Cha ta chiếm giữ mấy chục ngọn núi, nhưng lại chỉ có mình ta là con gái. Ta lại yếu ớt bệnh tật, dưỡng nuôi mấy chục năm vẫn không khá hơn.
Cha sợ ta chỉ cần một cơn ho mạnh, liền đi về cõi chết, chẳng ai kế thừa sản nghiệp.
Cảnh khốn khó làm tóc cha vốn đã không nhiều lại càng rụng thêm từng nắm lớn.
Nhị đương gia thương xót đại ca mình, bèn bày ra một kế. Cha ta nghe xong mắt sáng rực, phất tay một cái, lập tức từ dưới núi bắt về cho ta một phu quân.
Khi Cố Nguyên Thừa, người quần áo rách rưới, bị dẫn tới trước mặt cha ta, ông nhìn mà chán ghét, bĩu môi: “Một tên mặt trắng thế này, nhìn thôi đã thấy chẳng sống được bao lâu.”
“Hai kẻ ốm yếu bệnh tật như thế mà ghép lại thì liệu có thể sinh ra được một đứa cháu ngoại nhảy cao ba thước sao?”
Nói rồi, cha định đổi sang chọn người thợ rèn vạm vỡ cơ bắp đứng bên cạnh.
Ngay lúc đó, nhị đương gia vội ngăn cản: “Đại ca, bây giờ trong thành, các tiểu thư đều thích kiểu này, nghe nói gọi là gì nhỉ… tiểu sinh tươi? Tiểu sinh nhục?”
“Biết đâu con bé nhà chúng ta lại thích, một khi vui vẻ, bệnh tình cũng khởi sắc hơn!”
Cha ta nghe xong nhắm mắt làm liều, trói luôn Cố Nguyên Thừa đem về núi.
Trên đường, ông còn ghé qua chùa Thanh Sơn, vị trụ trì từ chối xem bát tự. Cha liền quyên hai bao lớn hương tiền.
Trụ trì niệm hai tiếng A Di Đà Phật, nói hai người bọn ta rất xứng đôi. Bát tự tốt đẹp, đều là mệnh phú quý.
Cha ta liền chỉ vào bát tự của ta mà hỏi ta sống được bao lâu.
Trụ trì lại niệm thêm một tiếng A Di Đà Phật, đáp: “Trường mệnh bách tuế.”
Cha ta vui mừng, quyên thêm hai bao bạc.
Nhưng tiền của cha dường như đổ xuống sông xuống biển, bởi vì trụ trì đã nói dối.
3
Cố Nguyên Thừa ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ tuấn tú, phong thái cao quý vô cùng.
Hắn từ trên cao nhìn xuống ta, ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng cả người ta.
Dưới ánh sáng chập chờn, giọng nói hắn trào phúng: “Đại tiểu thư đây là tính một mình bỏ trốn sao?”
Ta cứng đờ cả người, sắc mặt tái nhợt, lắp bắp nói: “… Phu quân.”
Nghe vậy, thần sắc hắn càng lạnh nhạt hơn, chỉ hờ hững liếc qua, rồi ra lệnh cho phó tướng: “Trói lại, áp giải đi.”
Cố Nguyên Thừa không quay đầu lại lần nào, ta chỉ kịp nhìn thấy gấu áo màu đen của hắn.
Xem ra triều đình không định tận diệt, phó tướng của hắn cũng chỉ lịch sự “mời” ta vào trong trướng.
Cha ta hoành hành một phương đã nhiều năm, của cải, binh khí tích lũy không ít, gia sản phong phú. Thêm vào đó, dân chúng dưới chân núi được cha ta che chở, việc kiểm kê sổ sách, an dân cần vài ngày mới xong.
Ta gọi phó tướng vừa rời đi lại: “Tướng quân, ngài tên là gì?”
Hắn khom người hành lễ: “Mạt tướng họ Triệu, tên Quân, là môn khách của Thái tử điện hạ. Cô nương có gì xin cứ phân phó.”
… Là Thái tử sao.