Hoàng thượng phong cha ta làm Xa Kỵ tướng quân. Tối đó, chúng ta chuyển vào phủ tướng quân được Hoàng thượng ban cho.
Trong phủ, bố cục sân viện hài hòa, có đình hóng mát, mái ngói cong vút, hoa viên rực rỡ đủ loại hoa tranh nhau khoe sắc. Những khóm trúc xanh tươi lay động trong gió, từng chi tiết đều được xây dựng khéo léo.
Thậm chí, ngay cả bài trí trong phòng và củi lửa trong nhà bếp cũng đã chuẩn bị sẵn.
Cha vuốt ve bộ râu vốn không tồn tại của mình, cười khà khà:
“Xem ra tiểu tử này cũng khá có lòng!”
“Tiểu tử này?” Ta nghiêng đầu nhìn ông.
Cha cười ngượng:
“Hắn suốt ngày dùng đồ vật tầm thường để dụ dỗ ta. Con nghĩ cha ngươi là người dễ bị dụ dỗ sao?”
Bóng dáng quen thuộc bước vào từ ngoại viện, vạt áo khẽ bay, ánh mắt dừng lại trên người ta.
Cố Nguyên Thừa nhìn ta trong chốc lát, rồi dời mắt, gật đầu với cha, không hề mang vẻ kiêu ngạo của Thái tử.
“Chuẩn bị hơi vội vàng, Tướng quân thấy chỗ nào cần cải thiện, ngày mai ta sẽ phái người đến xử lý.”
Cha vừa nói không dám làm phiền điện hạ, vừa chỉ ra những chỗ chưa hài lòng.
Cố Nguyên Thừa lắng nghe, ghi nhớ từng điều một.
Hai người nói chuyện, cười đùa, không khác gì huynh đệ.
Ta nhìn họ qua lại đáp lời, không khỏi thầm cảm thán.
Không đúng, cha, chẳng phải trước đây người còn mắng hắn là tiểu bạch kiểm sao?
Còn Thái tử điện hạ tôn quý, ngài chẳng phải đã từng trách cha ta không cho danh phận, không cho chúng ta bái đường sao?
Cha ta liếc qua ta và Cố Nguyên Thừa, ánh mắt vòng vo một hồi, rồi thở dài:
“Ai, cha già rồi, thân thể không còn như trước nữa. Lục Y, mau đỡ ta một chút.”
“Ta về phòng nghỉ ngơi đây. Yên Yên, thay cha tiễn Thái tử điện hạ một đoạn.”
Ta nhìn theo bóng cha rời đi nhanh nhẹn mà im lặng không nói.
Năm mươi tuổi, chính là độ tuổi tốt nhất để nhổ cỏ.
Nhìn thân thể ông, có thể tự mình nhổ sạch một ngọn núi.
14
Sau mấy giây yên lặng, Cố Nguyên Thừa nắm lấy tay ta, kéo về phía đình hóng mát.
Ta biết hắn có điều muốn nói, liền không giãy ra.
Sau khi ngồi xuống, hắn vẫn nắm tay ta không buông.
Hắn trầm ngâm một lát, rồi mở miệng:
“Hôm đó ta hỏi nàng có chán ghét ta không, nàng không nói ghét, vậy nghĩa là thích.”
Không ghét tức là thích?
Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?