lý tài sản đó."
"Lời quản lý khách hàng nói cũng không bằng anh ấy, tôi chỉ tin lời anh ấy nói."
Lục Ninh Ninh tò mò nhìn cô: "Chẳng lẽ cô không sợ anh ta lừa cô sao?"
Cố Âm nói: "Cũng không đến mức đó chứ, tôi chỉ dùng chút tiền dư mua, cũng không có đem tài sản và mạng sống của mình vào đó."
["Một chút tiền"]
["Một chút tiền"]
[(Triệu tệ)]
Cố Âm: "......"
Đúng vậy, một chút tiền dư thôi.
"À thì..." Lục Ninh Ninh cầm di động, ghé sát vào Cố Âm, "Cô mua cái nào, cũng nói cho tôi biết với? Để tôi cũng cọ cọ ít."
"......" Cô không sợ tôi lừa cô sao?
Cố Âm chơi với Lục Ninh Ninh cả một ngày, đến chạng vạng cô mới về đến nhà. Kim Nguyên Bảo đang ở trong sân chơi đùa thấy cô trở về, liền kêu lên và lao về phía cô. Cố Âm ngồi xổm xuống đùa với nó, Thẩm Niệm Lâm từ trong phòng đi ra, dựa vào cửa kính nhìn cô: "Về rồi à?"
Cố Âm nghe thấy giọng nói của hắn, liền ngẩng đầu nhìn lại, trên người Thẩm Niệm Lâm mặc quần áo rộng thùng thình, chân đi dép lê, trong tay bưng một cái cốc.
Chiếc cốc màu đen thuần khiết, là một đôi với chiếc cốc màu hồng nhạt của Cố Âm. Cái ly này vốn dĩ cô rất thích, sau đó hắn có tin đồn với Vương Tư Kỳ, cô cũng không dùng nữa. Không ngờ Thẩm Niệm Lâm vẫn luôn dùng.
Tên đàn ông chó này có da mặt tương đối dày.
"Trong ly của anh không phải là cẩu kỷ ngâm chứ?" Cố Âm cố ý châm chọc. Thẩm Niệm Lâm trầm mặc một lúc, đưa cái ly trong tay cho cô: "Em muốn thử không?"
"Tôi không uống phần còn lại của anh đâu." Cố Âm vỗ vỗ đầu chó của Kim Nguyên Bảo, đứng lên chuẩn bị trở về phòng. Thẩm Niệm Lâm nghiêng người theo động tác của cô, ở phía sau gọi cô lại: "Chuyện trong cửa hàng em điều tra rõ chưa?"
Cố Âm vừa thay giày, vừa nói: "Chắc là người trong ngành làm."
Thẩm Niệm đi vào trong phòng, cầm một túi tài liệu đưa cho cô: "Em biết ông chủ Mộng Chi Cảnh không?"
"Tôi đã gặp một lần trong buổi họp kịch bản." Cố Âm nhận lấy túi tài liệu trong tay hắn, không cần hắn giải thích, cũng đoán được ý của hắn, "Là người Mộng Chi Cảnh làm?"
Cửa hàng thám tử suy luận Mộng Chi Cảnh, là một cửa hàng nhượng quyền, ở khắp nơi trên cả nước đều có cửa hàng. Trước khi cửa hàng của Cố Âm mở ra, bọn họ vẫn là doanh nghiệp làm ăn tốt nhất thành phố A, lúc trước Cố Âm ở cửa hàng bọn họ chơi qua kịch bản giết người, cảm thấy rất thú vị, mới nghĩ mình cũng mở một cửa hàng để chơi đùa.
Bây giờ cửa hàng của cô lớn hơn, nhân viên cũng nhiều, cô cũng không chỉ muốn chơi đùa, dù sao còn có nhiều người dựa vào công việc này để ăn cơm.
"Những người đó trước đó đã tiếp xúc với ông chủ của bọn họ, em định xử lý thế nào?" Thẩm Niệm Lâm hỏi cô, "Là muốn giao cho cảnh sát, hay là tìm người trả thù?"
Cố Âm đọc xong nội dung trong túi tài liệu, suy nghĩ một lát, nói với Thẩm Niệm Lâm: "Tôi không làm được, buôn bán vẫn lấy hòa làm quý, nếu tôi cứng rắn với bọn họ, bảo đảm bọn họ thường xuyên đến cửa hàng của tôi gây sự, nếu nhiều lần như vậy, khách hàng tự nhiên cũng không dám đến cửa hàng của chúng tôi."
Thẩm Niệm Lâm đồng ý gật đầu: "Nói không sai."
"Tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện riêng với ông chủ của bọn họ." Cố Âm cầm túi tài liệu chuẩn bị lên lầu, đi được hai bước, lại quay đầu nói với Thẩm Niệm Lâm một câu, "Cảm ơn anh vì cái này."
Khóe môi Thẩm Niệm Lâm cong lên: "Không cần khách khí."
Hắn nhìn Cố Âm: "Nhưng em đi một mình anh không yên tâm, không bằng..."
"Tôi sẽ gọi Triệu Húc đi cùng tôi."
Khóe miệng Thẩm Niệm Lâm sụp xuống.