• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit/beta: MướpGiang Dịch Hành nhìn dáng vẻ tức giận đến mức phát hỏa của Khương Nhan thì lập tức nhận lỗi: “Thật xin lỗi.”
Đây giống như tạo ra một tổn thất lớn đối với danh dự của con gái nhà người ta, Giang Dịch Hành biết rõ nhưng anh cũng không làm được gì, anh không thể xông ra ngoài đường mà nói với người ta rằng anh và Khương Nhan không có bất cứ quan hệ gì được.
“Xin lỗi có thể tạo ra cơm ăn sao?” Khương Nhan trợn mắt.
Giang Dịch Hành rất muốn lắc đầu một cái nhưng sau đó anh phát hiện xin lỗi dường như có thể tạo ra cơm ăn được.
Khương Nhan tức giận đi vào phòng bếp, từ trong phòng bếp truyền ra tiếng bing bing bang bang.

Giang Dịch Hành còn tưởng cô muốn phá huỷ phòng bếp, đôi chân anh không tự chủ được lùi về sau vài bước, anh không tính cùng người nọ lấy mạng đổi mạng đâu.
Mặc dù cảm thấy rất có lỗi với cô nhưng anh chưa muốn chết lần thứ hai.

Lần đầu tiên bị thiêu chết, lần thứ hai bị nổ banh xác, như vậy chẳng phải cuộc đời anh quá bi kịch hay sao.
Đợi một lúc lâu, phòng bếp không còn tiếng ồn đập phá như hồi nãy nữa, Khương Nhan bưng mấy đĩa bánh quy mới nướng xong đi ra.
Bánh quy mới nướng xong vàng óng ánh, hương vị đậm đà khiến cho người ta chảy nước miếng.
Giang Dịch Hành âm thầm khen ngợi cô, đúng là một cô gái hiền huệ.
Khương Nhan đặt đĩa bánh lên bàn, gắt gao nhìn chằm chằm nhưng cô cũng không có ý định ăn.

Dường như ngửi được mùi bánh thơm ngon, Ô Vân vẫy đuôi từ trong ổ của mình bò ra.


Có trời mới biết được chú chó này vốn rất ghét kẻ ngoại lai Giang Dịch Hành như thế nào, bình thường cũng không thèm nhìn anh một cái.
Giang Dịch Hành tính tới tính lui hơn nửa ngày rồi anh chưa được ăn cơm, bụng đói cồn cào, anh nhìn đĩa bánh vàng xốp giòn giòn này nhịn không được đưa tay ra.
Khương Nhan nhìn thấy một bàn tay đang hướng về phía đĩa bánh quy trên bàn, lập tức giành trước một bước bưng đĩa lên.

Giang Dịch Hành lúng túng thu tay về, không sao, người ta làm, người ta ăn trước là hiển nhiên.
Khương Nhan bưng cái đĩa nhìn đống bánh quy vàng óng ả, một đống calo trong đây ăn vào thì sẽ tội lỗi lắm đây.

Cuối cùng cô vẫn quyết định ăn nửa cái bánh sau đó bẻ từng miếng nhỏ đút cho Ô Vân ăn.
Ô Vân rất hài lòng với hành động này của chủ nhân, ăn từng miếng một, ánh mắt nhìn về phía Giang Dịch Hành tựa như đang khiêu khích.

Run rẩy đi hooman, bàn về việc tranh sủng ái thì người ngoại lai như anh sao có thể đấu được với loài động vật dễ thương như tôi chứ.
Giang Dịch Hành trơ mắt nhìn đĩa bánh quy từ từ vơi đi, bộ lông trắng muốt của Ô Vân dính đầy vụn bánh vàng nhạt như đang khiêu khích thị giác anh.
“Tôi cũng đói.”
Khương Nhan nhìn người vừa nói đói, cô vỗ vỗ mảnh vụn trên tay, sau đó đẩy cái đĩa đến trước mặt Giang Dịch Hành, vẻ mặt rất hào phóng.
Giang Dịch Hành nhìn đĩa bánh trên bàn, lại nhìn con chó đang vẫy đuôi tỏ vẻ dễ thương kia, cảm giác như bản thân đang bị sỉ nhục vậy.

Không ngờ anh cũng có ngày lâm vào tình cảnh tranh đồ ăn với một chú chó.


Đây là cái thế đạo gì vậy, đúng là một bà chủ tàn bạo.
Giang Dịch Hành cắn răng đẩy đĩa bánh trở về, “Được rồi, đột nhiên tôi không thấy đói bụng nữa.”
Anh không đói bụng mới là lạ, chỉ tiếc rằng mình không biết nấu cơm, cũng không biết sử dụng dụng cụ làm bếp ở nơi này.
Bữa ăn của Khương Nhan đơn giản đến mức khiến người ta tức lộn ruột, một ngày bữa sáng ăn vài miếng sau đó không nấu cơm, thỉnh thoảng ăn một chút trái cây.
Giang Dịch Hành nghĩ cô có thể lớn lên với lối sống như vậy đúng là một kỳ tích.
Đột nhiên anh cảm thấy sống lại ở nơi này chưa kịp lăn lộn kiếm sống đã bị chết đói rồi.
Khương Nhan có một tật xấu, chỉ cần cô cảm thấy không vui thì cô chỉ thích nấu ăn.

Số lượng đồ ăn cô nấu tương đương với mức độ không vui của cô.

Nhưng cô nấu xong lại không ăn, chủ yếu chỉ nhìn chúng, hôm nay vốn muốn nướng bánh quy cho Giang Dịch Hành ăn nhưng nhìn anh tự nhiên như vậy thì lại muốn làm khó anh.
Bên này hai người đều có tâm tư riêng thì bên kia người đại diện của Khương Nhan là Ngưu Lâm đang cười nhạt nhìn những tin tức liên quan đến Khương Nhan trên weibo.
Cư dân mạng không biết sự việc đang diễn ra đều là manh mối từ những chương trình mà Khương Nhan ghi lại ngày xưa.
“Nữ thần ngây thơ hẹn hò từ khi nào?”
Ngưu Lâm cảm thấy buồn cười, cô ấy theo chân Khương Nhan từ khi vừa ra mắt đến nay, từ một người mới không rành thế sự đến vị trí vững vàng như hiện nay, cô bé này có hẹn hò hay không thì cô ta là người hiểu rõ nhất.
Đúng là chuyện nực cười, nhưng Ngưu Lâm cũng không tức giận bao nhiêu.


Sự nghiệp diễn xuất của Khương Nhan thuận lợi như thế nào thì chưa cần nói tới, nhưng những trắc trở trải qua không là bao, lần này coi như cho con nhóc này một bài học.
Hơn nữa, loại chuyện này cũng không khó giải quyết, cứ cho là tuyên truyền cho bộ phim mới cũng không hẳn là không thể.

Nhưng mà người đàn ông trong hình kia là ai?
Ngưu Lâm cầm túi chuẩn bị đến nhà Khương Nhan một chuyến, nhìn xem con nhóc này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Ngưu Lâm đứng bên ngoài nhấn chuông cửa, Khương Nhan ngồi trên ghế salon không cần đoán cũng biết là ai.
“Chị Lâm.” Khương Nhan mở cửa lên tiếng chào.

Ngưu Lâm đi vào phòng vừa hay thấy một người đàn ông ở bên trong.
Không nghi ngờ chút nào, Ngưu Lâm nhíu mày nhìn Khương Nhan, chẳng lẽ mấy bản thảo kia đều là thật? Cô bé này quả thực đang yêu đương với bạn trai.
“Đây là?” Ngưu Lâm không khách khí đánh giá Giang Dịch Hành.
Giang Dịch Hành bưng ly nước, động cũng không được mà bất động cũng không được.

Anh hơi bực bội trong lòng, chẳng lẽ thời đại này phụ nữ đều nhìn chằm chằm đàn ông như vậy, trên mặt anh cũng không có mọc hoa.
“Khụ khụ.” Khương Nhan cười khoác cánh tay Ngưu Lâm, “Trợ lý mới của em, Giang Dịch Hành.”
“An Hạ làm không tốt sao?” Ngưu Lâm hỏi ngược lại.
“Cũng không hẳn, chỉ là em cảm thấy có một trợ lý nam khá tốt, dù sao những việc nặng nhọc con gái làm cũng không tiện mà.”
Cái gì mà quan sát người dân quốc để phỏng đoán nội tâm nhân vật, đều là lừa đảo, người phụ nữ này rõ ràng muốn tìm một người lao động tay chân.

Giang Dịch Hành rốt cuộc cũng nhìn thấu tâm tư đen tối của Khương Nhan.

Mà Khương Nhan lúc này không biến mình đã bị mang danh “đen tối”, cô vẫn đang nói chuyện phiếm với Ngưu Lâm.
Ngưu Lâm ngồi trên ghế nhìn nghệ sĩ một tay mình dìu dắt, “Nói đi, chuyện gì xảy ra?”
Khương Nhan nhún vai “Nào có chuyện gì chứ, chỉ là những lời nói vô căn cứ mà thôi.” Khương Nhan hời hợt nói, không thèm để ý, cục đá trong lòng Ngưu Lâm được buông nhẹ một chút, sau đó nhìn Giang Dịch Hành trầm ngâm nói: “Khoảng thời gian này tốt nhất em không nên hẹn hò.”
Đến cuối cùng, ngón tay Ngưu Lâm chỉ lên weibo trên màn hình, “Chuyện này cậu cũng không cần trả lời, nếu không càng vẽ càng đen.

Tuy nhiên, đến thời điểm thích hợp cậu có thể nói ra thân phận thực sự của mình.”
Đối với loại scandal không cần thiết này, phải áp dụng phương thức không đáp ứng không đồng ý, nếu bạn càng giải thích nhiều thì những người đó không chừng sẽ liên tưởng đến cái khác.
“Ừ.” Khương Nhan gật đầu, tán thành với lời nói của Ngưu Lâm, chuyện này không thể cái gì cũng nói, không nên nói nhiều.
Khương Nhan đau đầu kinh khủng.
Ngưu Lâm đến cũng nhanh và đi cũng nhanh, nói xong lập tức rời đi.
Khương Nhan giả bộ giữ người đại diện lại nhà mình, “Chị Lâm, ở lại ăn cơm đi.”
Ngưu Lâm liếc nhìn đĩa bánh đáng thương trên bàn, sau đó lại nhìn hai người ngồi ở bên cạnh bàn, lắc đầu, lưu lại này để uống gió Tây Bắc?
“Không được, chiều chị còn bận việc.”
Nghệ sĩ mà Ngưu Lâm dìu dắt không chỉ có một mình Khương Nhan mà còn những người khác nữa.

Cô ấy cũng phải xử lý chuyện của họ, nghệ sĩ dưới trướng cô ấy có vài người nhưng Khương Nhan là người khiến cô ấy yên tâm nhất.
Nghe xong lời này, Khương Nhan cũng không cố gắng giữ cô ấy lại, cô tiễn người ra cửa.
Trước lúc đi Ngưu Lâm vỗ vai Khương Nhan một cái, nhỏ giọng nói: “Sau khi trở về chị sẽ tìm cho cậu ta một ngôi nhà khác, trợ lý và nghệ sĩ ở chung với nhau chưa chắc sẽ không có gì xảy ra.”
Khương Nhan tủm tỉm gật đầu, “Cảm ơn chị Lâm.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK