Một diễn viên giỏi có thể dẫn dắt mọi người vào bộ phim, giống như vừa rồi, dường như ông có thể cảm nhận được, ở thời điểm đó, ngoài mặt phong quang nhưng thực chất hai tỉ muội đều đang đấu tranh, đau khổ giãy giụa, hai người chỉ có thể dựa vào lẫn nhau, chỉ có hai người bọn họ.
“Vừa nãy diễn rất tốt.” Nghiêm Hoa tán dương.
Tần Ngữ Miêu nhẹ tay quấn nhìn vạt áo, còn chưa dám tin, vừa nãy Nghiêm Hoa nói vậy có nghĩa là cô giành được nhân vật này?
Nghiêm Hoa khẳng định thái độ bằng một cảnh vừa rồi, lập tức quyết định, Tần Ngữ Miêu vốn đóng vai Hứa hoàng hậu nay chuyển qua đóng vai Triệu Hợp Đức, mà Hứa hoàng hậu chọn một người khác.
Nghiêm Hoa xem lại cảnh vừa quay, xem thế nào cũng thỏa mãn, hai người diễn rất ăn ý, không còn cảm giác bất hoà như trước nữa, tóm lại đúng là đổi diễn viên thích hợp quả nhiên thuận mắt hơn nhiều.
Nghiêm Hoa cảm thấy đợt thay diễn viên lần này là quyết định không thể chính xác hơn. Mặc dù lãng phí rất nhiều thời gian và công sức nhưng dừng cương trước bờ vực không phải là quá muộn. Nếu diễn viên đã thay đổi vậy một số ảnh đã chụp trước đó đương nhiên cũng không thể dùng được, Nghiêm Hoa quyết định chụp lại ảnh Triệu Hợp Đức, dựa vào khí chất của Tần Ngữ Miêu để phối lại trang phục và trang điểm.
Trong một ngày từ nữ N biến thành nữ hai, sự thay đổi này khiến cho Tần Ngữ Miêu không thể tin được.
Vì vai diễn Triệu Hợp Đức thay đổi nên có một ít cảnh diễn đôi phải quay lại, Khương Nhan cố ý để trống một ngày để quay lại.
Tạo hình tiếp theo của Khương Nhan đã được định trước không có gì thay đổi cho nên hôm nay tương đối thoải mái, đến lúc thay trang phục và hoá trang xong là tốt rồi. Nhưng Tần Ngữ Miêu thì tốn công sức một chút, từ trang phục đến trang điểm phải nghiên cứu tỉ mỉ.
Khương Nhan ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động, cô có thể nghe được tiếng Tần Ngữ Miêu thảo luận với stylist về trang phục thích hợp với tính cách của Triệu Hợp Đức.
Khương Nhan cảm thấy diễn xuất của Tần Ngữ Miêu không tệ, con người cũng có cố gắng, chỉ thiếu một chút may mắn, “Tầm Yêu Ký” trước đó đã nâng đỡ Giang Dịch Hành nhưng Tần Ngữ Miêu với tư cách nữ chính vẫn ở tầm trung, chưa thực sự nổi bật, mà nguyên nhân chính tất cả chỉ đơn giản là nam chính quá xuất sắc, che lấp danh tiếng của cô ấy.
Dù thế nào Khương Nhan cũng không chịu thừa nhận một sự thật đó chính là Nguyệt Dao của cô bất kể là tạo hình hay thiết lập nhân vật cộng thêm nhân khí của cô hoàn toàn vượt qua nữ chính tiểu sư muội. Đối với trường hợp này, Khương Nhan còn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Chỉ là lần này Triệu Hợp Đức chính là kỳ ngộ của Tần Ngữ Miêu.
…
Chớp mắt thời gian ở trong đoàn làm phim đã hai tháng, tiến độ quay phim được hơn phân nửa, phần diễn của Giang Dịch Hành đã đóng máy.
Định Đào Cung Vương cuối cùng vẫn chết, từ đó về sau một thời gian dài Phi Yến chán nản không vui. Mà Lưu Khang trước khi lâm chung nhắc Thành Đế đối xử tốt với Phi Yến từ khéo léo lại thành vụng về, khiến Thành Đế nảy sinh khúc mắc với Phi Yến, cuối cùng quyết định chuyên sủng Hợp Đức. Đối với cục diện như vậy Phi Yến lại cảm thấy vui vẻ tự tại.
Quay xong cảnh cuối cùng này, Khương Nhan cho rằng anh sẽ rời đi ngay lập tức, không ngờ Giang Dịch Hành không có bất kỳ động tĩnh nào. Anh vẫn như cũ, mỗi ngày ở trong khách sạn, không biết bận bịu chuyện gì nhưng đến thời gian ăn trưa lại hết sức đúng giờ đến Lục Yến Cư mua cơm đưa cho An Hạ mang đến đoàn làm phim.
Cơm rau ngon miệng, tâm trạng mỗi ngày của Khương Nhan không tệ, có điều ngày nào cũng thế này khiến cô hoài nghi có phải anh đang hoài niệm cuộc sống làm trợ lý trước đây hay không.
Người này có khuynh hướng bị ngược đãi nhiều lắm, Khương Nhan nhịn không được rùng mình một cái.
Trong khi đó, Giang Dịch Hành hắt hơi trong phòng, sau đó cúi đầu tiếp tục viết và vẽ trên giấy.
Anh đã tính toán thời gian, anh quay xong bộ phim này cho đến năm mới hẳn là sẽ không vào đoàn làm phim nữa, phát ngôn quảng cáo có thể quay vài cái, cũng không tốn nhiều thời gian, mà Khương Nhan quay xong vừa vặn có vài ngày trống rỗng trong thời gian tuyên truyền “Đỏ trắng”.
Thời gian vừa đúng chuẩn.
Giang Dịch Hành nhìn bản kế hoạch du lịch trong tay hết sức hài lòng, cái này rốt cuộc chính là niềm vui bất ngờ nhỉ?
…
Trong đoàn làm phim, lúc ăn trưa An Hạ tự giác múc cho mình một chén canh, uống từng hớp, giọng điệu kỳ quái khiến cho Khương Nhan nghe mà nổi da gà.
“Cậu xem người ta quan tâm cậu nhiều như vậy, hiểu rõ bệnh kén ăn của cậu, không ăn quen cơm hộp của đoàn phim, mỗi ngày mang cơm đến.”
Khương Nhan hững hờ gắp một miếng rau cải xanh: “Cái này cũng chẳng phải anh ấy tự làm.”
“Ầy, sao tớ có cảm giác anh ta đang chờ cậu đóng máy rồi cùng về nhỉ?” An Hạ không quan tâm lời Khương Nhan nói, đâm thẳng vào trọng tâm câu chuyện.
Khương Nhan ăn từng miếng, cái này…xem điệu bộ này có vẻ giống.
Khương Nhan cắn đũa, tính toán lại thời gian, bây giờ là cuối tháng mười một, dựa theo kế hoạch, chờ cô đóng máy xong cũng phải tháng mười hai, thậm chí còn sang tháng giêng. Anh ấy muốn ở đây một tháng? Cái này không thể nào, chắc chắn chị Lâm sẽ kéo anh về rồi sắp xếp công việc khác.
“Có thể anh ấy còn cảnh quay cần quay bổ sung.”
Một tuần lễ trôi qua, kế hoạch mà Giang Dịch Hành định mời Khương Nhan cùng đi ra ngoài giải sầu bị phá hỏng hoàn toàn. Một cú điện thoại của Ngưu Lâm trực tiếp triệu tập anh trở về, nghe trong giọng có vẻ là chuyện lớn.
Giang Dịch Hành vội vàng tạm biệt với Khương Nhan rồi rời khỏi phim trường.
Ngày đầu tiên Giang Dịch Hành đi, rất bình thường.
Ngày thứ hai Giang Dịch Hành đi, rất bình thường.
Ngày thứ ba Giang Dịch Hành đi, Khương Nhan không nhịn được muốn vứt hộp cơm trên tay, cơm hộp của đoàn phim quá khó nuốt, sao trước kia không phát hiện ra nó khó ăn như vậy.
An Hạ nhếch miệng, trước kia đều là do Giang Dịch Hành chạy đi mua mang đến, cậu mới ăn được bao nhiêu bữa đâu mà nói.
“An Hạ, trưa nay cậu đi đến Lục Yến Cư mua đồ ăn mang về đi, tớ không muốn ăn cơm hộp của đoàn làm phim nữa.” Khương Nhan đáng thương nói.
An Hạ nghe xong câu này lùi về sau mấy bước, sau đó dùng tay khoa trương kéo dài một khoảng cách, cảm thấy Khương Nhan đối với cô vô cùng vô lương tâm, quả thực quá áp bách, “Cậu có biết chỗ đó cách đoàn phim bao xa không?”
“Hả, cách khoảng mấy con phố?” Khương Nhan miễn cưỡng nói bừa, cảm thấy chắc không sai lệch nhiều lắm, chỗ đó còn có thể xa tới đâu chứ?
An Hạ thất thểu rời đoàn làm phim.
Trưa hôm đó Khương Nhan không đợi được cơm trưa mà trực tiếp chuyển thành bữa xế chiều, cô quả thật đã xác nhận được khoảng cách này không thể nào gần được, đồng thời cũng bỏ suy nghĩ để An Hạ đi mua cơm mỗi ngày.
Chỉ là trong lúc đó, nội tâm cô có hơi cảm động, mỗi ngày Giang Dịch Hành đi xa như vậy chỉ để mua cơm cho cô?
Cảm giác này vô cùng tốt.
…
Lại qua thêm nửa tháng, đoàn phim vô cùng căng thẳng, Khương Nhan cũng bị xoay vòng vòng, hiện tại đều quay những cảnh quan trọng, cảnh nào cũng là điểm nhấn.
Trong lúc tất cả đều đang bận rộn này, An Hạ đột nhiên cầm điện thoại chạy tới bên cạnh Khương Nhan, bật chế độ líu ríu.
“Mấy ngày nay cậu quay phim ở trong đoàn thành người tiền sử mất rồi, có một thông tin cực kỳ quan trọng mà tớ phải nói với cậu, cậu đoán xem tại sao chị Lâm lại gọi Giang Dịch Hành về gấp như vậy?” Giọng điệu của An Hạ phấn khích, quơ quơ điện thoại trong tay, xém chút nữa là hét vào mặt Khương Nhan rồi.
Rốt cuộc là tin tức gì khiến An Hạ hưng phấn như vậy?
“Tin gì thế?” Khương Nhan uống một hớp nước cho nhuận giọng, không có một chút kích động nào.
An Hạ mở điện thoại ra bắt đầu đọc tin tức trên màn hình.
Bộ phim ‘Hán Vũ Đế’ của đạo diễn Phí Phàm lọt vào danh sách đề cử ở giải thưởng Kim Ngọc Lan lần thứ hai mươi mốt với các hạng mục như đạo diễn xuất sắc nhất, nam chính xuất sắc nhất, tân binh xuất sắc nhất, biên kịch xuất sắc nhất, còn có nam diễn viên được yêu thích nhất trên mạng xã hội.”
Giải thưởng Kim Ngọc Lan có thể nói là giải thưởng quý giá nhất, bộ phim này có thể lọt vào danh sách đề cử nhiều hạng mục như vậy chứng tỏ nó rất có thực lực, chẳng qua cái này liên quan gì đến An Hạ? Sao cô ấy hưng phấn như vậy? Cái này cũng chẳng phải cô đoạt giải.
An Hạ nhìn gương mặt vô cảm của Khương Nhan, không nhịn được thở dài một cái: “Cậu mắc chứng hay quên nặng thật rồi.”
Nói xong câu này dứt khoát đưa di động cho cô, đồng thời nói: “Cậu quên rồi à? Bộ phim này Giang Dịch Hành diễn vai Hoắc Khứ Bệnh, dựa vào nhân vật này anh ta lọt vào đề cử giải thưởng tân binh xuất sắc nhất và là nam diễn viên được yêu thích nhất trên mạng xã hội, năm đề cử thì anh ta chiếm hai cái.
Chẳng trách An Hạ hưng phấn như vậy, dù sao ngày xưa là bạn đồng hành, lại là người cô ấy cật lực tác hợp cho mình, Khương Nhan tuỳ ý nhìn lướt qua điện thoại rồi trả lại cho An Hạ.
“Cậu đi theo tớ coi như cũng gặp đủ chuyện trên đời rồi, những thứ này chẳng phải năm đó tớ cũng đạt được mà sao không thấy cậu hưng phấn như vậy? Đừng quá phấn khích thế, phải thận trọng, phải bình tĩnh.”
Khương Nhan nói với âm điệu bình bình, lại tiếp tục nói: “Với lại cái này với ảnh đế trong tưởng tượng của cậu còn cách xa vạn dặm.”
An Hạ cảm thấy Khương Nhan thực sự lạnh lùng, lại cảm thấy tủi thân, tiếp tục ôm điện thoại, “Giai đoạn cậu phấn đấu gian khổ giành cái này tớ còn chưa đi theo cậu mà.”
Tuy nói vậy nhưng lúc được nghỉ giải lao Khương Nhan vẫn móc điện thoại ra gửi cho Giang Dịch Hành một tin nhắn, gì thì gì vẫn phải cổ vũ cho anh chứ.
Khương Nhan suy nghĩ một lúc, nhắn một tin như vậy gửi qua: “Cố lên, mang cúp về đấy nếu không thì uổng phí sự phấn khích của An Hạ.”
Tin nhắn gửi đi được vài phút sau liền nhận được phản hồi, Giang Dịch Hành đã thuần thục việc gõ phím từ lâu.
“Ừm, chắc chắn không để cô ấy thất vọng.”
“Càng không để em thất vọng.”
Hai tin nhắn gửi đến liên tiếp.
Con người này thật tự luyến, lại không thận trọng, Khương Nhan nhìn tin nhắn trong điện thoại chép chép miệng bình luận.