Lục Y đến an ủi: “Có lẽ là cô gia còn bận việc, nhưng trong lòng cô gia vẫn có tiểu thư.”
Lời nàng nói nghe thật miễn cưỡng, ta nghe cũng cảm thấy hư ảo.
Ngay lúc ấy, cửa trướng bị vén lên, bóng dáng cao lớn hiện ra trong ánh nến.
Ta nín thở, cẩn thận quan sát hắn dưới ánh sáng mờ ảo—
Vẫn là bộ trường bào đen ấy, dung mạo nghiêm nghị lạnh lùng, tựa như băng sương phủ nguyệt, từng bước đi làm vạt áo tung bay, dáng vẻ chẳng hề thay đổi.
Chỉ có điều, sự sắc bén và tàn nhẫn nơi chân mày so với Cố Nguyên Thừa ba tháng trước đã khác biệt một trời một vực.
Khi hắn bước đến gần hơn, ta ngửi thấy trên người hắn hương trầm quen thuộc, nhưng lẫn vào đó là mùi m.á.u tanh.
Sắc mặt ta biến đổi, vội vàng đứng dậy: “Ngươi đã làm gì cha ta rồi?”
Thân thể vốn đã yếu, đứng dậy quá nhanh khiến ta choáng váng, mắt tối sầm.
Cố Nguyên Thừa đỡ lấy ta, ánh mắt hắn nhìn ta thâm trầm.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Ngươi không có điều gì muốn nói với ta sao?”
5
“Cha ta…” bị ngươi làm sao rồi?
Lời chưa dứt, sắc mặt Cố Nguyên Thừa đã đen như đêm tối không trăng.
Ta đành nuốt xuống nửa câu còn lại, đổi lời: “Cha ta hôm đó không phải cố ý đuổi ngươi đi.”
Hắn lạnh lùng chế giễu: “Vậy là vì sao?”
Ta nghẹn lời, được rồi, cha ta quả thật cố ý.
Ai ngờ đâu người ngày đó bị hành hạ trên giường đủ mọi thủ đoạn lại chính là Thái tử chứ!
Ta gượng cười, bắt đầu bịa chuyện: “Cha ta nhận ra ngươi là rồng phượng giữa loài người, xét về công hay tư đều không thể để ngươi bị bó buộc trong một góc trời nơi sơn trại.”
“Hiện giờ ngươi cao quý làm Thái tử, chẳng phải đã chứng minh cha ta đã làm đúng sao.”
Cố Nguyên Thừa chậm rãi đưa tay vuốt qua mặt ta, ý cười như có như không: “Lần đầu gặp, cha ngươi còn bảo ta là tiểu bạch kiểm.”
Ta run giọng đáp: “Ngươi biết đó, cha ta chưa từng đến trường, ‘tiểu bạch kiểm’ trong lời ông là để khen ngươi mà.”
“Khen ta điều gì?”
“Ngươi… mặt như ngọc quan, phong thái xuất chúng, tướng mạo đường đường…”
Ngón tay thô ráp của Cố Nguyên Thừa lướt qua môi ta, ánh mắt không rõ cảm xúc: “Nói như vậy, ta phải cảm ơn cha ngươi sao?”