Vì vậy hiện tại cô đang ở đây, có vấn đề gì sao?
Không thể để cho các cô gái chờ đợi quá lâu, sau khi quay xong, xem thời gian, Giang Dịch Hành cùng Tiểu Trần liền rời khỏi phim trường.
Tiểu Trần đang dọn mấy thứ lặt vặt của cậu trên phim trường, càng ngày càng cảm thấy công việc của mình rất nhàn nhã, cậu có thể tìm đâu ra công việc trợ lý vừa nhiều tiền lại vừa có một ông chủ dễ nói chuyện cơ chứ? Bây giờ có rất ít ngôi sao nổi tiếng mà không mắc bệnh ngôi sao.
Giang Dịch Hành đến nơi hẹn sớm hơn mười phút, vô thức nhìn vào cửa quán cà phê phía bên kia đường.
Trong trí nhớ của anh, Khương Nhan hình như rất thích ngồi bên cửa sổ, Giang Dịch Hành cũng không biết tại sao mình lại nhớ rõ như vậy, giống như trong vô thức, những hành động nhỏ của người kia vô tình làm cho anh rung động.
Quả nhiên, phía sau khung cửa sổ sáng sủa kia là một bóng người rất xinh đẹp, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào người đó kiến cho khung cảnh đó thêm phần mơ mộng, dường như có chút không chân thực.
Hôm nay Khương Nhan mặc… ừm… nói thế nào nhỉ, rất trẻ trung? Trong đầu Giang Dịch Hành nghẹn ra một từ, dù sao cũng rất hiếm khi thấy cô ăn mặc như vậy, hơn nữa còn đẹp đến lạ lùng.
Khương Nhan không biết rằng có người đang nhìn cô qua cửa kính, cô vẫn lật xem kịch bản lấy từ chỗ Trâu Lâm, thỉnh thoảng cô lại cầm chiếc cốc lên nhấp một ngụm, vẻ mặt còn rất nghiêm túc. Cảm thấy đã gần đến thời gian đã hẹn, Khương Nhan lấy điện thoại ra xem sau đó đặt kịch bản trong tay xuống và ngẩng đầu nhìn ra phía cửa. Trùng hợp là Giang Dịch Hành đang đẩy cửa vào và nhìn về phía cô, thấy người đã đến, Khương Nhan mỉm cười gật đầu.
Cô không đeo kính râm cũng không đeo khẩu trang, cứ như vậy nhìn anh cười rạng rỡ với vẻ đường hoàng (1).
Hôm nay quán cà phê cũng không đông khách lắm, phải công nhận rằng khuôn mặt của Giang Dịch Hành rất bắt mắt, lại ở gần thành phố điện ảnh truyền hình nên thỉnh thoảng có người nổi tiếng xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ, nhưng hôm nay lại được hoan nghênh một cách bất thường.
Đã có mấy cô bé cầm điện thoại lên lén lút chụp ảnh, nhỏ giọng thảo luận ríu ra ríu rít.
Khương Nhan ngồi ở đó, nhìn anh từ từ bước đến chỗ mình, liếc mắt một cái liền có thể thấy được những người phía sau anh.
Quả nhiên, tiểu thịt tươi (2) vẫn được hoan nghênh hơn trong xã hội này.
Mặc kệ những đôi mắt ấy thỉnh thoảng lại nhìn qua, Giang Dịch Hành ngồi xuống đối diện cô, vẫn còn chút mất tự nhiên, ngược lại thì Khương Nhan lại rất tự nhiên phóng khoáng, biểu cảm cũng tự nhiên hơn.
Thực ra đã từ rất lâu, anh đã quên đi cảm giác sống dưới ánh mắt và ống kính của người khác, chỉ là hôm nay lại cảm thấy hơn kỳ lạ
“Em không sợ có người chụp ảnh sao?” Giang Dịch Hành ngượng ngùng nói.
Là một ngôi sao nữ, điều họ ghét nhất là bị chụp mấy bức ảnh thật thật giả giả rồi viết bài rêu rao, thổi phồng ở khắp nơi, Khương Nhan đặc biệt ghét những hành vi như thế.
Nghe vậy, Khương Nhan hơi tiến lại gần, trong mắt cô phản chiếu hình ảnh của anh, đột nhiên mỉm cười “Người nổi tiếng cùng bạn bè ra ngoài gặp nhau có gì lạ sao?”
Khương Nhan mỉm cười nhẹ nhàng (3), mái tóc được buộc lên nhẹ nhàng đung đưa, đuôi tóc nhẹ nhàng lướt qua cổ cô, cô đưa tay hất tóc, động tác cùng giọng nói có vẻ không thèm để ý đến tình huống xung quanh.
Việc người nổi tiếng ra ngoài gặp gỡ, trò chuyện với bạn bè không có gì lạ nhưng nếu người bạn ấy cũng nổi tiếng lại là một sao nam tầm tuổi mình thì lại khác? Nói tóm lại, hôm nay Khương Nhan không giống với mọi ngày.
Khương Nhan không biết suy nghĩ của Giang Dịch Hành đã trở nên rối rắm như thế nào, cô chuyển chủ đề trong nháy mắt hỏi anh: “Anh muốn uống gì?” với vẻ mặt nghiêm túc, như thể hôm nay cô thật sự mời anh đến đây uống cái gì đó vậy.
Suy nghĩ của Giang Dịch Hành không để ở đồ uống, anh chỉ thuận miệng nói một câu: “Tùy em đi, anh uống gì cũng được.”
Khương Nhan cầm thìa bạc khuấy khuấy ly cà phê, cau mày lẩm bẩm: “Có lẽ không có gì ‘bình thường’ ở đây đâu.”
Vừa dứt lời, Giang Dịch Hành mờ mịt, ngơ ngác nhìn cô, “Hả?”
Đây rõ ràng là không get (4) được ý của câu nói đùa nhạt nhẽo của cô.
Nhìn dáng vẻ của anh, Khương Nhan cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, cuối cùng cũng không trêu chọc anh nữa mà nói chuyện chính.
“Em đã xem một vài kịch bản của chị Lâm, em thấy không tệ lắm, hôm nay mang đến đây cho anh xem thử có phù hợp không.” Khương Nhan nói xong liền đưa kịch bản sang.
“Sao anh không biết em dự định chuyển nghề sang làm người đại diện nhỉ?” Giang Dịch Hành nói xong rồi nhận lấy kịch bản mà Khương Nhan đưa cho, nhưng thật ra trong lòng cũng không có nhiều cảm giác, “Anh cũng không thể muốn diễn cái gì thì diễn cái đó được.”
Giang Dịch Hành nói rất đúng, anh vẫn chưa đạt đến trình độ có thể tùy ý diễn kịch bản mà mình muốn, rất nhiều trường hợp còn phải nghe ý kiến của người đại diện.
Có thể nói một cách đơn giản là anh vẫn chưa có tầm ảnh hưởng lớn (5) và cũng chưa nổi tiếng đến vậy.
Khương Nhan nghe thấy vậy thì nheo mắt lại, cầm lấy kịch bản rồi cuộn lại thành một ống và ngắm nghía nó trong tay, nói một câu oai phong lẫm liệt (6): “Em đã cùng chị Lâm nói chuyện qua rồi, dù sao thì kỹ năng diễn xuất hiện tại của anh cũng rất tốt.”
Khương Nhan bây giờ thực sự trông giống như một người đại diện mới nhận chức đang nghiên kịch bản để đưa vai diễn cho các nghệ sĩ dưới quyền mình, Giang Dịch Hành nhìn khuôn mặt tươi cười của cô sau đó cố gắng tìm từ ngữ trong đầu để miêu tả biểu cảm của cô lúc này, cuối cùng lại cảm thấy vốn từ vựng của mình thực sự đáng lo ngại.
Đại khái chính là, cái cảm giác thấy cô ngồi vắt chéo chân rồi mạnh dạn vỗ vào vai anh nói “Em chống lưng (7) cho anh”.
Đây là…ôm đùi (8) sao? Đã thế còn là một cái đùi xinh đẹp?
Khương Nhan lại đẩy kịch bản qua, lần này hình như có chút không kiên nhẫn,”Anh mau đọc đi.” Nói xong cô nhìn vào điện thoại,”Hai mươi phút sau trả lời em.”
Thật ra mấy bộ phim này đều hay, chọn bộ nào cũng ổn, Khương Nhan rất tự tin với mắt nhìn của mình nhưng trong lòng cô vẫn có chút tò mò không biết người này thích thể loại phim nào hơn.
Khi Giang Dịch Hành đang đọc kịch bản với tâm trạng khó hiểu, Khương Nhan ngồi đối diện anh không nhanh không chậm uống cà phê, có gió thổi vào trong qua cửa sổ làm vài trang kịch bản bị cuốn theo lên, gõ vào nhau phát ra tiếng lạch cạch khe khẽ.
Khung cảnh này chỉ có thể miêu tả bằng một từ “nhàn nhã”, đúng vậy, nắng chiều vừa phải chiếu vào sưởi ấm cơ thể khiến con người ta cảm thấy dễ chịu, cảm thấy nhàn rỗi.
Ánh mắt của Giang Dịch Hành trong việc chọn kịch bản cũng không tệ. Kịch bản mà Giang Dịch Hành chọn cuối cùng lại trùng hợp với cái mà Khương Nhan cảm thấy được nhất, điều này làm cho cô rất kinh ngạc vì ánh mắt lựa chọn của hai người lại giống nhau đến thế.
Khương Nhan đã sớm đọc qua kịch bản, bộ phim này là thể loại trinh thám giả tưởng, từng tình tiết nối tiếp tiếp nhau, không hề dài dòng, nắm bắt tiết tấu tốt, cách xay dựng nhân vật cũng rất tỉ mỉ, nam nữ chính thuộc tuýp người có phong thái trầm ổn, tâm tư kín đáo.
Trong hai năm qua cũng có hai bộ phim cùng chủ đề này được ra mắt và được đánh giá khá tốt, gần đây phim lấy đề tài này không nhiều nhưng quay phim có có nội dung như thế thì không phải lo về thị trường.
Giang Dịch Hành chỉ nghĩ rằng anh đang xem kịch bản giúp Khương Nhan và anh cũng không có bất kỳ ý tưởng nào khác.
…….
Sáng sớm hôm sau, khi Khương Nhan vẫn còn đang ngủ, điện thoại cô rung lên, có một tin nhắn được gửi đến, Khương Nhan lần mò, chạm vài cái vào điện thoại rồi tiếp tục chui vào chăn để đọc. Tin nhắn là An Hạ gửi tới, nhìn vào màn hình điện thoại cùng với một đống ký tự và dấu chấm than, cô có thể cảm nhận được cả một lòng hóng hớt buôn dưa ở đầu dây bên kia.
Tin nhắn của An Hạ vẫn được gửi đến từng tin từng tin một, nhưng ánh mắt của Khương Nhan lại bị bức ảnh đầu tiên thu hút.
Không có gì ngạc nhiên, buổi gặp mặt ở quán cà phê ngày hôm qua đã bị chụp lại.
Nhưng phải công nhận tay nghề chụp ảnh của phóng viên này rất tốt, có thể so được với nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, Khương Nhan thật sự không nhịn được mà khen anh ta, đó là một bức ảnh chụp từ góc nghiêng, cô hơi cúi đầu, vừa hay người đối diện đang ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh nắng rực rỡ chiều vào khung cảnh đó, mọi thứ đều rất tình cờ.
———-
(1) Chỉ dáng điệu thẳng thắn sang trọng, đàng hoàng (nguồn: từ điển Hán Nôm)
(2) Cụm từ dùng để gọi những người đàn ông có dáng vẻ thanh tú, trắng trẻo, mang vẻ đẹp phi giới tính.
(3)云淡风轻: Vân đạm phong khinh: thành ngữ Trung Quốc miêu tả sự nhẹ nhàng, mây êm gió nhẹ. Xuất phát từ bài thơ “Xuân nhật ngẫu hành” của Trình Hạo.
Thơ:
雲淡風輕近午天,
傍花隨柳過前川。
時人不識余心樂,
將謂偷閒學少年!
Dịch thơ:
Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên,
Bạng hoa tùy liễu quá tiền xuyên.
Thời nhân bất thức dư tâm lạc,
Tương vị thâu nhàn học thiếu niên.
Dịch nghĩa:
Mây mỏng, gió nhẹ, trời gần mưa,
Bên hoa đi theo hàng liễu đến dòng sông trước mặt.
Người đời không biết lòng ta đang vui,
Lại bảo ta nhàn hạ như trẻ con.
(nguồn: Thi viện)
(4) Ý là không hiểu được
(5) Gốc: 大腕: dùng để chỉ người có năng lực, nổi tiếng và có sức ảnh hưởng lớn trong một ngành hoặc một khía cạnh nào đó. (baidu)
(6) Có dáng vẻ thể hiện uy lực mạnh mẽ, khiến người khác phải kính nể.
(7)Giúp sức, ủng hộ, hậu thuẫn.
(8)Đùi: người có quyền, ôm đùi: chỉ việc dựa vào người có ưu thế (có tiền, có quyền) để hưởng lợi.