Editor: Mướp | Beta: TáoKhương Nhan híp mắt, Giản Thanh Ninh? Cô ta mà cũng cảm thấy hứng thú với bộ phim này sao? Thật đúng là có duyên.
Lúc trước, cô và Giản Thanh Ninh đồng thời được đề cử vị trí ảnh hậu giải Kim Lan nhưng cuối cùng cô thua Giản Thanh Ninh đúng một phiếu.
Xem như là nữ diễn viên trẻ tuổi nhất được đề cử vị trí ảnh hậu giải Kim Lan mất một phiếu, nếu không cô đã đi xa ngàn dặm, nếu nói Khương Nhan không tiếc thì đúng là nói dối.
Giọng Ngưu Lâm truyền qua chiếc điện thoại tới tai cô.
“Nếu không đoạt được vai diễn này thì không cần đến gặp tôi.” Lớn đến mức như xuyên thủng màng nhĩ.
Khương Nhan và Giản Thanh Ninh tiếp xúc không nhiều, nhưng cô biết Ngưu Lâm và người đại diện của Giản Thanh Ninh là bạn học, chỉ là hai người không hợp nhau.
Thật ra trong tình hình này Khương Nhan không cần phải diễn bộ phim này nữa, tránh làm cho mình không được thoải mái, nhưng ai bảo đối thủ của cô lại là Giản Thanh Ninh chứ.
Nếu mình không lấy được vai diễn đó không chừng đại diện nhà mình sẽ ăn tươi nuốt sống mình.
Trong đầu cẩn thận phân tích tỉ mỉ một hồi, cảnh Ngưu Lâm lạnh lùng há to miệng chỉ vào trán cô làm cho Khương Nhan cảm thấy ngày mai bằng bất cứ giá nào cô cũng phải đoạt được vai diễn này.
Nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ hồi nãy của Khương Nhan bị đánh tan thành mây khói, cô cầm kịch bản bắt đầu nghiên cứu nhân vật.
Cầm kịch bản trong tay Khương Nhan cảm thấy đã quá muộn, cái này là cái gì chứ? Trước kia quyết định giao cho mình nhân vật này mới đưa kịch bản, kết quả lại phải đi casting như thế này.
Giang Dịch Hành nhìn Khương Nhan buồn bực sau khi nói chuyện điện thoại xong cũng có ý muốn trêu chọc cô: “Cũng không thể để cho người ta so sánh hai lần đúng không?”
Khương Nhan lườm anh một cái, không ngờ người này hiểu nhanh như vậy.
Giản Thanh Ninh năm nay đã hơn ba mươi, ra mắt từ thuở thiếu niên, lăn lộn ở trong giới giải trí mười mấy năm, cô ta là người mà Khương Nhan phải gọi một tiếng “tiền bối”.
Tuy nói Giản Thanh Ninh không chiếm ưu thế về tuổi tác nhưng hết lần này đến lần khác trên gương mặt không hề lộ ra dấu vết của tuổi tác, trông không khác mấy so với những người ở độ tuổi hai mươi.
Cô ta không chỉ có danh hiệu ngọc nữ của giới giải trí mà còn danh tiếng ảnh hậu ở đó nữa.
Nhân vật lần này vốn là một người phụ nữ đã kết hôn, cho nên thật ra Giản Thanh Ninh có vẻ hợp với nhân vật này hơn cô.
Khương Nhan đọc kịch bản đến nửa đêm, Giang Dịch Hành cũng ngồi chờ trên sô pha đến nửa đêm.
Cô say mê nghiên cứu kịch bản, tâm lý nhân vật, còn Giang Dịch Hành ngồi một chỗ vô cùng buồn chán, cuối cùng chỉ có thể chơi cùng chó.
Ban đầu Giang Dịch Hành sợ chó, Ô Vân cũng không ưa kẻ lạ mặt là anh đây.
Cũng có thể ở chung dưới một mái nhà, ngẩng đầu cúi đầu đều thấy nên dần dần một người một chó đã cùng nhau xây dựng được một tình bạn thân thiết.
Chỉ trong vòng nửa tháng, phần lớn thời gian trong công việc làm trợ lý của Giang Dịch Hành là cho chó ăn.
Có lần Khương Nhan cực kỳ cảm thán nói anh đã đủ tư cách trở thành một dũng sĩ dọn cứt chó.
Giang Dịch Hành chơi với Ô Vân một lúc, sau đó cho chó ăn uống xong xuôi thì thấy Khương Nhan vẫn còn đọc kịch bản, mấy tờ giấy sắp bị cô giày vò nát hết rồi, người phụ nữ này tại sao phải liều lĩnh như vậy.
“Con gái mà thức khuya thì da dẻ sẽ không tốt.” Một ly sữa bò ấm được đặt vào tay Khương Nhan.
Cô liếc người kia một cái: “Anh không buồn ngủ sao?”
Hàm ý nếu anh buồn ngủ thì có thể đi ngủ trước.
Giang Dịch Hành đặt ly xuống, ngồi xuống ghế sô pha vắt chéo chân: “Bà chủ còn chưa ngủ thì sao tôi dám.” Giọng nói của anh có phần đùa giỡn và bất lực.
Anh đơn giản cảm thấy mình là điển hình của một trợ lý tốt, không hề thua kém gã sai vặt của mình lúc trước.
Khương Nhan bưng ly sữa uống từ từ, cuối cùng đặt cả kịch bản là ly sữa lên bàn.
“Ngủ ngon.” Khương Nhan để lại hai chữ rồi đi lên lầu.
Giang Dịch Hành nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, anh cảm thấy cô vô cùng vô lương tâm, đồng thời không để ý chính mình đã quên không nói với cô một nửa sữa trong ly này là của Ô Vân, còn một nửa của cô.
Sang ngày hôm sau, Khương Nhan dậy từ sớm, cô lật tung cả tủ đồ, cuối cùng bàn tay chạm đến một chiếc váy dài xếp ly màu thiên thanh, cô mỉm cười, chọn chiếc váy này.
Trời đầu xuân thời tiết còn hơi lạnh, cô có thể phối thêm với một chiếc áo khoác mỏng tương tự.
Bảy giờ sáng, An Hạ đúng giờ gõ cửa nhà Khương Nhan.
Giang Dịch Hành mở cửa cho cô ấy, chào hỏi qua loa xong An hạ trực tiếp vòng qua người anh, xách hai túi đồ trang điểm lên lầu hai tìm Khương Nhan.
Khương Nhan buộc tóc cao để đắp mặt nạ rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đoán chừng đã đủ thời gian, cô tháo mặt nạ xuống sau đó xoa nhẹ gò má.
Sau khi thay quần áo xong, An Hạ trang điểm giúp Khương Nhan cuối cùng hài lòng gật đầu nói: “Vai diễn này nhất định thuộc về chị.”
Khương Nhan nhìn mái tóc xoăn dài trong gương, đưa tay gạt đi: “Duỗi thẳng đi.”
“Hả?”
Cuối cùng lúc Khương Nhan ra cửa trên người bận chiếc váy màu thiên thanh dài đến mắt cá chân, mái tóc thẳng dài ngang lưng được vuốt gọn sang một bên, trang điểm nhẹ nhàng tươi tắn.
Giống như đài hoa yêu kiều nở rộ đầu cành, tuy không bắt mắt nhưng vẻ đẹp này không thể bỏ qua được.
Bởi vì hết thảy đều đã được chuẩn bị xong, buổi casting được chọn luôn tại phim trường, có một cảm giác rõ ràng buổi tuyển chọn sẽ được lựa chọn kỹ càng.
Lúc Khương Nhan tới không sớm cũng không muộn, cô ngồi ngoài cửa chờ đến lượt mình.
Cô quan sát những người bên cạnh bởi vì lần này là buổi tuyển chọn vai nữ chính thích hợp nhất cho nên đến đây không chỉ có những ngôi sao nổi tiếng mà còn có nghệ sĩ chưa nổi.
Xem ra đúng là quăng lưới một mẻ, không biết nữ chính trong tâm khảm của biên kịch rốt cuộc là người như thế nào?
Khương Nhan hiểu rõ hơn vài phần đối với biên kịch của bộ phim này.
Huy Nhiễm, tốt nghiệp đại học nổi tiếng, vốn là một nhà văn nhưng mấy năm nay mới lấn sân sang nghề biên kịch.
Được biết đến như một người phụ nữ tài năng trong ngành, những kịch bản mà cô viết thường rất kỳ quặc và độc đáo.
Nhưng vị tài nữ này tính cách hết sức cổ quái, và cực kỳ kén chọn diễn viên đóng những nhân vật mà cô ấy viết ra.
Đành rằng việc lựa chọn diễn viên là chuyện của đạo diễn và nhà sản xuất, dù thế nào cũng không đến phiên một biên kịch lên tiếng, nhưng Huy Nhiễm lại như vậy, không hợp với tâm ý của cô ấy thì thà bỏ tiền chứ không quay.
Chính vì vậy, có tin đồn cho rằng gia cảnh của Huy Nhiễm khá lớn, bây giờ chỉ là bỏ tiền ra mua vui mà thôi.
Không ít người nghĩ như vậy nhưng vẫn có một đống người đến tranh nhau mời cô ấy viết kịch bản.
Ai bảo người ta có bàn tay vàng sáng tác ra những cốt truyện hay đây.
Lần đầu Khương Nhan đọc kịch bản còn cảm thấy kỳ lạ tại sao Ngưu Lâm lại cho cô nhận một bộ phim hiện đại cẩu huyết như vậy, dạng kịch bản này sản xuất thành phim truyền hình dài hai đến ba mươi tập thì còn đỡ, chứ để quay thành phim điện ảnh không khác gì để cho khán giả chửi.
Khi cô đọc đến cuối cùng thì mới hiểu ra tại sao Ngưu Lâm lại nhận kịch bản này.
Có điều bây giờ tình hình này khá lúng túng, thời thế thay đổi, hiện Khương Nhan lại trở thành người ngồi đây cho người ta chọn lựa.
Giản Thanh Ninh từ tốn đi tới.
Mọi người đều quay đầu nhìn, cô ta tựa như nhìn thấy Khương Nhan nên mỉm cười chào hỏi.
“Tiểu Nhan, chị gọi em như vậy được không?”
“Tất nhiên rồi, chị Ninh, xin chào.” Khương Nhan chủ động đưa tay ra, không thể để cho bậc tiền bối đưa tay ra trước được.
Giản Thanh Ninh nắm tay cô, Khương Nhan hơi dừng lại sau đó lập tức buông lỏng tay.
Thời gian không lâu, sẽ không để cho người ta cảm thấy bị lạnh nhạt, cũng sẽ không để cho người khác cảm thấy quá mức quen thuộc, tóm lại là vừa đúng lúc.
Buổi casting hôm nay là do sắp xếp gấp rút nên sẽ gộp ba người một nhóm cùng đi vào.
Khương Nhan và Giản Thanh Ninh cùng một nhóm, ngoài ra còn có một gương mặt mới.
Trong phòng casting có một dãy bàn đối diện cửa ra vào, có vài người ngồi cẩn thận ở đó.
Ngồi giữa một hàng đàn ông là một người phụ nữ, người này chính là biên kịch Huy Nhiễm.
Ban đầu Khương Nhan cho rằng cô ấy khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng không ngờ tới người trước mắt quá trẻ tuổi, nhìn giống như mình vậy.
Đạo diễn nhìn Khương Nhan một cái, như đang xin lỗi cô, quả thật hắn không nghĩ tới Huy Nhiễm lại chỉnh đốn như vậy.
Huy Nhiễm nhìn chằm chằm vào ba người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Khương Nhan, sau đó chỉ tay vào hình nhân gỗ tỉ lệ 1:1 trên mặt đất, nghiêng đầu nói với đạo diễn: “Cảnh này thì sao?”
Đạo diễn nhìn đạo cụ đã sắp xếp sẵn trên đất, trong đầu nghĩ chẳng phải cô đã quyết định rồi hay sao..
Danh Sách Chương: