“Bây giờ chúng ta đi đâu?” An Hạ nhìn Khương Nhan một chút, không chắc chắn hỏi.
Khương Nhan không ngẩng đầu, “Về khách sạn.”
“Hả?”
“Ừm, trở về, đi ngủ” Khương Nhan trả lời quả quyết.
“Không quay thật à?” An Hạ vẫn chấp nhất hỏi lại, hành động này của Khương Nhan là gì? Chỉ tạm ngừng quay hay là bỏ diễn luôn?
Khương Nhan buông điện thoại xuống, cười ngọt ngào: “Hôm nay cậu nhìn thấy rồi đấy, cậu nói xem trong đoàn làm phim có phần tử nguy hiểm không xác định như vậy, thật khó chịu, may là hôm nay tớ tinh mắt nhưng lần sau thì sao?”
Khương Nhan nói xong còn vỗ vỗ ngực của mình, làm ra dáng vẻ như bị dọa sợ, dáng vẻ đó so với Lâm muội muội còn thương cảm hơn.
Về diễn xuất thì cô đúng là loại người này.
An Hạ nghe xong ngay lập tức nhìn qua gương chiếu hậu nói: “Nói cũng đúng, việc này hiển nhiên không phải ngoài ý muốn, nếu không tra ra được kết quả thì đúng là khiến người khác khó mà an tâm.”
An Hạ không biết chuyện hôm nay là do Tô Lục làm, nhưng cô ấy vẫn rất ủng hộ Khương Nhan, nói cách khác chính là u mê mù quáng.
Đồng thời trong nội tâm không nhịn được cảm thấy vừa nãy động tác rời đi của Khương Nhan quả thực quá đẹp, nhưng sau đó cô ấy nghĩ ra điều gì đó liền nói: “Mà như vậy có người vin vào đó nói cậu chảnh chọe hay không?”
Nghệ sĩ kiêu căng là thứ mà fan hâm mộ ghét nhất, fan hâm mộ bây giờ đại đa số đều thích những nghệ sĩ bình dị gần gũi.
Khương Nhan nghịch tóc, cười tinh quái: “Nghiêm Hoa sẽ không để tin tức như vậy truyền ra ngoài đâu, dù sao dựa vào cái mác bộ phim chuyên nghiệp nên không thể để bộ phim chưa quay xong đã có tin tức tiêu cực bay đầy trời nhỉ? Danh khí và độ thiện cảm của bộ phim này có thể sẽ tụt xuống âm vô cùng.”
Khương Nhan nhìn, hàng cây nối đuôi nhau xoẹt qua ngoài cửa sổ, sau đó lại bổ sung: “Lại nói, việc này tớ quả thực là người bị hại.”
Khương Nhan nói xong đột nhiên cảm thấy ba chữ “người bị hại” quả thực là chua xót đến nghiến răng, chỉ là việc này cũng khiến nội tâm của cô thống khoái hơn chút.
…
Khương Nhan nói một câu nhẹ như lông vũ rồi đi, Nghiêm Hoa khó chịu trong lòng, thế nhưng ông cũng không thể nói gì, ông không thoải mái không phải bởi vì Khương Nhan mà bởi vì người đã giở trò kia.
Quay phim cung đấu nhập tâm đến nỗi vậy? Giày vò người khác bằng những chuyện phiền phức này ngoài khiến cả đoàn chậm trễ tiến độ thì còn có thể là cái gì khác?
Nghĩ lại những năm trước lúc Nghiêm Hoa quay phim làm gì có chuyện loạn thất bát tao như thế này, bây giờ bộ phim đầu tiên sau khi tái xuất, thời gian quay phim khó khăn trắc trở không ngừng, cũng làm cho ông không khỏi nghĩ tới giới giải trí hiện tại ai cũng có thể gia nhập.
A miêu a cẩu, chuyện xấu đến không ngừng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau làm việc đi.” Nghiêm Hoa quát lớn một tiếng, khiến nhân viên cả đoàn ngay lập tức tan tác như chim muông.
Đoàn làm phim bị chậm trễ một ngày, chi phí nhiều thêm một ngày, số tiền chi ra vô ích đương nhiên quá lãng phí.
Nghiêm Hoa không gióng trống khua chiêng làm lớn chuyện này nhưng trong thâm tâm đã quyết định sẽ điều tra rõ ràng một phen, ngoài mặt đoàn làm phim sóng yên biển lặng, việc quay phim vẫn nghiêm túc thực hiện.
Về phần Khương Nhan, Nghiêm Hoa coi như cho cô nghỉ xả hơi trước mấy ngày điều chỉnh tâm trạng, dù sao những ngày này để quay được cảnh múa cô cũng mệt đến ngất ngây.
…
Trở về khách sạn, Khương Nhan thay quần áo, ủ rũ ngồi trên ghế sô pha, an Hạ không rời đi mà ở trong phòng chăm sóc cô.
Ngay sau khi về đến phòng, cô nhận được điện thoại của Ngưu Lâm.
Khương Nhan bắt máy, đối diện với giọng nói chững chạc đàng hoàng truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Alo?” Khương Nhan lười biếng trả lời một tiếng.
Ngưu Lâm nói bằng giọng này rõ ràng đang muốn bàn chuyện công việc.
Quả nhiên sau khi nghe được âm thanh hồi đáp, ngay lập tức Ngưu Lâm nói: “<Đỏ và trắng> đã được duyệt thời gian phát sóng.”
Khương Nhan không ngạc nhiên lắm, bộ phim này đã quay xong mấy tháng, lẽ ra đã có thể chiếu nhưng nhà sản xuất luôn có suy nghĩ riêng, lại có hơi khoa trương nên nhất định phải chọn thời gian tốt nhất mới phát hành, giống như đang thể hiện địa vị của mình vậy.
“Khi nào?” Khương Nhan hỏi, trong lòng cũng đoán ra được vài phần, khoảng thời gian này cũng không có lễ lớn nào.
Quả nhiên.
“Sang đầu năm mới.”
Đối với thời gian này Khương Nhan cũng không bất ngờ, chỉ là vẫn có hơi lo lắng, khoảng đầu năm mới mặc dù tốt, đối với bộ phim này cô cũng có lòng tin, chỉ là vẫn có vài vấn đề.
Năm mới, thường mọi người sẽ thích xem những bộ phim ấm áp vui vẻ, mà chủ đề của bộ phim <Đỏ và trắng> có hơi u ám và nhiều mặt tối, thật sự sẽ có người mua vé xem phim này vào dịp cuối năm? Nhưng nếu đã xác định khoảng thời gian này thì hẳn có ý nghĩa riêng, những việc còn lại Khương Nhan không muốn quan tâm, cô chỉ cần phối hợp đi tuyên truyền cho tốt thôi.
Chỉ là Khương Nhan vẫn có chút oán niệm, vậy Tết năm nay hẳn là cô sẽ vô cùng bận rộn?
Lúc nói chuyện điện thoại Khương Nhan cũng không nói chuyện đã phát sinh trong đoàn phim, chỉ đơn giản trao đổi với Ngưu Lâm chút chuyện xong liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại không bao lâu sau ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, chuyện mở cửa tất nhiên là công việc của An Hạ.
An Hạ đi tới cửa nhìn qua mắt mèo, sau đó quay đầu nhìn Khương Nhan cười âm hiểm, còn làm thủ thế cho cô.
Khương Nhan không biết An Hạ lại lên cơn bệnh gì, đợi mở cửa xong, đến khi người kia đi vào cô mới hiểu được ánh mắt ái muội của An Hạ nghĩa là gì.
“Sao mỗi lần anh ta tới tìm cậu đều chọn lúc tớ ở đây thế.” An Hạ sờ mũi hậm hực nói.
Giang Dịch Hành đặt cái túi lên bàn sau đó mở ra.
“Nghe nói cô chưa ăn cơm nên lúc quay về tiện đường mua cho cô.”
An Hạ liếc túi đồ trên mặt bàn, bĩu môi, trong đầu nảy ra suy nghĩ liền mở miệng nói: “Ừm, chuyện là, tớ đi trước nhé, A Nhan nghỉ ngơi cho tốt.”
“Chớ đi nha, một đống đồ ăn kìa.” Khương Nhan thuận miệng nói.
An Hạ chỉ khoát tay: “Tớ sẽ tự đi ăn ở ngoài, không thèm cướp đồ ăn của hai người đâu.”
An Hạ vội vàng đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại, An Hạ đi rồi, trong phòng phút chốc trở nên yên tĩnh.
Cơm canh trước mặt còn đang bốc hơi nóng hổi, mùi thơm ngào ngạt, xem ra đúng là vừa mua về không lâu, khiến người ta nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Khương Nhan chỉ nhìn thoáng qua rồi khẽ nói: “Đây là đồ ăn của Lục Yến Cư đúng không?”
Động tác của Giang Dịch Hành ngưng lại, sau đó gật đầu: “Ừm, bữa trước nghe An Hạ nói cô không quen ăn cơm hộp của đoàn làm phim, cảm thấy đồ ăn ở nhà hàng này không tệ lắm.”
Khương Nhan thỏa mãn gật đầu rồi đi lấy đũa, cô nhớ nhà hàng Lục Yến Cư cách đoàn làm phim khá xa, cái này chắc chắn không phải thuận tay mua về, rõ ràng là anh cố ý.
Khương Nhan nhìn một bàn rau đột nhiên đắc ý một cách khó hiểu.
Giang Dịch Hành rất tự giác, đũa cầm hai đôi, cơm đặt hai phần, anh ngồi ở đó còn nói: “An Hạ không ăn ở đây mà chúng ta cũng không thể lãng phí bỏ đi.”
Khương Nhan liếc anh, không chút lưu tình đâm chọt: “Anh biết rõ An Hạ ở phòng tôi mà?”
Khương Nhan không khỏi kinh ngạc khi thấy tay của Giang Dịch Hành dừng lại còn rơi mấy hạt cơm trên bàn.
Giọng nói của Giang Dịch Hành có hơi cứng nhắc: “Ăn cơm đi.”
Khương Nhan chậm rãi đi đến cái ghế bên cạnh, hai người ngồi đối mặt nhau yên lặng ăn cơm, có cảm giác “sống chung” như trước đó đã từng.
“Ở trong đoàn phim rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thông tin Khương Nhan “thôi diễn” đã truyền khắp cả đoàn phim, Giang Dịch Hành cũng bất ngờ nghe được, bởi vì lo lắng cho cô mà lúc này anh vội vàng chạy đến.
Khương Nhan múc cho chính mình một chén canh, thuận tay múc cho anh một chén nữa.
“Không có gì, có người không vừa mắt với tôi nên lấy đã đập chân mình, làm ra hành động ngu ngốc.”
Giang Dịch Hành không biết ân ân oán oán giữa Khương Nhan và Tô Lục, chỉ là anh thấy hiện tại tâm trạng của Khương Nhan không tệ nên chắc hẳn không phải việc lớn gì.
Lúc An Hạ đi về phòng mình não không ngừng suy diễn ra những cảnh tượng trong phòng, Khương Nhan và Giang Dịch Hành yên tĩnh ăn cơm, sau bữa ăn quyết định vận động một chút, đúng thế…giống như trong phim vậy.
Dù sao Lưu Khang và Triệu Phi Yến có những cảnh đối diễn trong phim.
Lúc này cốt truyện <Hán Cung Yến> còn chưa có phát triển hết, rất nhiều cảnh diễn chung chưa được quay, hầu hết đều đang quay các cảnh đơn, mà Khương Nhan cũng đã làm tốt cho đến thời điểm này.
…
Hai ngày nay, Khương Nhan một mực ở trong phòng khách sạn, thỉnh thoảng có ra ngoài đi dạo phố với An Hạ.
Nhìn trạng thái của đoàn làm phim, An Hạ bắt đầu cảm thấy bất an, còn Khương Nhan thì hết sức bình tĩnh trấn an.
Đêm nay cuối cùng cũng có kết quả cửa sự việc kia, kết quả này thậm chí còn khiến Khương Nhan có hơi bất ngờ, so với tưởng tượng của cô thì còn tuyệt vời hơn.
Weibo của Hán Cung Yến: “Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, từ giờ trở đi đoàn phim <Hán Cung Yến> chính thức tuyên bố hủy hợp tác với nữ diễn viên Tô Lục.”
Không dông dài, không từ ngữ giả tạo, chỉ có dòng chữ tưởng nhẹ mà nặng.
Chỉ mấy câu ngắn ngủ càng khiến người ta nhao nhao suy đoán, trước đó huyên náo nghiêm trọng như vậy mà không thay diễn viên, bây giờ tại sao vô thanh vô tức ngưng hợp tác, cái “nguyên nhân đặc biệt” này rốt cuộc là gì?
Tô Lục đã làm chuyện quái quỷ gì đến mức đoàn làm phim phải quyết định thay người, sai lầm này có thể lớn đến mức nào?
Nhìn ngôn luận trên mạng, Khương Nhan cầm trái táo cắn một miếng, mặc dù kết quả này cô không nghĩ tới nhưng cũng đủ để làm cô sảng khoái trong lòng.
Vậy đối với kết quả này cô có hài lòng hay không? Nói không hài lòng là nói dối, tất nhiên Khương Nhan vô cùng hài lòng.
Từ xưa đến nay Khương Nhan là người kiểu người không phạm ta ta không phạm người, nếu người đó mắc chứng hoang tưởng bị hại nghiêm trọng như vậy, nếu mình không nghe theo giúp cô ta một cái thì đúng là uổng công cô ta tưởng tượng rồi.
Trước đó có tin tức làm người thứ ba phá hoại gia đình người ta, sau lại thêm tin tức bị khai trừ khỏi đoàn làm phim giật gân như vậy, chỉ sợ sau này Tô Lục khó có ngày nổi danh.